Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ Cơ Bất Khả Lộ (2)

Phiên bản Dịch · 1193 chữ

Nó bất chợt ngẩng đầu lên, trợn mắt hét với Lý Nhàn Vân: “Đủ rồi nha! Ta là Âm Sai của Minh phủ, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”

“Ái chà, còn chưa chịu thua à?” Lý Nhàn Vân thấy đánh nó thuận lợi như thế, anh lại giơ sách lên đập nó một trận “binh binh bộp bộp” tàn nhẫn.

Với sự tác động vật lý điên cuồng của U Phù Quỷ Lục, đầu của Âm Sai lõm xuống một mảng, cuối cùng đã bị đánh đến mức chỉ còn cỡ một bàn tay.

“Đủ rồi, đủ rồi! Đánh là hết luôn đấy!” Âm Sai hét lớn.

Có lẽ nó cũng không ngờ sẽ gặp phải chủ nhân thật sự loạn quyền đánh chết lão sư phụ.

Thấy nó biết sợ, Lý Nhàn Vân dừng lại: “Vì sao đến bắt tao?”

Hỏi lời này hơi thừa, nhưng vẫn phải hỏi.

Quả nhiên Âm Sai đó liền đáp: “Ngươi lấy mất U Phù Quỷ Lục, đây là bảo bối của Minh Phủ, nhất định phải lấy lại.”

“Vậy mày không thể chào hỏi cho đàng hoàng được à? Vừa lên đã dọa người ta như vậy!?” Lý Nhàn Vân phẫn nộ nói.

Âm Sai bị anh dạy giỗ đến ngu người: “Ta là quỷ, sao quỷ lại phải nói chuyện đàng hoàng với ngươi?”

“Không phải bây giờ mày đang nói chuyện đàng hoàng với tao à?”

“Bởi vì ta đánh không lại ngươi á!”

Hai bên ai cũng có lý chẳng sợ, mắt to trừng mắt nhỏ.

Lý Nhàn Vân dùng ngón tay dí vào nó: “Vậy ý của mày là sau này Minh Phủ vẫn còn muốn gây rắc rối cho tao sao?”

“Chả biết!”

“Vậy có bàn với bọn chúng không?”

“Chả biết!”

“Vậy thì nói mày biết, tao nói đám quỷ chúng mày cứ thoắt ẩn thoắt hiện, chốc lại thấy chốc lại biến mất tiêu, rốt cuộc là sao đây?”

“Quỷ cơ bất khả lộ, lộ sẽ bị trời phạt!”

“Vậy mày có thể nói gì?”

“Cái gì cũng không được nói!” Âm Sai lớn tiếng trả lời.

“Tao thấy mày vẫn đang muốn gợi đòn thì phải.” Lý Nhàn Vân lại giơ Quỷ Lục lên đánh một cái.

Bốp!

Đánh cái này xong, kích thước của Âm Sai liền biến thành hạt đậu.

“Thật sự không thể đánh nữa đâu!!!” Âm Sai hét to tuyệt vọng.

“Đúng là lạ lùng.” Lý Nhàn Vân nhặt hạt đậu lên.

Nghĩ một hồi lại gọi Kim Quý ra, dùng Quỷ Lục đánh vào đầu anh ta một cái xem xem có hiệu quả gì.

Kim Quý trở tay không kịp bị ăn “một cục gạch”, tức giận rống lên: “Sao anh lại đánh tôi?”

Lý Nhàn Vân nhìn anh ta: “Sao anh không biến nhỏ lại?”

Rồi anh lại gọi Trương Nghiên, Hứa Lương Sơn và Khương Manh Manh ra, đánh mỗi người một cái. Đáng tiếc Trương Nghiên và Hứa Lương Sơn đều không sao.

Khi gõ đến Khương Manh Manh, mặt cô nhóc cứng đờ, nắm tay trắng nõn đột nhiên vung ra.

Bịch!

Đấm trúng ngay mũi của Lý Nhàn Vân.

Lý Nhàn Vân đầu váng mắt hoa: “Ối mẹ ơi! Cháu còn biết đánh lại à?”

Sau đó anh ngã thẳng xuống đất.

Lý Nhàn Vân trở mình ngồi dậy, ánh mắt hung dữ nhìn Khương Manh Manh.

Cô nhóc quỷ khoanh hai tay, ngẩng cằm kiêu ngạo nhìn anh, biểu cảm “Cháu đánh chú đấy thì sao nào”.

