Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18

Tiểu thuyết gốc · 2028 chữ

Chân Như đáp:

- Chẳng phải như thế, nhưng thầy từng có dạy rằng mọi chuyện cứ để mặc con tạo xoay vần, nó diễn ra như thế tức là nó phải như thế. Không người nào ta gặp là thừa, không việc gì xảy ra là sai, không thời điểm nào là lệch. Xét về mặt tâm linh, nếu thực sự đó là việc gia đình đó phải gánh chịu thì nếu anh cứu họ, anh sẽ phải gánh chịu thay nghiệp lực của họ, hoặc là anh làm cho nghiệp lực của họ lâu tan đi, và họ phải chịu khổ dai dẳng, còn nếu thực nghiệp họ không phải chịu như thế, thì dù có gặp anh hay không, họ cũng vẫn sẽ có cách nào đó để vượt qua được. Còn xét về mặt xã hội, như anh vừa thấy đó, họ cũng chẳng có lời nhờ cậy, cũng chẳng có sự tín nhiệm cao, anh chưa biết nguồn cơn mục đích, nếu anh tùy tiện tham gia thì chắc gì đã giúp được cho họ, ngược lại làm họ bất an lo lắng hơn thì sao? Chưa kể tới thánh cô có cho anh ra tay mà tùy tiện giúp người không? Hay nếu thánh cô Kinh Tâm nổi giận thì họ còn phải chịu đau khổ hơn cả cái đau khổ hiện tại? Mọi chuyện do trời, con người chỉ việc thuận theo tự nhiên là đủ, tưởng họa mà có khi phúc, tưởng phúc có khi lại là họa, nếu là người lương thiện thì trời xanh tự khắc an bài. Anh là người có căn số u ẩn, anh có mắt pháp phật gia, một ngày đi đường niệm chú mở con mắt ấy lên, anh nhìn thấy biết bao nhiêu vong ma ngạ quỷ? Anh nhìn thấy biết bao nhiêu quỷ câu hồn đến bắt mạng người? Anh nhận ra bao nhiêu người sắp lìa xa nhân thế? Chẳng lẽ anh đến trước mặt từng người họ mà nói rằng: “này cô, cô sắp chết rồi, cô về lo hậu sự đi là vừa?”, hay anh sẽ ra tay cứu cho họ khỏi chết? Có biết bao người như thế anh có quản được hết hay không? Các Bồ Tát cũng chẳng có quyền năng như thế mà phải để tùy cho nghiệp lực của từng người dìu dắt họ đi, các Bồ Tát chỉ tới độ cho họ hiểu về nghiệp lực, hoặc chỉ bày cho họ cách xóa bỏ nghiệp lực chứ làm sao mà cứu họ khỏi ác nghiệp họ gây ra? Các Bồ Tát cũng không làm thế, vậy vì sao mà anh phải lo những việc như thế? Anh là Phật chăng?

Diệu Thiện khẽ quay sang nhìn Chân Như mỉm cười nói:

- Mới ba năm không gặp, em đã giác ngộ được nhiều rồi nhỉ? Việc học của em ngày càng tinh tấn.

Chân Như nghe không ra ý tứ, tưởng Diệu Thiện đang khen mình, nên cúi đầu đỏ mặt, rón rén bước đi bên anh.

Đoạn cả hai lặng lẽ bước đi không nói thêm gì nữa…

Những điều cô em đồng môn nói, Diệu Thiện lẽ nào lại không biết? Những tri kiến thức của Diệu Thiện đã vượt xa các bạn đồng môn từ lâu lắm rồi và đã vươn tới ngang hàng với các bậc ngôi trên, vì thế mà tuy anh chưa xuất gia nhưng sư tăng đều phải cung kính mà gọi một câu: “tiên sinh Diệu Thiện”, ấy thế nhưng mà nhìn những cảnh ma quỷ tang thương, anh cũng chẳng thể cầm giữ nổi mình…

Người quân tử trên đời, người học giả có năng lực huyền môn trên đời, người đệ tử của như lai, há có lẽ nào thấy điều tang thương lại không ra tay mà cứu? Nếu như thế thì anh thậm chí còn chẳng sánh bằng những con người, những quỷ thần trên ngọn núi Vu kia hay sao?

Nếu là hạ, cậu sẽ làm gì trong tình huống này?

Hùng dụi tắt điếu thuốc lá rồi bước vào trong cửa hàng bán đồ ăn nhanh.

