Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 14

Tiểu thuyết gốc · 2035 chữ

Cảnh chùa Chân Hòa đẹp đẽ trang hoàng, lại lung linh kì bí, vừa mang màu sắc trang nghiêm, lại vừa có vẻ thanh tịnh, khiến cho tâm hồn người ta hân hoan đến lạ kì…

Những người đến chùa vào ngày rằm đông hơn cả kiến, người hiểu biết về phật pháp đến hành lễ cũng nhiều, mà người đến chủ yếu để vãn cảnh chùa cùng nhiều như thế, thật là một nơi danh địa thắng cảnh. Ông bà nói chẳng sai, “Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”, dù vì nhiều mục đích khác nhau mà người ta đến, nhưng khi đã bước vào nơi này, thì mọi người đều bị cái không khí trang nghiêm nơi đây làm cho đồng tâm, đồng ý.

Ông Quân ngồi nghỉ ở ghế đá ngoài cổng chùa cùng với Lệ, để mặc cho bà Huệ vào trong chùa thắp hương làm lễ bái tùm lum, ông vốn dĩ cũng đâu có quan tâm lắm tới những điều lễ lạt như thế, lần này chẳng qua ông đã kiếm cớ là sẽ đưa bà đi lễ bái khắp các chùa ở thủ đô cho biết nên mới buộc phải đưa bà đi vậy thôi…

Ông Quân hỏi Lệ:

- Chỗ anh chàng vô gia cư kia thế nào rồi?

Lệ vuốt tóc, đáp:

- Chiều nào con cũng ra, chiều nào anh ta cũng ngồi ở đó.

Đã hơn một tuần nay kể từ khi việc của em Long xong, đúng là chiều nào Lệ ra cũng thấy anh ta ngồi ở đó cả, có ngày sớm, có ngày muộn hơn một chút nhưng ngày nào anh ta cũng đến đúng vị trí ấy vào khoảng từ năm đến bày giờ chiều. Dần dần Lệ tin vào việc đó là nơi mà anh ta ngồi xin ăn vào mỗi buổi chiều.

Anh ta không thích nói chuyện nhiều, có vài lần Lệ gạn hỏi chuyện nhưng ngoài cái lần duy nhất anh ta nói về việc thằng Long bị vong ám, còn lại chẳng khi nào anh ta chủ động nói vè chuyện gì, vấn đề gì anh cũng ậm ừ đại khái đáp cho qua.

Trong ngày anh ta đi lang thang khắp nơi mọi xó, mỗi buổi chiều vào giờ ấy thì anh lại về đó ngồi, rồi đến khoảng chín giờ tối anh ta lại vào cái ghế đá ở ngay trong công viên mà ngủ, anh ta chẳng còn nhớ được gì, anh ta chỉ nhớ anh ta đã gặp một vụ tai nạn gì đó rất khủng khiếp, có vẻ như là bị xe tông, sau đó khi tỉnh lại thì chữa chạy một thời gian, thế rồi khi khỏi thì cứ đi lang thang như vậy.

Ý định ban đầu của ông Quân là sai Lệ đi tìm anh ta để đưa về, nhưng anh ta không đồng ý, và thế là ông Quân bắt Lệ ngày nào cũng phải ra đó một lần để chắc chắn rằng anh ta vẫn còn ở đó. Lệ đã phát chán cái việc ngày nào cũng phải đến đó để trông chừng anh ta, cũng có cái quái gì để nói với một người vô gia cư đâu? Đã thế lại còn là một người vô gia cư không thích nói chuyện và ngay cả cái tên cũng chẳng nhớ nổi.

Lệ ngao ngán quay sang nói với ông Quân:

- Thế ba định thế nào? Ba tin vào lời hoang đường của tay bác sĩ đó à? Giờ em Long đã ổn rồi, cái người ăn mày này thì có tác dụng gì nữa mà ngày nào cũng phải tốn thời gian với anh ta?

Ông Quân nói:

- Thằng Long cũng vẫn còn yếu, chưa hồi phục hoàn toàn, cứ chờ cho nó hoàn toàn bình thường, mình về lại nhà là xong, còn hiện giờ thì đề phòng chút vẫn hơn chứ? Tay bác sĩ đó cũng nói là có thể chưa phát tác ngay.