Lý Nhàn Vân không hiểu: “Vì sao cháu có thể đánh được tôi?”

Quỷ mà mình giam giữ con nào cũng thuộc về Triệu Hoán Thú, đánh thì không đánh lại, nhưng chửi thì chửi lại được.

Vì sao Khương Manh Manh lại khác?

Lý Nhàn Vân không rõ lắm.

Khương Manh Manh lườm anh: “Sao tôi biết được? Dù sao thì muốn đánh cứ đánh thôi.”

Cũng đúng, đây cũng là người chưa từng đi tới Ma phủ.

Lý Nhàn Vân nhìn Võng Ảnh.

Âm Sai đã biến thành hạt đậu khóc thét: “Thật sự không thể nói mà!”

“Tốt xấu gì mày cũng nên hé lộ chút chứ.” Lý Nhàn Vân dỗ nó như dỗ con nít.

Con ngươi của hạt đậu nhỏ đảo một vòng, cắn răng: “Quỷ đạo vô thường!”

Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, trên thân hạt đậu đã bốc lên một làn khói xanh, Võng Ảnh hiện ra vẻ mặt đau khổ.

“Cho nên tiết lộ quỷ cơ sẽ phải trả giá à?” Lý Nhàn Vân lẩm bẩm.

“Ta đã nói không thể tuỳ tiện tiết lộ rồi mà.” Võng Ảnh hét to.

Lý Nhàn Vân bật cười: “Nhưng tao thấy vấn đề của mày không lớn, vẫn có thể tiết lộ chút ít.”

Võng Ảnh sợ hãi nhìn anh: “Làm người không thể vô liêm sỉ như vậy!”

Lý Nhàn Vân cười hì hì, sau đó bắt đầu xoa cằm đăm chiêu: “Quỷ đạo vô thường…có nghĩa là quỷ không có quy luật? Cho nên có thể xuất hiện bất chấp hoàn cảnh?”

Anh nhìn Võng Ảnh, Võng Ảnh thở vào nhẹ nhõm.

Con hàng này vừa thở phào đã chứng tỏ suy đoán của mình là sai.

Lý Nhàn Vân tiếp tục nói: “Cũng không phải, chắc vẫn có quy luật nhất định, chỉ là không dễ suy ra.”

Võng Ảnh bắt đầu căng thẳng.

Ánh mắt Lý Nhàn Vân đảo một vòng trên người những con quỷ khác, giả bộ trầm ngâm: “Quỷ đạo vô thường, tức là chỉ mỗi con quỷ đều có đặc tính khác nhau.”

“Gào!” Võng Ảnh kêu to một tiếng, cơ thể run rẩy lắc lư như bị điện giật.

Lý Nhàn Vân gật đầu: “Xem ra là đúng rồi.”

Sau đó anh liền ngộ ra: “Cho nên là vì tao đoán ra chuyện mày không muốn tiết lộ nên mày phải bị trừng phạt. Nhưng nếu như không phải vì mày mà tao phát hiện ra thì mày sẽ không bị trừng phạt?”

Võng Ảnh lại bị điện giật lần nữa.

Lý Nhàn Vân cười ha ha: “Lại đúng nữa rồi.”

Võng Ảnh khẩn cầu: “Đừng nói nữa, ta không chịu được nữa đâu!”

“Nhưng tao lấy được thông tin từ trên những con quỷ khác mà bọn nó có bị phạt đâu. Là vì bọn nó đã bước vào Quỷ môn chăng? Không đúng! Phải rồi, là vì bọn nó không phải quỷ sai, không có âm chức nên không bị ràng buộc.”

Xẹt!

Lại thêm một trận điện giật nữa.

Võng Ảnh nằm bệt dưới đất, điệu bộ “ngươi mà hành nữa thì đời ta coi như bỏ”.

Lý Nhàn Vân thấy hành xác nó tiếp có lẽ nó sẽ “thăng” lần hai thật, thấy cũng hơi ngại: “Tao không đoán nữa.”

Anh quay đầu nhìn Khương Manh Manh: “Hiệu ứng đặc biệt của cháu không phải quỷ gào à? Sao lại thành phản chủ rồi?”

“Chú mới là quỷ gào, chú mới là phản chủ!” Khương Manh Manh dẫm chân gào to, cô bé khua tay: “Chú mà nói nữa là tôi tẩn chú đó nha.”

Bạn đang đọc Đoàn Làm Phim Phi Nhân Loại (Bản dịch) của Duyên Phận 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.