Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15

Tiểu thuyết gốc · 1938 chữ

Khi đoàn người bước tới lại gần mộ, người thanh niên kia quay lại nhìn rồi định bỏ đi, chợt cô hướng dẫn viên kêu lên:

- Có phải là Diệu Thiện tiên sinh đó không?

Người thanh niên dừng bước chân nhìn lại, định thần vài giây quan sát, rồi như thể nhớ ra, anh reo lên:

- A, cô Như đấy à? Mấy năm rồi chẳng gặp, trông cô xinh đẹp mà trẻ ra nhiều, tôi nhìn chẳng nhận ra nữa.

Cô hướng dẫn viên tên như có vẻ vui lắm, cô chạy lại vòng tay qua tay anh cười nói:

- Anh tới chùa chơi lúc nào thế? Em chẳng nghe các thầy nói gì cả? Có mấy lần em gọi điện tới chùa Thanh Trúc hỏi thăm anh nhưng các thầy ở đó bảo anh đi đâu hai năm nay rồi chưa thấy về lại nên chẳng liên lạc được, nay lại tình cờ gặp anh, em vui lắm!

Diệu Thiện gạt tay cô ra, chỉ cười khẽ không nói gì.

Rồi cô Như quay lại đoàn người mà nói:

- Xin giới thiệu với mọi người, đây là tiên sinh Diệu Thiện, anh ấy là đệ tử của cựu trụ trì chùa là thầy Đại Trí, và cũng là cháu gọi trụ trì tại nhiệm của chùa là thầy Đại Minh bằng chú, cũng lâu ngày anh em mới gặp lại nhau nên xin phép thất lễ với mọi người, mọi người cứ vui lòng tham quan thêm đi ạ, cho cháu xin phép đi trước.

Nói đoạn lại quay sang Diệu Thiện mà rằng:

- Anh tới lâu chưa? Anh vào gặp ai chưa?

Diệu Thiện lắc đầu cười, cô hướng dẫn viên liền nói:

- Thế thì đi với em, em dẫn anh vào gặp các thầy, mọi người biết anh đến chắc là vui lắm!

Thế nhưng Diệu Thiện nói:

- Hình như nay em đã là hướng dẫn truyền đạo cho chùa rồi phải không? Vậy thì phải làm tròn trách nhiệm của mình đã, em cứ dẫn mọi người tham quan trước đi, anh cũng muốn thắp hương hết một lượt cho các tổ đã rồi mới vào chào hỏi mọi người, lát xong việc anh em ta cùng vào sau.

Cô Như gật đầu cười bẽn lẽn rồi cùng dẫn mọi người vào trong, còn người thanh niên tên Diệu Thiện kia thì bước đi thẳng…

Đoàn người biết anh ta là người của nhà chùa nên đều nhường đường cho anh ta đi qua. Khi anh ta đi ngang qua chỗ bố con Lệ, anh ta chợt dừng lại nhìn hai cha con chăm chú…

Bấy giờ Lệ cũng mới tranh thủ nhìn kĩ được anh ta…

…Anh ta đẹp trai quá...Anh ta chắc cũng chạc cỡ tuổi Lệ là cùng, nhưng chắc là lớn tuổi rồi nên cô hướng dẫn viên kia mới gọi bằng anh, chỉ là trông anh ta trẻ thế thôi. Anh ta có làn da trắng, vóc người gầy, cao, điều đặc biệt là đôi mắt anh ta rất sáng…

Diệu Thiện lặng nhìn ông Quân mấy giây, hai cha con cũng bị bất ngờ, cũng chỉ biết nhìn lại anh ta mà cười chào, Lệ còn chắp tay cung kính mà chào giống như những người phật tử thuần thành.

Anh ta nói:

- Hai người này đang có bệnh à? Đi đường nhớ cẩn thận gió máy.

Lệ ngây người ra chẳng hiểu gì, ông Quân vội nói ngay:

- Không, bố con tôi đâu có bệnh tật gì?

Diệu Thiện nheo mắt nói:

- Là hai cha con sống cùng một nhà à?

Ông Quân vội gật đầu đáp:

- Dạ phải.