Lệ lại vặc ông:

- Thế nếu ba bán tín bán nghi thế thì đưa người đó về gặp thằng Long đi xem anh ta nói thế nào? Bỏ vài trăm ngàn ra là anh ta đi ngay thôi chứ có cái gì đâu mà phải hành người thế?

Ông Quân nói:

- Ba không muốn mẹ con lo lắng, con cũng biết tính mẹ còn gì? Nếu chưa có gì lạ xảy ra thì không cần phải để mẹ con biết việc. Mà con đừng có càm ràm nữa, ba nói gì thì cứ nghe nấy, con rảnh rỗi cả ngày chỉ có mỗi việc ăn với đi chơi mà có chút việc cỏn con cứ than vãn hoài, thế thì sau này sao con về chỗ ba điều hành được?

Lệ nghe như thế thì lặng im, không nói gì thêm nữa…Cô biết khi ba cô đã kết luận rồi thì những người xung quanh không được quyền tranh cãi nữa, mà chỉ việc phục tùng là đủ.

Chỉ là cô thực không hiểu anh bác sĩ kia đã nói cái gì với ba cô mà khiến cho một người lâu nay có tư tưởng sống hiện thực và quyết đoán như ông phải lăn tăn nhiều đến như thế…

Tên kia theo như cô thấy, chỉ là một gã ăn mày không hơn không kém, cùng lắm thì có thêm chút khả năng sơ cứu hắn tích lũy được trong quá trình đi lang bạt khắp nơi sống kiếp phong trần. Sự việc chỉ đơn giản rằng chỗ thằng Long bị rắn cắn là địa bàn kiếm ăn của hắn, nên tình cờ hắn cứu được thằng bé, chỉ có vậy thôi, thế mà ba cũng bắt cô phải tốn thời gian với hắn…

Lệ chán nản thở dài một cái, đoạn ngước mắt quan sát một vong khắp trong sân chùa…

Chùa chân giáo này là một kì quan, nhưng bên cạnh đó, nó còn là một ngôi chùa gắn liền với nhiều giai thoại…

Ồ…Kia có một cô gái trẻ, tay chân cô đang vung vẩy, xung quanh cô là rất nhiều người đang đứng lắng nghe, hình như cô là một trong các nhân viên của chùa đang hướng dẫn viên cho những người ở xa đến thì phải…

Ngồi không cũng không có chuyện gì, Lệ rủ ông Quân ra cùng nghe, ông Quân cũng tặc lưỡi bước ra nghe theo.

Cô gái đó khoảng chừng 25, 26 tuổi thôi, trông còn khá trẻ, miệng cô nối với một cái micro, cô đang thuyết minh cho những người cùng nghe, hai cha con Lệ cũng hòa vào đám đông lắng nghe cô nói:

- …Chùa Chân Giáo là một ngôi chùa có sự tích lâu đời gắn liền với nhiều giai thoại hào hùng của sử Việt, nó là di sử nằm trong chùa quần thể chùa Chân Hòa mà các bạn đang cùng tham quan…Vào thời sơ khai cách đây khoảng hơn một ngàn năm trăm năm thì bổn tự có tên sơ khởi là chùa Phổ Hiền, ban đầu chỉ là một gian chùa nhỏ nằm trên núi cao thờ một vị là Phổ Hiền Bồ Tát, với vị trụ trì chân truyền đầu tiên là thiên sư Kính Nguyệt, thế rồi theo thời gian, đời truyền đời, người truyền người mà dần mở rộng, lớn mạnh lên. Về sau tới thời Lý, bổn tự Phổ Hiền thành hiệu là Chân Giáo Tự, trở thành một địa điểm tu tập dưới thời nhà Lý và nhà Trần, ngay cả thái thượng hoàng của Lý Gia là ngài Lý Huệ Tông cũng tu tập dưới mái chùa Chân Giáo, khi ấy trụ trì đương nhiệm của chùa là thượng tọa Thiên Hiền, truyền đời tiếp đến là Thi An thiên sư, rồi tới các đời đệ tử về sau lần lượt làm trụ trì của chùa. Về sau theo thời gian, chùa cải thành khu phần chùa, đổi hiệu là Chân Hòa, đến các đời trụ trì đương nhiệm vẫn còn tại thế có thầy Thích Đại Trí, là học trò của thầy Chân Như, thầy Đại Trí giỏi có tiếng trong cả nước về phép Trục Vong nên khoảng thời gian thầy đương nhiệm, phật tử xa gần tới nhờ thầy giải bệnh vong có rất nhiều, sau này thầy Đại Trí được phân phó đến Nam Thuận làm trụ trì chùa Thanh Trúc, thì chức trụ trì truyền lại cho vị sư đệ là thầy Đại Minh, chính là vị trụ trì hiện tại của chùa….

