Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghé Thăm (1)

Phiên bản Dịch · 1152 chữ

“Thành phố này vừa phá được vụ án nữ nạn nhân bị sát hại dã man…”

Trong phòng khách, Lý Nhàn Vân đang vã mồ hôi như mưa trên chiếc máy chạy bộ.

Ban đầu Lý Nhàn Vân có làm thẻ Gym, có điều một năm trước chủ phòng tập Gym đã đóng cửa bỏ trốn rồi.

Mở tiệm, biển thủ tiền, bỏ trốn, một loạt hành động này đã trở thành tập tục của ngành nghề trong giới Gym. Cho nên cuối cùng Lý Nhàn Vân quyết định tự mua một cái máy chạy bộ về để luyện tập trong nhà.

Tuy thế này dùng để đối phó với quỷ chưa chắc đã có tác dụng, nhưng chí ít khi khua “viên gạch” có thể có sức hơn chút.

Chuyện của Âm Sai Minh phủ đã trôi qua được mấy ngày, minh phủ tạm thời không gây phiền phức cho anh nữa, ngược lại là vụ án của Khương Manh Manh đã trở thành điểm nóng, đến nay đã lan truyền khắp mọi nơi.

Âm sai Võng Ảnh bị nện gạch một trận chưa hề khôi phục lại nguyên trạng mà vẫn giữ nguyên hình dáng hạt đậu. Nhưng rõ ràng đã thật thà hơn rất nhiều, chỉ là Lý Nhàn Vân hỏi về chuyện liên quan đến quỷ, nó cũng không chịu hé một lời.

Lý Nhàn Vân cũng không ép nó nữa.

Mấy ngày nay rảnh rỗi không có gì làm, Lý Nhàn Vân liền rèn luyện thân thể, nhân tiện dẫn mấy con quỷ ra ngoài tản bộ.

Lúc này Kim Quý đang trôi khắp phòng tìm đồ ăn, Trương Nghiên thì đang tô son bằng thỏi son Forbidden Kiss của Givechy. Đáng tiếc cô ta không dùng được đồ trang điểm khác, tô đi tô lại thành một cái miệng đỏ lòm.

Khương Manh Manh thì ngồi trên sô pha ngẩn người xem tin tức liên quan đến mình, trong tay còn cầm một túi khoai tây chiên.

Kim Quý trôi qua chỗ cô bé muốn ăn khoai tây chiên, nhưng lại bị Khương Manh Manh đấm bay ra chỗ khác.

Hiện giờ cô nhóc này là người có vũ lực cao nhất trong bầy quỷ.

Về phần Hứa Lương Sơn, ông nhàn rỗi thì dựa vào cửa phòng, biểu hiện duy nhất chính là cứ chốc chốc lại có đồ nội thất bay lên.

Lý Nhàn Vân không hiểu, rảnh rỗi thì làm thực nghiệm.

Có một lần Lý Nhàn Vân bảo Kim Quý thử đấm Võng Ảnh. Tiểu quỷ chưa từng vào Quỷ phủ không biết tốt xấu, kết quả vừa vung nắm đấm lên đã bị Võng Ảnh hành xác một trận nên thân.

Kể từ đó, Kim Quý và Trương Nghiên sống chết không đụng tay vào hạt đậu nữa, trái lại Khương Manh Manh lại không sợ.

Lúc này Khương Manh Manh đang vừa coi tivi vừa ăn khoai tây chiên, trong tay thì tóm lấy Võng Ảnh vân vê thành một quả bóng rồi không ngừng ném lên trên tường, sau đó lại bắn trở lại —— Cho dù cô bé không phải là thực thể cũng nắn bóp được mấy con quỷ khác như thường.

Chuyện này làm Lý Nhàn Vân cạn lời.

Đều là quỷ như nhau, mày còn là lão quỷ giữ chức quan nhiều năm, khi đến tìm tao thì hung như thế, sao bây giờ lại bị một con nhóc biến thành quả bóng chơi đùa rồi?

