Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ Cơ Bất Khả Lộ (1)

Phiên bản Dịch · 1151 chữ

“Này! Đứng đó làm gì vậy? Tiếc tiền không nỡ thanh toán thì để tôi! Ở đó mà giả vờ hào phóng.”

Sau lưng vang lên giọng nói của Tôn Thi.

Lý Nhàn Vân đang ngẩn người chợt sực tỉnh, nhìn thấy xung quanh đã trở lại bình thường.

Ngọn lửa ở quầy đồ nướng đang nhảy nhót, các thực khách vẫn đang ăn uống no say. Dưới ánh đèn màu vàng mờ là người đi đường qua lại, mùi rượu và thịt thơm nồng nàn.

Toàn bộ những chuyện xảy ra lúc nãy cứ như một giấc mộng.

Anh trở lại bên cạnh Tôn Thi: “Ban nãy tôi đứng ở đây bao lâu?”

Tôn Thi không hiểu gãi đầu, cảm thấy kỳ lạ: “Không lâu lắm.”

“Không lâu lắm là bao lâu? Có đến hai phút không?” Lý Nhàn Vân hỏi.

Tôn thi giật mình há to miệng: “Chắc là… không đến đâu nhỉ? Thanh toán mà phải do dự ba mươi giây đã rất lâu rồi. Anh còn muốn do dự bao lâu?”

Lý Nhàn Vân cố nặn ra nụ cười: “Ừ.”

Quét mã xong, Lý Nhàn Vân về lại chỗ ngồi của mình.

Tôn thi nhìn sắc mặt nhợt nhạt của anh, nghi hoặc: “Đi thanh toán mà thôi, không đến mức đau lòng đến nỗi này chứ? Hay là… Tôi chuyển tiền lại cho anh?”

Lý Nhàn Vân quyết định ăn ngay nói thật: “Mới nãy tôi đã gặp quỷ.”

Tôn thi bị doạ giật nảy mình, khuôn mặt thoắt cái lộ vẻ đằng đằng sát khí, bàn tay đã chạm vào khẩu súng.

Sao thế?

Cô muốn đọ sức với ma quỷ à?

Tôn thi hỏi: “Ở đâu?”

“Đã giải quyết rồi.” Lý Nhàn Vân xoa tay: “Hôm nay đến đây đã, có gì sau này nói tiếp.”

Nói xong anh quay người rời đi, đột nhiên bước chân mềm nhũn, cũng may Tôn Thi kịp thời đỡ lấy anh.

“Để tôi đưa anh về.” Cô ấy nói.

Lý Nhàn Vân muốn từ chối, nhưng Tôn Thi đã xách cổ anh đi về phía trước.

Cũng may vì muốn uống rượu, ăn cơm ở vùng phụ cận, cho nên cách nhà cũng không quá xa.

Lúc này, hai người cứ thế đi bộ về nhà.

Không ai nói gì, bầu không khí yên tĩnh đến mức có hơi rợn người.

Nếu không phải ánh đèn đường đằng xa vẫn sáng trưng, xe cộ qua lại vẫn huyên náo thì Lý Nhàn Vân gần như đã cho rằng mình lại rơi vào chuyện ma quỷ lần nữa.

Mắt thấy đã sắp đến nơi, Tôn Thi nói cà lăm: “Ờm…bắt quỷ nguy hiểm lắm nhỉ?”

Trong giọng điệu còn ẩn chứa chút quan tâm.

“Ừm, cũng bình thường. Dù sao cũng không chỉ riêng bữa cơm này.” Lý Nhàn Vân khô khốc trả lời, giọng nói vừa sâu xa vừa bay bổng.

“Về sau nhớ cẩn thẩn một chút.” Tôn thi không nói gì nữa, cô ấy xoay người rời đi.

Lê bước chân mệt nhọc, Lý Nhàn Vân vào trong nhà.

Mở đèn lên, thả người lên chiếc sô pha, Lý Nhàn Vân thở dài một hơi.

Sống rồi!

Cuối cùng cũng sống rồi!

Cảm giác còn sống này thật tốt đẹp biết bao!

Mở U Phù Quỷ Lục ra, Lý Nhàn Vân trên đó có viết:

“Âm Sai Võng Ảnh.”

