Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghé Thăm (2)

Phiên bản Dịch · 1153 chữ

Hai người cứ nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ như vậy.

“Ờm... thật ngại quá! Tôi nhận lầm người rồi.” Lý Nhàn Vân kìm nén hồi lâu mới rặn ra được một câu như vậy.

Chết tiệt, chẳng phải lời này nên để cho đối phương nói hay sao?

Anh nhìn Khương Chính, cẩn thẩn hỏi: “Có phải ông tìm nhầm nơi rồi không?”

Khương Chính mở miệng: “Cậu... có phải cậu quen... Khương Manh Manh không?”

Lý Nhàn Vân mỉm cười: “Khương Manh Manh là ai? Ngại quá, tôi không biết người đó.”

“Ồ, vậy tôi xin lỗi, làm phiền rồi.” Khương Chính gật đầu.

Chung quy ông ta thấy truy hỏi tiếp cũng ngại, thế là nặng nề quay người định rời đi.

Nhìn bóng lưng của ông ta, trong lòng Lý Nhàn Vân cũng cảm thấy có hơi áy náy.

Anh lập tức nhớ đến vì sao Khương Chính lại tìm đến đây?

Mẹ nó! Chắc chắn là con nhóc quỷ Khương Manh Manh rồi.

Đồ nít quỷ lừa người!

Đúng lúc này Nhậm Chí lại đến. Nhìn thấy Lý Nhàn Vân, lông mày anh ta nhướn lên phấn chấn như sắp thoát khỏi lực hút của da mặt rồi, diễn tả sâu sắc cái gì gọi là sự phấn khích toát ra từ từng con chữ.

Nv hưng phấn hét to: “Nhàn Vân, chuyện của Khương Manh Manh lên thời sự rồi. Cậu đã thấy chưa? Ha, còn nhắc đến tên của tôi nữa, đáng tiếc không nhắc đến cậu.”

Đờ mờ!

Nét mặt Lý Nhàn Vân thay đổi.

Bước chân Khương Chính đột nhiên dừng lại, phẫn nộ nhìn Lý Nhàn Vân.

Cậu lừa tôi!

Nhậm Chí đã đi đến đây, lúc anh ta đi qua người Khương Chính còn lịch sự gật đầu với ông ta. Sau đó mới nói với Lý Nhàn Vân: “Đội trưởng Quế đã nói lần này ghi công của tôi, lần sau có cơ hội sẽ thu xếp tuyên truyền phim nghiệp vụ cho tôi. Đúng rồi, chúng ta dù sao cũng đã giúp ba của Khương Manh Manh tìm được hung thủ giết hại con gái, cậu nói ông ta có nên cho chúng ta chút phí cảm ơn không? Nghe đâu người ta là ông chủ, tôi cũng không cần nhiều, khoảng dăm ba triệu là được rồi.”

Anh ngậm miệng lại mau!

Lý Nhàn Vân chỉ hận mình không đi luyện quyền anh, để giờ không thể đấm cái tên đốn mạt này, đánh vào bản mặt nhăn nhó tàn héo của con hàng này.

Quay về phải báo danh lớp quyền anh mới được!

Nhậm Chí vẫn đang hứng thú bừng bừng: “Đương nhiên rồi! Công lao chủ yếu là của cậu, tôi có thể cho cậu nhận phần nhiều.”

“Không, của anh của anh.” Lý Nhàn Vân đã khóc không ra nước mắt.

Anh có thể cảm nhận được ánh mắt tràn ngập phức tạp của Khương Chính bên cạnh, đó có lẽ là ánh mắt cảm kích nhỉ? Nhưng vì sao Lý Nhàn Vân lại cảm thấy sát khí chứ?

Nhậm Chí cuối cùng đã nhận thấy bất thường, anh ta nhìn Lý Nhàn Vân rồi quay đầu lại nhìn Khương Chính, hỏi anh: “Có khách à? Vậy thì cùng nhau ăn bữa cơm cái nhỉ? Tôi mời.”

