Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uy hiếp

Tiểu thuyết gốc · 1025 chữ

Cùng với Nguyễn Thanh Trúc ăn uống đơn giản một chút, Lưu Bắc Huyền trước tiên để nàng trở về ký túc giả tắm rửa nghỉ ngơi,mình thì kéo theo hai tên bạn cùng phòng ra ngoài.

nhìn hai tên béo gầy mặt đầy thoải mãi,vui vẻ từng tăng đi ở phía trước, Lưu Bắc Huyền lại nghĩ đến số lĩnh thạch vừa bỏ ra lúc nãy,trong lòng không khỏi nhỏ máu.

Hắn vốn còn đang cảm thấy có lỗi, khi bỏ lại hai người kia ở phòng ăn,nghĩ đến bọn hắn có thể bị người ta làm khó dễ.

Nhưng khi đến nơi hắn mới biết bản thân mình vẫn quá ngây thơ, đánh giá thấp bao tử của hai tên này.

Khi Lưu Bắc Huyền đến nơi bọn hắn vẫn còn ăn uống no say,bên cạnh xếp chồng bát đĩa thành từng núi nhỏ, những người phục vụ bên cạnh chỉ biết nhìn đến há hốc mồn.

Kết quả là bữa ăn mà hắn chưa được động đũa lại phải bỏ ra hơn một nghìn linh thạch.

" Này,Đại Phát,Linh Đạt"

"Hai cậu dừng lại, tôi muốn nói.."

Không đợi hắn nói hết,thái độ hậu người kia đã lập tức thay đổi lộ lắng vội vàng lôi kéo lùi về sau mấy bước.

" cậu muốn gì? Nói trước chúng tôi không có linh thạch trả cậu đâu,cậu có đòi cũng vô dụng"

Lưu Bắc Huyền bị câu nói của hai người làm đứng hình,giở khóc giở cười giải thích

" không phải,ta chỉ muốn nói ta có việc,hai cậu trước tiên về trước đi"

"Hoá ra là vậy sao"

" cậu có việc cứ đi trước đi,bọn tôi còn chưa muốn về"

Hắn cũng không còn quan tâm,quay đầu đi thẳng một mạch.

"Xin lỗi làm phiền,bạn học này,bạn có thể chỉ mình đường đến phòng hiệu trưởng được không"

Nữ sinh vốn đang gấp gáp lên đường, đột nhiên bị người chặn lại, trong lòng vô căn cứ dâng lên một cơn tức giận,đang chuẩn bị phát ra nhưng khi vừa ngẩng đầu ánh mắt nhùn đến gương mặt hắn,nộ khí trong lòng vô căn cứ tận thành mây khói.

Cứ thế sĩ ngốc nhìn chằm chằm hắn,chì khi hắn lần nữa lên tiếng hỏi thăm nàng mới lấy lại tinh thần.

"Cậu không sao chứ, không khoẻ ở đâu sao"

"À à, không có , cậu muốn hỏi gì nhỉ"

"Mình muốn hỏi đường đến phòng hiệu trưởng"

" à nơi ở của hiệu trưởng cậu cứ theo...."

" cảm ơn"

Lưu Bắc Huyền cúi đầu cảm ơn,lách người qua muốn rời đi lại một bàn tay yếu ớt giữ lại, tiếp đó một giọng nói rụt rè vang lên.

"À cậu này,cậu có thể biết tên được không, tốt nhất là cho mình phương thức liên lạc càng tốt"

"Mình tên Lưu Bắc Huyền,còn phương thức liên lạc cũng không cần"

Nói rồi hắn không quay đầu dứt khoát đi thẳng,nữ sinh phía sau hét to

" mình tên Trần Ngọc Mai"

Lưu Bắc Huyền theo chỉ dẫn đến trước một toà biệt thự nguy Nga, xung quanh có khu khu vườn rộng lớn cây cối cao vút tạo thành mê cung,hình thành hàng rào phòng vệ bao quanh biệt lập với thế giới bên ngoài.

Hắn khó hiểu nhìn xung quanh.

"Không lẽ là nơi này sao"

"Không có lối vào, Làm sao bây giờ"

Hắn đi đi lại lại suốt một buổi chiều ngó nghiêng khắp nơi cũng không có phát hiện lối vào.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì hắn quyết định tung người nhảy lên,xem có thể nhảy trên các ngọn cây được không.

Lại bị một vòng kết giới vô hình cản lại, cả người không có phòng bị đâm mạnh vào,cũng thuận thế trượt xuống.

" aaa ..đau quá,gãy xương mũi mất"

"Hahaha, thật ngốc "

Nguyễn Hạ Băng trong nhìn lên màn hình camera nhìn thấy hết toàn bộ hành động của hắn, tính cách vốn nghiêm túc nàng cũng không nhịn được bật cười.

"cũng không sớm nữa,xem như ngươi máy mắn,tạm tha cho ngươi lần này"

Nàng đưa tay kết ấn,một luồng ánh sáng bắn thẳng lên trời, kết giới cũng từ từ biến mất, những hàng sao cũng tự động đi chuyển chủ động nhường ra một lối đi đến thẳng cửa biệt thự.

"Kết giới biến mất rồi, vào đi"

Tiếp đó giọng Nguyễn Hạ Băng từ đâu truyền vào tai hắn.

" vâng"

Không còn cản trở Lưu Bắc Huyền thuận lợi đi vào biệt thự,trước cửa biệt thự đã có một người phụ nữ trung niên đứng chờ hắn.

"Chủ nhân đang chờ,mời cậu đi theo ta"

" vâng, vậy làm phiền cô"

Người phụ nữ cũng chỉ gật đầu không tiếp tục nói chuyện.

Hắn được dẫn đường đến thứ phòng,bên trong Nguyễn Hạ Băng đang lười biếng chống cằm,khi nghe tiếng gõ cửa mới lấy lại tinh thần tỏ ra Uy nghiêm bắt chéo tay

" cốc, cốc, cốc"

" Vào đi"

" đến rồi,ngồi đi"

Nguyễn Hạ Băng lạnh lùng nhìn hắn một mắt nhàn nhạt nói.

Khi thấy hắn đã an vị nàng mới nói tiếp.

" Cậu có biết ta gọi cậu đến đây làm gì không"

Lưu Bắc Huyền nghĩ một chút lại nghi hoặc lắc đầu

" em không biết"

"Thật sự không biết hay giả vờ không biết

Nói cho cậu,Nguyễn Gia Khải là cháu của ta"

Nghe đến đây tay của Lưu Bắc Huyền không tự chủ nắm chặt,sau lưng mồ hôi cũng đã ướt hết một mảnh.

Hắn bây giờ ngày cả thở mạnh cũng không giám,nhìn bảng thuộc tính của Nguyễn Hạ Băng,tình thần phản kháng củ hắn thậm chí còn không khơi dậy nổi

Danh tính: Nguyễn Hạ Băng

Tuổi: 56

Tu vi: linh tôn tầng chín

Thiên phú: cực phẩm lôi linh mạch

Thể chất: kinh lôi chiến thể( càng đánh càng mạnh,có thể mượn nhờ lôi điện bổ sung năng lượng"

Công pháp: Minh lôi thánh pháp( thánh cấp).

Linh kỹ: kinh lôi kiếm pháp( thánh cấp) thuấn lôi bộ( hoàng cấp).....

Bạn đang đọc Đô thị việt nam: dị giới tu tiên sáng tác bởi luuluu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luuluu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.