Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn đạt được cái gì phải bỏ ra cái giá tương xứng

Tiểu thuyết gốc · 1011 chữ

" làm tốt lắm thiếu niên"

" chúng ta ủng hộ ngươi"

" Nhìn tên kia mà ta hả lòng hả dạ"

" phải đánh tốt lắm"

"Ngu xuẩn,bây giờ đuổi học hắn, ngươi không thấy phản ứng của những khán giả kia sao"

" hơn nữa vì một tên ngu ngốc, đuổi học một thiên tài trăm năm nói thế nào cũng là chúng ta thiệt thòi"

Nguyễn Hạ Băng lạnh lùng nhìn về phía tên giáo viên bên cạnh, lạnh giọng khiển trách.

tên giáo viên vốn còn muốn giảo biện,nhưng khi nhìn lên khán đài,bị sự nhiệt huyết của những khán giả làm cho cả người co lại,lời muốn nói ra vừa đến cổ họng cũng bị hắn cứng rắn nuốt vào trong.

"Hiệu trưởng,cô nói thế phải làm sao mới ổn"

" dù sao cũng đang cần một lời giải thích với khán giả phía trên,như thế này bớt đi một phen tay chân không phải sao"

" vâng hiệu trưởng anh mình"

Nguyễn Hạ Băng nhìn hắn triệt để chịu thua,mỉn cười quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu với trọng tài.

Trong tài gập đầu biểu lộ hiểu,tiến lên giữa sàn đấu, đưa cờ hướng về Lưu Bắc Huyền to giọng tuyên bố.

" thí sinh Nguyễn Bá Đại mất khả năng phản ứng, chúng tôi tuyên bố thí sinh Lưu Bắc Huyền là người chiến thắng"

" hơn nữa xét thấy hành vi ác liệt của thí sinh Nguyễn Bá đại,lãnh đạo học viện ra quyết định khai trừ vĩnh viễn"

Lưu Bắc Huyền cúi người về phía khán giả và ban giám khảo,rồi quay lưng đi xuống sàn đấu,Vừa quay lưng khoé miệng hắn cũng khé nhếch lên .

" xem ra quyết định của ta là đúng"

Trước mắt nhiều người như thế lại ra tay tàn nhẫn, người ngoài xem ra là hành động ngu xuẩn nhưng thật sự là thế sao.

Thế giới này quy tắc vận hành vốn là mạnh được yếu thua, Lưu Bắc Huyền biết chỉ khi bản thân bày ra đầy đủ ưu tú, những người kia làm ra quyết định gì cũng phải suy xét.

Hơn nữa muốn lợi dụng tài nguyên học viện,dùng cho bản thân không thể hiện giá trị bản thân,ai ngốc tự nhiên cho ngươi.

Quan trọng nhất là hắn chưa quên tối hôm qua hắn mới tiễn đưa một tên con em hoàng thất đi gặp tổ tiên nhà hắn,hắn làm vậy cũng là để lỡ chuyện này vỡ lở ra có thể còn có đường lui.

Tiếp theo mấy trận đánh hầu hết các đối thủ của hắn đều tự động chịu thua,hắn ngày cả cơ hôi động thủ cũng không có, cứ thế dành lấy quán quân.

" cho mời ba thí sinh đạt bà hạng đầu lên đài nhận trao giải"

"Phần thưởng cuộc thi xếp hạng.

Hạng ba nhận được một Long Huyết đan,tiến vào tàng thư các chọn lựa một bản công pháp vương cấp linh kỹ.

Hạng hai ba viên Long Huyết đan, tiến vào tàng kinh các chọn lựa một bản Hoàng cấp công pháp linh kỹ.

Hạng nhất nhận được một Chân Long đan ,có thể lựa chọn tiến vào tàng kinh các hay tàng khí các chọn lựa công pháp,bảo vật hoàng cấp trở xuống"

" mấy phần thưởng này cũng quá hậu hĩnh"

" đúng vậy, nhất là hạng nhất trước giờ chưa từng thấy học viện ra tay hào phóng như vậy"

" tại sao phần thưởng này không phải dành cho ta"

" thôi đi,mày nên về tắm rửa đi ngủ thì hơn, trong mó cái gì cũng có"

"Tiếp Theo cho mời hiệu trưởng lên đài trao giải cho các em"

Lời nói kết thúc một bóng hình yểu điệu lả lướt bước lên đài treo thưởng, nàng tiến đến trước bạ người đoạt giải, kế bên nàng đi theo một người nâng lên giải thưởng.

Ánh mắt Nguyễn Hạ Băng ôn nhu lại không mất uy nghiêm nhìn ba người, bắt đầu lễ trao giải.

"Các em đã làm rất tốt"

Lướt qua hai người kia mọi hành động của Nguyễn Hạ Băng đều rất bình thường, nhưng khi đến trước mặt Lưu Bắc Huyền, nàng cầm lấy lọ đan dược đặt lên tay hắn,lại ghé đầu sát bên tai hắn thì thầm.

" lát nữa kết thúc,đến phòng hiệu trưởng gặp ta một lát"

trước khi rời khỏi còn không quên thôi một làn hơi nóng bỏng vào tai hắn, trước khi biến mất dưới lễ đài còn để lại một nụ cười duyên mà hắn chắc chắn chỉ mình hắn nhìn thấy.

Lưu Bắc Huyền ngẩn ngơ nhìn bóng hình đó,cả người bất giác rùng mình thầm mắng

" yêu nghiệt,sao có thể có người trở mặt nhanh đến như thế,lúc nãy còn rất lạnh lùng ủy nghiêm thế mà bây giờ "

" tiếp theo nên đến tàng khí các chọn bảo vật, hoàng cấp công pháp đã hứa với lão hiệu trưởng có hệ thông ta chính là không bao giờ thiếu, không sợ nuốt lời"

" Bắc Huyền,Bắc Huyền anh bị sao vậy mọi người đi hết rồi kìa"

Đột nhiên một tiếng nói trong trẻo quen thuộc vang lên bên tai hắn,Nguyễn Thanh Trúc không biết từ lúc nào đã tiến đến bên người hắn, Lưu Bắc Huyền tỉnh hồn lại mới nhận ra mọi người đã bắt đầu giải tán.

" à anh không sao chỉ là nghĩ đến một số chuyện thôi"

" vậy được rồi,tui mình đi ăn đi"

" được,em muốn ăn ở đâu"

" đến phòng ăn của trường đi"

"Được"

" thôi chết,cặp đôi béo gầy"

Lưu Bắc Huyền từ hôm qua giờ cứ cảm thấy mình quên mất thứ gì nhưng nghĩ mãi cũng không ra.

" ấy, Bắc Huyền,anh đi đâu vậy chờ em với"

" A,anh quên mất,đi"

Quay lại ôm lấy eo Nguyễn Thanh Trúc,hắn vận dụng thân pháp hai thân ảnh biến thành một vệt sáng biến mất tại chỗ.

Bạn đang đọc Đô thị việt nam: dị giới tu tiên sáng tác bởi luuluu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luuluu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.