Mọi người đều chăm chú lắng nghe cô gái thuyết rất nhập, chợt nhiên có một người cất giọng hỏi:

- Vì sao trong số muôn trăm trụ trì, các trụ trì thời Lý là thầy Thiên Hiền và thầy Thi An lại được nêu ra riêng biệt?

Cô gái nói:

- Vào khoảng thời gian mà hai vị ấy hiện sinh ở nhân gian cũng chính là thời gian giữa nhà Lý và nhà Trần có sự chuyển giao quyền lực, chùa Chân Giáo vốn được nhà Lý rất ưu ái nên khi vua Trần lên ngôi, sợ chùa gặp phải nạn. Theo như tư liệu ghi lại từ thời xưa, thì hai vị ấy là hóa thân của Bồ Tát Phổ Hiền thị phạm tại nơi chùa Chân Giáo để giữ gìn cho chùa không bị diệt vong vào thời điểm ấy, chính vì thế nên hai vị trụ trì đó luôn có vị trí riêng biệt vượt hẳn với các trụ trì còn lại trong gian thờ, nơi mộ phần của hai vị cũng được thiết kế riêng biệt, nếu các bạn muốn tôi sẽ dẫn các bạn qua bên đó để tham quan.

Mọi người đều đồng thanh hưởng ứng, thế là cô gái hướng dẫn viên lại cùng dẫn họ đi tới khu mộ cho những vị cố trụ trì của chùa qua nhiều đời…

Khu mộ ấy rộng lớn thênh thang, phải có tới khoảng năm, sáu chục bia mộ, có những người còn cốt, có những người không có cốt mà chỉ có bia để tế tưởng mà thôi.

Chợt đoàn người bị thu hút bởi một khu nhà mộ to nằm ngay chính giữa gian đất trống rộng ở trong khu mộ, nhà mộ đó là điểm nhấn của cả gian mộ vì mức độ to rộng hoành tráng của nó, đó là một nhà mộ được làm theo lối ngói cung đình, xây theo dạng lăng tẩm nhỏ, độ rộng cỡ năm chục mét vuông, bên ngoài khuôn viên nhà mộ là hàng trúc xanh được trồng làm viền bao…

Cô gái dẫn mọi người tới nhà mộ đó, rồi nói:

- Đây là lăng mộ của hai vị trụ trì được cho là hóa thân của Bồ Tát Phổ Hiền.

Mọi người cùng bước vào xem, trong nhà mộ có hai bia được bày biện đẹp lắm, bia bên trái ghi : thượng tọa Thiên Hiền, bia bên phải ghi: Thi An thiên sư.

Có người lại cất tiếng hỏi:

- Sao cùng là trụ trì mà có người lại gọi là thượng tọa, có người lại gọi là thiên sư thế ạ?

Cô gái hướng dẫn viên cười nói:

- Cái này thì cháu cũng chẳng rõ nữa, nhưng danh hiệu thiên sư là của cổ nhân gọi như thế, cháu thấy trong tài liệu khảo cứu là như thế, hiện nay trong giáo hội người ta không gọi là thiên sư nữa ạ, còn ý nghĩa nó ra sao chắc có dịp nào để hỏi thầy trụ trì thử xem có biết không rồi giải đáp cho các vị sau. Bây giờ cháu xin mời cả nhà theo cháu tới gian mộ của Kính Nguyệt thiên sư, vị này được cho là vị trụ trì đầu tiên của chùa ta ạ, gian mộ của ngài nằm bên phía Bắc.

Bấy giờ cô gái lại dẫn đoàn đi, nhưng khi vừa đến nơi, cô gái dừng lại kinh ngạc nhìn về phía mộ, cả đoàn người cũng dừng lại theo…

…Có một người thanh niên đang đứng trước một gian mộ đơn sơ mà nhìn đăm đăm vào mộ

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi espgtrong
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.