Trạng thái của quỷ không giống như logic của văn học mạng. Hàng trăm ngàn cuốn tiểu thuyết không thể phác thảo ra một thế giới quỷ thực tế, mọi hình dung đều bị sụp đổ khiến Lý Nhàn Vân khó mà thấu hiểu.

Bây giờ đây Khương Manh Manh đang ném bóng, có lẽ là cảm thấy chưa đã ghiền nên cô bé vỗ vỗ sô pha, ngay sau đó sô pha bay lên —— Hứa Lương Sơn có một sự yêu thích khó hiểu với Khương Manh Manh, giống như ông ngoại đối xử với cháu gái vậy, cô bé có yêu cầu gì ông đều thỏa mãn hết.

Thế là Khương Manh Manh giống như ngồi trên thảm bay, vừa coi ti vi vừa chơi ném bóng, khoai tây chiên nhai giòn rồm rộp trong miệng. Kim Quý đã tìm một vòng cũng không thấy có gì ăn, hầu hết đều bị anh ta ăn sạch rồi. Anh ta nhìn khoai tây chiên của Khương Manh Manh mà thèm tới nỗi hai mắt tỏa ra ánh sáng xanh.

Nhưng anh ta chẳng đánh lại con quỷ nào ở đây, chỉ đành rúc một bên hờn dỗi.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Nghe thấy tiếng, Lý Nhàn Vân vội nói: “Ra liền đây.”

Mấy con quỷ đồng thời hóa thành làn khói chui vào U Phù Quỷ Lục.

Phịch!

Sô pha nặng nề rơi xuống.

Lý Nhàn Vân nói với U Phù Qủy Lục: “Cụ cố à, nhẹ tay giùm con cái!”

Trên trang của Hứa Lương Sơn trong Quỷ Lục xuất hiện hai chữ.

“Xin lỗi.”

Lý Nhàn Vân dừng máy chạy bộ đi ra mở cửa.

Trước mặt là một người đàn ông trung niên khiến cho Lý Nhàn Vân có hơi giật mình: “Là ông?”

Vừa thốt ra câu này, Lý Nhàn Vân liền biết không ổn.

Khương Chính cũng sững sờ: “Cậu quen tôi sao?”

“Ờm...” Lý Nhàn Vân không biết nên giải thích thế nào.

Anh thực sự không hiểu Khương Chính sao lại tìm đến đây.

Khương Chính dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Lý Nhàn Vân. Chính Khương Chính cũng không hiểu vì sao bản thân lại muốn đến nơi này.

Chuyện đó rõ ràng chỉ là một giấc mộng, trong mộng đã cho ông ta một địa chỉ.

Nhưng khoảnh khắc trong nhà vệ sinh đó, vệt nước mắt hình trái tim trên khuôn mặt lại khiến cho ông ta không thể thoát khỏi giấc mộng này.

Thế là hai ngày nay trong tim ông ta cứ như có thứ gì đó thít chặt, có chấp niệm nào đó đang vướng mắc. Giống như ma xui quỷ khiến, Khương Chính không thể khống chế được nữa tìm đến nơi đây.

Hết thảy đều giống như chương trình đã được cài đặt sẵn, thôi thúc ông ta tìm đến nơi đây, gõ cửa một cách đờ đẫn. Trong thoáng chốc thậm chí ông ta đã nghĩ, đợi chủ nhà ra mở cửa thì ông ta sẽ nói mình tìm nhầm người.

Nhưng chỉ một câu “Là ông” của đối phương đã lập tức khiến cho ông ta chết lặng.

Đối phương biết mình!

Ông ta kinh hãi nhìn Lý Nhàn Vân, muốn hỏi nhưng lại phát hiện mình vốn không biết phải nỏi cái gì, nên hỏi cái gì.

Bạn đang đọc Đoàn Làm Phim Phi Nhân Loại (Bản dịch) của Duyên Phận 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.