Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Tiếng Chị

Tiểu thuyết gốc · 1633 chữ

Ăn xong bữa cơm ngột ngạt Mộc Ngân Nhi thở phào nhẹ nhõm, cô vào bếp giúp Lâm Thục Mẫn rửa bát còn Hạ Thiên cùng cả nhà ra ngoài phòng khách uống trà.

Ngồi uống trà được một lát thì Hạ Thiên liền kiểm tra sức khỏe của ba mẹ và Vũ Đình, sau khi chuẩn đoán xong hắn đi thẳng lên lầu tầm vài phút sau thì đi xuống trở vào bếp.

" Anh ấy đang làm cái gì vậy mẹ? Từ lúc anh ấy trở về con thấy anh hai rất kì lạ! " Vũ Đình hiếu kỳ hỏi.

" Mặc kệ nó, Ngân Nhi này... con có biết thời gian qua nó đi chỗ nào không? " Lâm Thục Mẫn liền nhìn Mộc Ngân Nhi thăm dò.

" Dạ, con.....!"

" Bà hỏi lạ, Ngân Nhi nó ở đây phụ giúp công ty thì làm sao mà nó biết Hạ Thiên đi lêu lỏng ở đâu? " Hạ Tử Điền nói

Mộc Ngân Nhi cười thầm.

" Nè Vũ Đình, con mau lấy trái cây cho chị Ngân Nhi ăn... " Lâm Thục Mẫn nói.

" Dạ, không cần phiền vậy đâu bác gái. Con có công việc phải đi ngay đây ạ! " Mộc Ngân Nhi dịu giọng nói định đứng lên nhưng mà....!

" Mộc Ngân Nhi, cô vào giúp tôi một chút! " Hạ Thiên ló đầu ra gọi.

" A, được! "

" Bà có thấy gì không? Hạ Thiên vừa gọi một tiếng Ngân Nhi đã hấp tấp chạy vào rồi! " Hạ Tử Điền mỉm cười nói.

" Bác này... " Mộc Ngân Nhi xấu hổ chạy vào bếp.

Trong phòng bếp Hạ Thiên đang loay hoay không biết phải làm thế nào , thấy Mộc Ngân Nhi liền hỏi :" Cô có biết nấu nhân sâm hay không? "

" Biết một chút! " Mộc Ngân Nhi nhàn nhạt nói, liếc nhìn mấy thứ để trên bàn thì nhíu mày :" Ở đâu anh có mấy thứ này vậy? "

" Đừng hỏi nhiều, cô hãy nấu chung nhân sâm với ba loại lá thuốc kia làm sao cho cuối cùng còn lại 3 chén nước nhé! "

" Được, tôi hiểu rồi! "

1h trôi qua Hạ Thiên mặt mũi nhếch nhác bước ra trên tay là chén thuốc vừa được Mộc Ngân Nhi nấu xong, anh đi đến sofa cầm chén thuốc đưa cho Hạ Vũ Đình :" Uống đi! "

Vũ Đình đang đọc sách thì vô cùng ngạc nhiên quay qua nhìn Hạ Thiên như nhìn quỷ sống. Ngay cả Lâm Thục Mẫn cũng bị làm cho kinh ngạc trố mắt nhìn anh không nói được lời nào !?

Nhìn chén thuốc Vũ Đình châm chọc :" Không biết uống vào có chết không anh nhỉ? "

Mộc Ngân Nhi đứng ở cửa cười trộm, cũng đã rất lâu rồi cô không có tiếp xúc với Hạ Thiên nên cũng chẳng rõ tính tình của cậu ta cho lắm, từ khi cậu ta rời Thiên Đô đi đến nay cũng đã 7 tháng... trong thời gian này ngay cả điện thoại của cậu ấy cô cũng không thể liên lạc đùng một cái trở về lại biến thành một con người khác đúng là làm cho người ta khó hiểu. Cô chỉ biết một điều Hạ Thiên là một người cực kỳ tham vọng và khó đoán...không ai có thể dễ dàng đoán được tâm tư của cậu ta. Nếu sao này cậu ta mà xuất hiện ở giới chính trị thì cậu ta chính là mục tiêu đầu tiên khiến người khác phải loại bỏ ngay lập tức.

Nghĩ đến việc trước kia bản thân đã lừa gạt cậu ta Mộc Ngân Nhi có chút ray rứt trong lòng, lỡ như cậu ta mà biết được những chuyện cô đã làm liệu cậu ta có tha thứ cho cô hay không hay là sẽ trách cứ cô đây? Chuyện này khiến Mộc Ngân Nhi vô cùng khổ tâm, lắc đầu thôi nghĩ ngợi Mộc Ngân Nhi mang 2 chén thuốc còn lại ra ngoài. Hạ Thiên thấy vậy trầm giọng nói :" Ba mẹ cũng uống đi, đây là thuốc bổ giúp giải nhiệt thân thể thôi mà! "

" Nhưng làm sao con biết được những thứ này? " Lâm Thục Mẫn ngờ vực hỏi :" Con cũng không phải bác sĩ!?"

" Lúc đi chơi ở giang nam con có quen một vị tiến sĩ đã về hưu, ông ta đã chỉ cho con vài thứ có liên quan đến nhân sâm ngàn năm con cũng đã thực hành mẹ có thể yên tâm. "Không còn cách nào hơn là phải nói dối, Hạ Thiên gãi gãi đầu.

Lâm Thục Mẫn và Hạ Tử Điền có hơi ngần ngại nhưng rốt cuộc cũng uống hết sau đó ông liền đi đến công ty.

