Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1345 chữ

“ Đa tạ cô nương cho ta một cơ hội, ở đây xin nhận ta một lạy biểu thị cảm kích.”

“ Lão gia tử không cần.” Thấy lão đầu muốn quỳ xuống, Tiểu Mai vội vàng tiếng lên muốn đỡ hắn dậy, bất ngay khi chạm vào người lão đầu, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười dữ tợn, một chưởng toàn lực đánh về phía nàng.

Tình huống bất ngờ phía dưới, Tiểu Mai không kịp phản ứng bị một chưởng chưởng bay về phía sau, miệng không ngừng nôn ra máu.

“ Lão gia tử, ngươi lừa ta.” Viên Tiểu Mai trợn trọn mắt, vô cùng phẫn nộ nhìn về phía đang đắng chi Lăng lão.

“ Ha ha ha, tiểu cô nương, ở nhà cha mẹ ngươi không dạy ngươi là ra ngoài không được tin lời người lạ ư, ha ha.” Lăng lão khoái chí cười “ Tiểu cô nương, cho ngươi một cơ hội cuối, đầu hàng ta, ta tha ngươi không chết.”

Hắn vẫn là luyến tiếc thiên tài, đây là một cái có thể so với Trần Trần Nam thiên tài, chết thật đáng tiếc.

“ Đừng có mơ.” Tiểu Mai trừng trừng mắt nhìn Lăng lão, gằn từng chữ.

“ Ha ha, vậy thì đáng tiếc, đáng tiếc à.” miêng của hắn thì nói đáng tiếc nhưng trên miệng vẫn ngậm lấy một nụ cười.

Nếu Tiểu Mai đồng ý, vậy hắn đương nhiên có cách khống chế nàng, chỉ cần không muốn chết thì sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời hắn, bất quá tiểu cô nương này thà chết không chịu, vậy đối với hắn cũng không quan trọng, dẫu sao công pháp cũng sẽ không chỉ nàng biết, đợi một hồi bắt tiểu tử kia về từ từ tra tấn là được.

Khi hắn còn đang vui mừng, bất chợt một giọng nói từ đằng sau hắn chuyền đến.

“ Tiểu Mai, ngươi làm ta thất vọng!”

Tiểu Mai nghe vậy thân thể run lên một hồi, ảm đạm cúi đầu xuống.

“ Thật xin lỗi, Lâm Trần ca.”

“ Đây là lần cuối, ta không muốn có lần sau.” Lâm Trần lạnh như băng tiếng nói, không bao hàm bất cứ tình cảm nào.

“ Ha ha, tiểu tử, thế nào, sợ rồi? Không cần khẩn trương một hồi sẽ dến lượt ngươ…” lời còn chưa nói xong, giong nói của hắn đã im bạch.

Chỉ thấy Lâm Trần không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn, xách hắn như xách một con gà cổ nâng lên.

“ Ta rất ít muốn tự mình động thủ, nếu ngươi để Tiểu Mai đánh bại, với bản tính của nàng, chỉ cần ngươi chịu cầu xin tha thứ nàng chắc chắn sẽ chừa cho ngươi một con đường sống, đến lúc đó ta cũng sẽ lười để ý, nhưng ngươi đã muốn chết, vây ta tọa nguyện cho ngươi.”

Lăng lão hoảng sợ nhìn lấy Lâm Trần, hắn không biết rõ tại sao vừa rồi chỉ là một ‘ Nội kình đại thành’ nhỏ yếu tiểu tử, sao đột nhiên lại lợi hại như vậy, Lăng Lão bị hắn xách trên tay căn bản không có chút sức phản kháng nào.

Lăng lão lỗ lực dãy dụa, muốn cố hết sức nói cái gì như cổ họng bị Lâm Trần bóp chặt không nói thàng lời, đến cuối cùng, khi ánh mắt dần mờ đi hắn vẫn chưa thể hiểu được ruốt cuộc là chuyện gì sảy ra.

Lém cái sác Lăng lão sang một bên, tiện tau đưa cho Tiểu Mai một viên thuốc xong, Lâm Trần ánh mắt bắt đầu rơi vào Tào Trung Phi trên thân.

Bị Lâm Trần nhìn sang, Tào Trung Phi ngược lạ không có bất cứ cái gì hoảng hốt biểu hiện, vẫn cứ trần định đối mặt với Lâm Trần.

“ Quả không hổ là Phạm Văn Quân khách quý, 17 tuổi Nội Kình Viên Mãn đại thành, thật là khiến người ta bất ngờ à, bất quá hôm nay cho dù ngươi có là nửa bước Tông sư đi chăng nữa thì cũng phải cho ta lưu lại đây.”