Vì sự nghiệp, Nhậm Chí nhịn đau quyết định hào phóng một chút. Anh ta đã bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề đi đâu ăn mì rồi —— Vậy đã rất rộng rãi rồi, Lý Nhàn Vân còn từng gặp phải một người đi chào mời kinh doanh còn dám yêu cầu bên A đãi khách thanh toán nữa kìa.

Trên khuôn mặt Khương Chính xuất hiện ý cười: “Thì ra vụ án của Khương Manh Manh là do hai cậu phá hả? Thật tài giỏi! Có điều tôi có quen Khương Chính, là ba của Khương Manh Manh. Hay là tôi giới thiệu cho cậu làm quen một chút?

Nhậm Chí mừng rơn, ngũ quan giãn hết cỡ, những nếp nhăn phủ kín hai má: “Ông quen ba của Khương Manh Manh sao? Vậy thì quá tốt rồi.”

Anh ta lập tức nghĩ thông được chuyện gì, chỉ tay vào Lý Nhàn Vân: “Thằng nhóc này được lắm, thảo nào cậu lại rộng rãi như vậy. Nói gì mà tiền thường đều cho tôi, cậu đã sẵn sàng để liên lạc với Khương Chính rồi đúng không? Có chuyện tốt không dẫn tôi theo, cậu quá đáng lắm nha.”

“Biến đi!”

Lý Nhàn Vân không chịu nổi cái tên này nữa rồi, liên tục xô đẩy anh ta đi xuống dưới tầng.

Nhậm Chí vẫn không dứt tà tâm, khi đi còn cố nhét một tấm danh thiếp vào trong tay Khương Chính: “Nhớ liên lạc đó! Có gì cho dễ nói chuyện! Công ty Viễn Chí là công ty điện ảnh và truyền hình tốt nhất toàn quốc, có công việc gì thì giới thiệu một chút nha...”

Nói chuyện còn nhảy lên, tỏ vẻ chúng tôi thật sự rất cao thâm rất trâu bò!

Trong phòng, Lý Nhàn Vân và Khương Chính ngồi đối diện nhau.

Không ai nói gì.

Bầu không khí ngượng nghịu đến mức sắp đóng băng.

Khương Chính không nói bởi vì ông ta không biết phải nói gì.

Ông ta thậm chí không thể hiểu giấc mơ đó, không thể hiểu người đàn ông trước mặt, không thể hiểu tất cả những điều này.

Về phần Lý Nhàn Vân, anh đang bị làm phiền muốn chết quách cho rồi.

Quỷ chết đói, quỷ cực lạc và còn Võng Ảnh đều đã xuất hiện, nhưng bọn họ ở trong trạng thái vô hình, âm thanh chỉ có Lý Nhàn Vân mới có thể nghe được. Giống như một đám ma quỷ đang thì thầm bên tai...

Quỷ đói nói: “Nhìn Khương Chính đáng thương như vậy, chi bằng nói cho ông ta biết đi. Dù sao anh cũng không phải là người đầu tiên biết chuyện này, chẳng phải Tôn Thi cũng biết rồi hay sao?”

Âm sai Võng Ảnh nói: “Quỷ cơ bất khả lộ, ai để lộ sẽ bị trời phạt.”

Quỷ cực lạc nói: “Minh phủ phái quỷ đến bắt người rồi, lộ hay không còn có ảnh hưởng gì sao?”

Võng ảnh liền nói: “Vậy còn phiền phức từ chính phủ thì sao?”

Quỷ chết đói: “Chắc nó sẽ không nói đâu.”

Võng Ảnh: “Miệng mà hé ra, không gì không ra.”

Quỷ chết đói: “Miệng cũng đã mở ra rồi, hơn nữa ông ta vì con gái, nói không chừng còn có thể trở thành trợ thủ của chúng ta. Chúng ta muốn đóng phim, chúng ta cần trợ thủ!”

Quỷ cực lạc nói: “Đúng vậy, cùng nhau vui zui zẻ đi.”

Zui zẻ bà nhà cô!

Mẹ nó chỉ biết sướng thôi!

Bạn đang đọc Đoàn Làm Phim Phi Nhân Loại (Bản dịch) của Duyên Phận 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.