Thấy Vũ Đình còn đang do dự Hạ Thiên vuốt vuốt lông mài, khẽ nói :" Ài, thật đáng tiếc. Uống xong thuốc là sẽ có quà nhưng hình như có người không muốn nhận! "

Bạch Hổ đang nằm trong túi da đặt ở cửa khuôn mặt buồn bực không thôi, nghĩ đến mình sắp bị đem cho thì giật giật ria mép.

Còn Hạ Vũ Đình vừa nghe đến quà đã không nhịn được háo hức hỏi :" Là gì vậy anh hai? Mau cho em xem !? "

Hạ Thiên đứng lên đi đến cạnh cửa chính lấy từ trong túi ra một tiểu sủng vật có bộ lông trắng như bông tuyết, trên lưng của nó có hình sọc vàng đen tựa như lông của Hổ toàn thân nó từng cử chỉ đến phong thái điều mang đậm vẻ hoàng gia quý tộc. Chỉ nhìn thấy thôi Vũ Đình liền rất ưng ý nhanh chóng mang chén thuốc lên uống sạch..!

Thấy Vũ Đình chịu ngoan ngoãn uống hết thuốc Hạ Thiên rất hài lòng nhưng lại giả vờ nói :" Tiểu Hổ à, không ai thèm nhận nuôi ngươi hay là để ta giúp ngươi đi đầu thai sớm một chút, bớt đau khổ? "

Đùa nhau à? Chủ nhân ngài định làm gì đấy?

Bạch Hổ lông tơ dựng hết cả lên, không ngừng giãy dụa.

Hạ Thiên cười muốn bể bụng nhưng lại không có thổ lộ ra, vừa định bước vào bếp thì Vũ Đình đã giành lấy :" Không được, em đã uống xong thuốc nó phải là của em! "

Bạch Hổ thở phào nhẹ nhõm, hiện tại bị Vũ Đình ôm chặt ở trong lòng nó có chút không quen nhìn cô gái nhỏ đang bảo vệ mình Bạch Hổ chớp chớp mắt ' đây chả lẽ người mà chủ nhân muốn mình bảo vệ mọi lúc mọi nơi? '.

Lâm Thục Mẫn mỉm cười dịu dàng, đúng là hai anh em nó chẳng thể nào nghiêm túc được. Mà thế cũng không sao dù gì bà cũng không muốn Hạ Thiên dính vào hắc đạo đẫm máu hay thương trường khốc liệt ngoài kia cứ để nó mãi mãi là một người bình thường như thế có khi lại tốt hơn cho nó.

" Con còn một vài việc, xin phép bác con về trước! " Lúc này Mộc Ngân Nhi đứng lên nói.

" Được, nếu rảnh nhớ sang chơi nhé. Hạ Thiên con đưa chị về đi! " Lâm Thục Mẫn thuận miệng nói.

......Hạ Thiên mặt chợt đen lại.

Chị????

Mộc Ngân Nhi ho khan hai tiếng :" Khụ, khụ.. không cần đâu bác! "

Chết rồi, nếu theo tuổi tác đúng là Hạ Thiên sẽ gọi cô bằng chị nhưng mà cái tình huống này thì lại không giống như thế. Thôi xong cô rồi.....!

Định nói gì nữa nhưng Hạ Thiên đã ngăn lại :" Mẹ à, nhân tiện cô ấy về con cũng xin phép sang nhà thăm bạn một chút. Tối con mới về mẹ không cần chờ cơm đâu! "

Lâm Thục Mẫn mỉm cười, gật đầu :" Được rồi, nhưng đừng về quá khuya nhé! "

" Vâng! "

Ra khỏi nhà Hạ Thiên không chút do dự ngồi vào xe làm cho khoé môi của Mộc Ngân Nhi co quắp... bất động thanh sắc.

Sao lại ngồi vào xe của cô? Không phải nói đi thăm bạn sao.. sao lại?

" Sao còn đứng đó? " Hạ Thiên lạnh lùng hỏi.

Mộc Ngân Nhi giật mình, vội vàng bước vào xe :" Cậu muốn đi đâu? "

" Về biệt thự! "

Ở trong xe tâm trạng Mộc Ngân Nhi vô cùng u ám không biết Hạ Thiên đang khó chịu cái gì cho nên hoàn toàn không biết cách đối phó.

Nhìn Hạ Thiên cùng Mộc Ngân Nhi đi cùng nhau Lâm Thục Mẫn bỗng nhớ lại chuyện trước kia Hạ Thiên mượn bà 400 vạn... dù rất tin tưởng nó nhưng bà lại rất tò mò không biết nó dùng số tiền đó làm cái gì. Bà cũng không có dịp để hỏi mà có hỏi chắc chắn nó cũng không nói!?

Ngày hôm đó...khi bà lên phòng Hạ Thiên thì nghe thấy.

" Phải làm sao đây? Lấy đâu ra tiền mà mua? Bây giờ muốn hủy cũng không được muốn làm cũng không xong aaaa..! "

Một lúc sau thì Hạ Thiên liền ngỏ lời mượn tiền, bà chỉ nghĩ nó muốn mua thứ gì đó để tặng bạn gái nhưng mà.....quay về hiện tại Lâm Thục Mẫn lắc đầu trở vào nhà. Tuy không biết suy đoán của bà có đúng hay không nhưng mà bà chắc chắn giữa Hạ Thiên và Mộc Ngân Nhi có một mối liên kết gì đó rất đặc biệt.

Bạn đang đọc Nhị Tiếu Tam Tuyệt Cuồng Thần sáng tác bởi lãobàmộngtình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lãobàmộngtình
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.