“Đã siêu độ.”

“Công đức: -30.”

“Công đức hiện tại: -1.”

“Đói bụng! Đói bụng! Đói bụng!”

Bắt được một Âm Sai, công đức bị trừ ba mươi. Đây là lần đầu tiên Lý Nhàn Vân gặp phải loại chuyện này.

(Âm sai là quỷ hồn hoặc là con người đảm nhận chức quan nhỏ trong âm gian, phụ trách gọi hồn, dẫn đường.)

Kết quả kèm theo đó chính là Quỷ Lục lại đói rồi.

Cho nên U Phù Quỷ Lục chỉ có thể bắt quỷ của dương thế, không thể bắt quỷ của Minh Phủ sao?

Cũng đúng, bảo bối của Minh Phủ đương nhiên không dùng để đối phó với quỷ nhà mình, cho dù bắt được cũng bị trừ công đức.

Có điều trong trường hợp này, Lý Nhàn Vân cảm thấy mình mất nhiều hơn được.

“Haizz, hiện giờ mình nên làm sao đây?” Lý Nhàn Vân tự nói với lồng ngực mình.

Không có câu trả lời.

Mẹ nó! Những con quỷ này cũng giống như chim, hay là thử thả bọn nó ra nhỉ?

Nhưng sợ rằng không dễ khống chế.

Mấy con quỷ này còn mạnh hơn cả Khương Manh Manh, nếu như thả chúng ra bây giờ, không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Nhưng nếu như cứ bị kẹt ở chỗ này nhìn công đức bị khấu trừ, Lý Nhàn Vân cũng cảm thấy không thích hợp.

Nghĩ ngợi một hồi, Lý Nhàn Vân vẫn quyết định mạo hiểm một chút —— Nếu như không được thì còn có Quỷ Nhãn.

Anh phát động Hoán Linh Chú, trên U Phù Quỷ Lục dần dần xuất hiện một hình bóng hư vô. Khoảnh khắc nó xuất hiện, cả gian phòng đột nhiên tối đen, khí lạnh lại xâm lấn cơ thể một lần nữa.

Lý Nhàn Vân cảm thấy mình như bị đông cứng, bóng mờ đó dần dần ngưng tụ lại ở trước mặt Lý Nhàn Vân, hóa thành một gương mặt trắng bệch. Nhưng nó không hóa thành bộ dáng của ông chủ quầy đồ nướng nữa, mà là một khuôn mặt cực kỳ méo mó, giống như có thể phát ra tiếng gào thét thống khổ bất cứ lúc nào.

Nó mở to cái miệng tanh mùi máu với Lý Nhàn Vân, ngay sau đó anh liền cảm nhận được từng giọt mồ hôi chảy dài trên trán. Những giọt mồ hôi đó bỗng nhiên có màu sắc của máu.

“Mày cũng đã trở thành tù binh rồi, sao vẫn hung dữ như vậy chứ?” Lý Nhàn Vân trợn mắt hung ác nhìn nó.

“Xì!” Âm Sai phát ra tiếng xì xì.

Cảnh tưởng trong căn phòng đã hóa thành biển máu.

Nhưng đúng lúc này.

Bịch!

Trên thóp đầu của Âm Sai chịu mấy cú liên tiếp.

U Phù Quỷ Lục nện mấy cái tàn nhẫn lên đầu Âm Sai, hiển nhiên đó đã bị “cái rìu to bản” của Lý Nhàn Vân đập cho ngu người. Một lát sau biển máu biến mất, khí lạnh cũng rút đi.

Cảnh tượng rùng rợn không còn nữa, Âm Sai đã biến thành một lão già khô quắt.

“Ngươi dám đánh ta? Ta là Âm Sai Minh phủ đấy.” Nó rít lên.

“Thì ra ngươi cũng biết nói chuyện.” Lý Nhàn Vân lại bổ “cái rìu” xuống.

Bịch bịch bịch bịch!

Cái rìu điên cuồng nện xuống lia lịa, thân thể tên Âm Sai đó lại bị anh nện cho lùn còn một mẩu.

Bạn đang đọc Đoàn Làm Phim Phi Nhân Loại (Bản dịch) của Duyên Phận 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.