Diệu Thiện nói:

- Thế thì phòng trong nhà có việc xấu.

Nói rồi lặng bước đi, đám đông đều xôn xao cả lên, ông Quân giật mình chột dạ, đoạn vội bước lên định giữ tay lại nhưng cô Như nói:

- Xin để cho tiên sinh đi thắp hương cái đã, có việc gì lát ở lại xin thưa sau ạ.

Ông Quân vội hỏi:

- Vị tiên sinh đó là người thế nào mà phán như thế? Hay dở thế nào ạ? Có tin được không ạ cô?

Cô Như trả lời:

- Thì ban nãy cháu giới thiệu rồi đó ạ, tiên sinh đó là học trò của thầy Đại Trí, là cựu trụ trì của chùa mình, người đó là người có thượng căn u ẩn, chắc các vị chưa được nghe nhưng đại khái là xem việc đúng lắm, nếu như tiên sinh nói thế thì nhà chắc cũng có việc gì đó không được lợi, thôi thì ta cứ tham quan mộ của thầy Kính Nguyệt xong đã, lát tiên sinh thắp hương cho các tổ của chùa xong thì chú và em cứ xin ra gặp riêng xem có phán gì thì làm theo là được đấy ạ.

Mọi người nghe thế thì xôn xao cả lên cùng nói:

- Dạ chúng tôi muốn nhờ tiên sinh đó xem giúp cho việc trong nhà thì có phải đăng kí hay là lễ lạt gì không ạ?

Cô Như cười nói:

- Tiên sinh này thuận việc thì nói chứ không hành nghề đâu ạ, hữu duyên thì được nghe thôi, ai thích thì cứ tới hỏi là được ạ, cháu đây ngày trước cũng chỉ là chúng sinh bình thường, cháu bị bệnh sắp chết đến nơi may dạo hai năm trước cháu gặp được anh ấy nên mới được như bây giờ đấy ạ, thế nên cháu mới quý vậy đó, mọi người cứ lại hỏi thử xem, nói hay mà đúng lắm đó. Giờ cháu mời mọi người cùng lại xem mộ thắp nén hương tri ân cho tiền nhân khai sáng ạ.

Thế là cô Như dẫn mọi người xem mộ của thiên sư Kính Nguyệt, vị sư trụ trì đầu tiên khai sáng của chùa.

Lệ ngước mắt lại nhìn theo, thì Diệu Thiện đã đi xa khỏi chỉ còn thấy thấp thoáng bóng anh ta đang đứng lại trước một gian mộ, anh ta đang thắp hương lần lượt cho các vị trụ trì của chùa…

Đoạn Lệ cùng với cha và mọi người đi vào xem mộ của Kính Nguyệt, mộ này đặc sắc hơn mộ của các vị còn lại, đó là ngoài bia mộ tế tưởng và bàn hương án, thậm chí trong nơi mộ còn có một tượng đá tạc đại diện cho người đã khuất, nên mọi người đều cảm nhận được sự long trọng.

Lệ nhìn vào tượng sư, bất giác giật mình…

Ủa sao cái tượng ông sư này…Có nét gì đó hao hao giống khuôn mặt của người thanh niên Diệu Thiện đó vậy? Cứ như thể người ta nhìn anh ta để làm khuôn mẫu tạc tượng này vậy?

Lệ hỏi:

- Tượng này tạc lâu chưa thế ạ?

Cô Như đáp:

- Tượng mới được làm vài năm nay thôi, đó là theo sở nguyện của chúng tăng ni ở Nam Thuận cúng dường lên đây cho chùa này, trước kia thì không có ạ.

Đoạn Lệ nhìn lại…Dưới chân tượng thấy có một con nhện đá, Lệ lại hỏi:

- Sao lại có cả tượng con nhện?

Cô Như lại cùng nói cho cả đoàn người nghe:

- Theo truyền thuyết kể lại thì sư Kính Nguyệt năm xưa tu đạo ở chùa, trong chùa chỉ có mình sư, nhưng có rất nhiều muông thú cùng đến nghe kinh Phật do sư thuyết giảng, trong số các loài đến thì có một con nhện đã ở lại đây luôn, ăn chung ở chung với sư, cả hai về sau đều được Bồ Tát Phổ Hiền thọ kí cho đắc đạo, thế nên là khi xây tượng sư thì làm cả tượng nhện cho đậu ở chân.

