Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1078 chữ

Lâm Trần bình tĩnh nhìn trước mặt hai đao, khóe miệng khẽ nhếch lên, cũng không làm ra bất kì động tác nào.

Tào Chấn Hóa thấy cảnh này thì kinh thường cười một tiếng, xem ra mình quá đa nghi rôi, vừa ra tay đã ra tuyệt chêu à.

Cái gọi là Tam Ảnh Phi đao là 3 thanh phi đao giết ra hướng về hướng kẻ địch.

Đầu tiên sẽ ra 2 thanh đao cùng một lúc, đánh lạc hướng kẻ địch, thanh đao thứ 3, sẽ cùng với Tào Chấn Hoa song song mà đi, hắn lấy thân mình che dấu cho đao phong, lợi đụng lúc kẻ địch sơ hở khi cản hai thanh đao trước mặt cùng cản đòn công kích của hắn mà thanh cuối cùng đao sẽ đâm ngay vào tim kẻ địch.

Đây mặc dù là thiên về kĩ sảo nhưng không phải ai cũng làm được, phải thời gian dài tạp luyện mới có thể đồng bộ hóa giữa người với đao.

Cái kĩ sảo này, Tào Chấn Hoa phải bỏ ra đến 20 năm luyện tập mới đạt được.

Đối với Lâm Trần, tất nhiên hắn không muốn hại sát thủ, bởi vậy thanh đao thứ 3 tất nhiên sẽ không gim vào tim hắn mà nhắm, bất quá kể cả 2 thanh đao đầu cũng không đỡ được thì có hơi phiền phức, bất quá dù sao cũng là nửa bước tông sư, sẽ không nguy hiểm gì đến tính mạng, chỉ cần còn một hơi thở là được rồi

Lâm Trần không để ý trước mặt phi đao mà nhìn phía sau lao tới Tào Chấn Hoa, ánh mắt hơi híp lại.

“ Tiểu tử, ngoan ngoãn giao chuyền thừa ra đây, ha ha.”

Bất quá hắn chưa đắc ý được bao lâu, một màn không thể tin được phát sinh.

Lâm Trần dùng tốc độ cực nhanh lách người, tránh thoát hai cái gần kề sát mặt dao, tay phải như chớp hướng Tào Chấn Hoa cổ bóp chặt, tay trái bắt lấy thứ 3 dao phay xoay cán, hướng thẳng tim Tào Chấn Hoa dâm đi.

“ Ngươi, ngươi…” Tào Chấn Hoa mở to mắt, không dám tin nhìn Lâm Trần rung rẩy không nói ra được chữ, dần dần, ý thức hắn bắt đầu mơ hồ, từ cuối cùng hắn nghe được là lạnh như băng hai chữ.

“ Ngu ngốc.”

“Làm sao có thể...”

Bên kia, Tào Trung Phi kinh hãi đến biến sắc, nội tâm khủng hoảng, sợ hãi vô cùng.

Một tên thành danh đã lâu Tông Sư liền nhẹ nhàng bâng quơ như vậy mà bị Lâm Trần chém giết?

Thiếu niên này, căn bản là không cách nào chống lại tồn tại!

Trốn

Đây là hắn duy nhất ý nghĩ!

Mà bây giờ trốn, còn kịp sao?

….

Ra khỏi biệt viện, Trương Căn vẫn còn đang ở trạng thái ngơ ngác, hắn vừa chứng kiến, là đời hắn khó quyên nhất một mà, một vị võ đạo Tông sư, cứ như vậy bị Lâm Tiên sinh cho giết, nói ra ai mà tin.

Viên Tiểu Mai tập tễnh đi ra, vết thương của nàng tương đối nặng, mặc dù ăn vào đan dược Lâm Trần cho nhưng vẫn như cũ khó có thể đi lại.

Bất quá, cho dù cơ thể đau đớn nàng cũng không quan tâm, bởi vì hôm nay, nàng làm cho Lâm Trần ca thất vọng, đây như một con dao cứa vào lòng của nàng, để nàng cảm giác còn đau đớn hơn thể xác gấp trăm ngàn lần.

“ Trương Căn, ngươi đi lấy xe đưa Tiểu Mai về khách sạn trước, tiện gọi điện báo cho Phan Văn Quân việc hôm nay, hắn biết phải làm thế nào, nếu muốn ngươi cũng có thể về chuẩn bị một tý, Tào gia miếng bánh to này, ít ra ngươi cũng có thể húp được ít canh.”

Trương Căn nghe vậy thì giật mình, lúc này mới nhớ ra, Tào gia cao tầng gần như đã toàn bộ bỏ mạng ở đây rồi, Tào gia như rắn mất đầu, đây còn không phải là mặc người xâu xé sao, cái này ai trước được nhiều, nhất định phải mau chóng mới được.

“ Đa ta Lâm Tiên Sinh.” nói rồi hắn vội vàng đi lấy xe.

Lâm Trần quay đầu nhìn đang cúi đầu trầm mặc Tiểu Mai, nói: “ Tiểu Mai, ngươi về khách sạn dưỡng thương trước, chuyện hôm nay xem như là một bài học, bất quá không thể có lần sau, biết không?”

“ Tiểu Mai biết, xin lỗi, Lâm Trần ca.”

“ Được rồi, không sao.”

….

Tiễn đi Tiểu Mai cùng Trương Căn, Lâm Trần mới đứng chơ trọi ở đấy, loạnh lùng nhìn khoảng không vô định.

“ Ra đi, còn định trốn bao lâu nữa.”

Không có ai đáp lại hắn, chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạt, bất quá hắn cũng không để ý, vấn đứng đó chờ đợi.

“ Tiểu đệ đệ thật là nhạy bén đâu.”

Qua một hồi, một giọng nói từ trong bóng tối truyền ra, một bóng người quyến rũ lóng bỏng dần dần lộ diện trong ánh đèn điện.

“ Thật không ngờ nhiều người Tào gia như vậy vẫn có thể bình yên đi ra, Tiểu đệ đệ thật là bản lĩnh đâu.” Miêu Vân Dung che miệng cười nói.

“ Ngươi tốn công đợi ta ở đây, cũng không phải chỉ để nói những cái này đi.” Lâm Trần nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói.

“ tất nhiên là không rồi, Lâm Trần, năm này 17 tuổi, học tại trường THPT Thái Bình, nhà ở xã VT huyện VC, bố là Lâm Quý Văn làm ở ủy ban huyện, mẹ là Hà Như Tuyết, nhà có một sưởng làm may nhỏ, có một chị gái là Lâm Thị Xuyến hiện đang học đại học, năm 15 tuổi theo học hết cấp 2 lên ở nhà của Vũ Anh Quân theo học cấp 3, mọi thứ đều hết sức bình thường, bất quá bất thường bắt đầu từ tầmhơn một tháng trước, Phạm Văn Quân bất ngờ sang tên cho ngươi hai căn biệt thự ở khu Kim Thanh, hơn nữa còn là khu cao cấp nhất, từ đó trở thành Phạm gia khach quý, ta nói có đúng không, Tiểu đệ đệ.”

Bạn đang đọc Đô thị kẻ trở về sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.