Lâm Trần nhìn Tào Trung Phi, khóe miệng khẽ nhếch.

“ Ngươi có vẻ rất tự tịn hôm nay ta phải bỏ mạng tại đây, ai cho ngươi tự tin lớn như thế, lão đầu trốn đằng sau kia?”

Nghe Lâm Trần nói vậy Tào Trung Phi có chút biết sắc, hắn không ngờ lại bị Lâm Trần phát hiện.

“ Ha Ha Ha, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên mà, lão phu không nhập thế nhiều năm, thật không ngờ đại Nam ta lại lần nữa xuất hiện Trần Trấn Nam thứ hai, thật bất ngờ mà.”

Bước đi ra chính là một tên lưu lại chòm râu bạc phơ lão nhân, thân hình lọm khọm, ánh mắt híp một kẽ hở, tựa như một lão già sắp đặt chân vào quan tài.

“ Ông nội, lần này lại làm phiền ngài rồi.” thấy lão giả đi đến, Tào Trung Phi vội chắp tay cung kính nói.

Trước mặt lão già này, chính là Tào gia ‘đã chết’ cái kia duy nhất Tông Sư, Tào Chấn Hoa.

Tào Chấn Hoa không để ý đến Tào Trung Phi, hứng thú nhìn Lâm Trần.

“ Tiểu huynh đệ này, không biết sư thừa ở đâu?”

Lâm Trần nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói

“ Không có sư thừa, tự học thành tài.”

Hắn nói thế cũng không có gì không sai, kiếp trước hắn mặc dù cũng có sư phụ, bất quá sư phụ kia của hắn thu hắn làm đệ tử cũng chỉ vì thể chất hắn đặc biệt, mang về coi hắn là chuột bạch thí nghiệm, tu vi của hắn là do hắn một đường quật cường đi lên.

Kiếp này thì khỏi phải nói rồi.

“ Ồ.” Tào Chấn Hoa ánh mắt híp lại nhìn Lâm Trần, bây giờ, tư duy của hắn cùng Lăng lão trước kia có chút tương tự, Lâm Trần nhất định là ở đâu đạt được truyền thừa, một mình tu luyện đến giờ.

Chỉ khác ở chỗ là Lâm Trần cũng không phải là phế vật mà hắn là thiên tài mà thôi.

Bất quá, dường như cũng không khác, dẫu sao cũng sẽ thành của hắn mà thôi.

“ Ông nội, nhanh chóng ra tay, giải quyết tên tiêu tử này, đợi một hồi phế hết tay chân của hắn rồi tra hỏi.” Tào Trung Phi lên tiếng nói.

Tào Chấn Hoa cau mày, có chút không vui lạnh lùng nhìn Tào Trung Phi: “ Hừ, ta còn cần ngươi dạy.”

Một tiếng hừ nhẹ, tông sư uy áp toát ra làm Tào Trung Phi lạnh toát cả sống lưng.

“ cháu trai thất lễ, mong ông nội tha tội.”

Lâm Trân thú vị nhìn lấy, hảo tâm nhắc nhở: “ Ta thấy hắn nói đúng, ngươi lên nhân lúc ta không nhàn chán mà nhanh một chút ra tay, nếu không sẽ không còn cơ hội.”

“Người trẻ tuổi, ngươi khẩu khí thật đúng là lớn, năm đó ta đạp vào Tông sư chi cảnh thời điểm, ngươi sợ hãi còn đang bú sữa đây!”

Tào Chấn Hoa vung tay áo một cái, bực tức tức giận cuốn lên một đạo cơn lốc, đánh thẳng Lâm Trần.

“Nếu ngươi khinh thường như vậy, vậy ta sẽ không khách khí!”

vốn sắp chết lão đầu đột nhiên khí chất biến đổi, tinh lực mười phần hướng Lâm Trần phi tới.

Từ ống tay áo của hắn, một thanh phi đao từ trong tay ra ngoài, lấy tốc độ cực nhanh hướng Lâm Trần thẳng đầu đi, đến gần Lâm Trần, phi đao bỗng chốc biến thành hai đao.

Nhìn thấy cảnh này, Tào Trung Phi cực kì hưng phấn lẩm bẩm.

“ La Tam Ảnh Phi đao, Tào gia tuyệt kỹ Tam Ảnh Phi đao ruộc cuộc tái xuất.”

Bạn đang đọc Đô thị kẻ trở về sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.