Ra là thế…Lệ gật gù thầm nghĩ trong đầu…

Phật giáo đúng là diệu kì, chuyện hoang đường như thế mà họ cũng nghĩ ra được, mà nhìn vẻ mặt của đoàn người thì có vẻ lại đều tin, thật là kì lạ, phật giáo có sức hút gì mà mị được người ta thế nhỉ?

Lại nói Diệu Thiện là đệ tử chùa Thanh Trúc ở Nam Thuận, là học trò của thầy Đại Trí, và có một quan hệ mật thiết với các thầy trong hệ thống chùa chân như, nay vì có công vụ phật sự mà phải đi xa, nhân tiện qua lại chùa Chân Hòa thăm người sư thúc là thầy Đại Minh, trụ trì ở đây.

Ngày xưa Diệu Thiện cũng từng có công vụ đi đến chùa Chân Hòa một lần, bởi lẽ đây là chùa gốc cội của sư thầy Chân Như, là sư tổ của anh, nên công việc từ các chùa ở các tỉnh thường cũng tụ tập về đây mà giải quyết nên Diệu Thiện phải đi lại đây nhiều lần. Có một lần tới chùa này, anh tình cờ gặp được cô Như, khi đó cô vẫn chưa phải là phật tử, cô đang gặp phải sự khó khăn trong cuộc sống và có ý định tìm đến cái chết, anh đã nhìn ra được căn nguyên sự việc, lắng nghe cô và giúp đỡ cô vượt qua tình trạng khó khăn, đồng thời giới thiệu cô với trụ trì Đại Minh để thầy nhận cô vào trong chùa này làm công đức, cô Như lại có sẵn tài ăn nói nên từ đó ở lại chùa luôn làm người hướng dẫn viên cho các đoàn phật tử từ xa tới chùa viếng cảnh, cũng chính vì nhân duyên như thế mà trong lòng cô như lúc nào cũng thầm biết ơn Diệu Thiện, xem anh là người tri kỉ, người ân nhân cứu mạng.

Sau lần gặp nhau cuối cùng ở chùa Chân Hòa khi anh giới thiệu cô Như với thầy Đại Minh thì anh đi khỏi, từ khi đó tới nay anh cũng bận việc phật sự mà đi lại khắp mọi nơi chứ hiếm có khi nào ở yên một chỗ thành ra cũng chưa hề gặp lại cô Như thêm lần nào, mãi nay mới có dịp mà gặp.

Ban nãy khi rời khỏi khu mồ, Diệu Thiện đi ngang qua hai cha con nọ thì cảm thấy có điềm chẳng lành, bởi lẽ Diệu Thiện là người có căn số, có thể nhìn thấy được sự biến đổi về âm phần phong thủy thông qua hình tướng mà một người biểu lộ ra bên ngoài. Do đó mà thấy thần sắc, nhân diện của hai người kia đều không tốt cả, nếu họ cùng sống trong một nhà thì có khả năng cao ngôi nhà của họ có vấn đề, có lẽ là một lỗi gì đó về phong thủy, hoặc cũng có thể do trong nhà có khí âm không lợi…

Diệu Thiện tặc lưỡi lắc đầu, thầm than thở:

- Nhân sinh chúng sinh hằng hà sa số như cát mờ, ai ai cũng đều có vận hạn, có quản cũng chẳng được, đến chư bồ tát hành đạo từ vô thỉ tới nay cũng chưa độ hết được cho người thì mình có là gì đâu? Còn nhiều công vụ phải làm cũng chẳng nên tham việc thế gian.

Đoạn thắp hương xong cho một lượt các vị tổ, Diệu Thiện bước lại phía mộ của thượng tọa Thiên Hiền và Thi An thiên sư, đoan cung kính lạy, đứng đó khấn hồi lâu rồi rảo bước bước nhanh ra khỏi khu mộ, đi thẳng vào khu chính điện để chào hỏi các sư trong chùa.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.