Có một cô em xinh tươi đang đứng trông ở quầy, trông chỉ chạc cỡ mười chín, đôi mươi.

Hùng lân la bước lại gợi chuyện làm quen:

- Chào em, cho anh một bánh mì kẹp xúc xích nhé.

Cô gái gật đầu rồi đẩy lò vi sóng ra làm bánh mì, Hùng liền ngồi xuống quầy hàng chờ đợi, ngẫm nghĩ về hành động tiếp theo….

Đã một ngày kể từ khi anh và Phúc chia tay Vy ở ga tàu…

Từ ga tàu về Yên Lịch chỉ khoảng bốn mươi cây số nên Phúc chọn phương tiện đi là xe bus, Hùng nói rằng cũng đi xe bus và cùng chờ anh ở bến xe, thế rồi khi Phúc lên xe, Hùng khéo léo nhớ lấy số chuyến xe, rồi yên tâm về khách sạn gần ga tàu làm một giấc, sáng hôm sau Hùng lại ra bến xe bus từ sớm và bắt đúng chuyến xe đó để về Yên Lịch, và bây giờ Hùng đang ở quán bán đồ ăn nhanh ngay gần điểm dừng xe bus ở Yên Lịch, thoái mái thư giãn ngắm cặp mông căng tròn của cô em bán quán, và lên kế hoạch cho một ngày dài tiếp theo…

Để xem anh có gì nào?

Một buổi nói chuyện đêm trên tàu mang lại cho anh khá nhiều thông tin có ích…

Một bác sĩ cừ khôi người Yên Lịch, làm việc tại Tây An…

…Anh ta đã mất cha mẹ và là trẻ mồ côi, anh ta được một người thầy thuốc nhận nuôi nhưng ông ta cũng đã mất được ba năm, chuyến này anh ta về lại quê để thắp hương cho người thầy năm xưa dạy anh ta y học…

Nhưng ở đất Yên Lịch này có biết bao nhiêu là thầy thuốc đông y? Làm sao mà tìm ra nhỉ?

Lẽ ra hôm qua đi cùng chuyến xe với Phúc là rõ nhất nhưng mà có quá nhiều sự trùng hợp đã được Hùng sắp xếp kể từ khi lên tàu, nếu lại trùng cả chuyến xe bus cùng đi tới Yên Lịch nữa thì rõ là quá vô lý, thế nên Hùng cũng đành phải đi sau và tự mình lần mò, nhưng Hùng cũng chẳng lo lắng lắm, tìm người cũng là một phần trong công việc của anh mà, nhờ những kĩ năng từng học trong ngành công an, anh cũng có thể tìm ra một người chỉ với lượng thông tin rất ít..

Đang mải nghĩ ngợi thì cô gái trẻ đã mang đĩa đồ ăn đến cho Hùng rồi, trên đĩa có một chiếc bánh mì kẹp xúc xích và một ly cocacola, Hùng hỏi:

- Bao nhiêu tiền thế cho anh gửi tiền luôn để tý đi vội.

Cô gái nói:

- Tiền bánh mì mười ngàn, nước thì miễn phí.

Hùng dùng chiêu bài sở trường của mình, anh rút ra trong ví tờ hai mươi ngàn mới toanh đưa cho cô bé rồi nói:

- Không cần thối lại đâu, đây là quyền lợi của mỹ nhân.

Quả nhiên cô gái cười tủm tỉm hài lòng, chẳng biết là do số tiền hay do lời khen ngợi, Hùng lại hỏi ngay:

- À, hôm nay quán vắng khách em nhỉ?

Có thể do sự đẹp trai có nét hiện đại thành thị của Hùng, cũng có thể do sự hào phóng của anh, hoặc có thể do lời khen, và cũng có thể do tất cả các điều ấy, đã khiến cô gái ngồi xuống bàn của Hùng, mỉm cười mà nói:

- Dạ, ngày nào cũng thế cả, ở quê mà anh, bán được bao nhiêu đâu, thi thoảng mới có người tới ăn à.

Cô bé có vẻ thích nói chuyện…

Hùng hỏi:

- Anh hỏi tý không phải chứ em học lớp mấy rồi? Không đi học à mà phụ mẹ bán hàng?

Cô gái phá lên cười nói:

- Em sinh viên đại học năm hai rồi đó anh trai ơi, em đang nghỉ rảnh nên về quê phụ ba mẹ bán hàng.

- Ối dồi ôi, sinh viên mà trông trẻ quá em ưi, trông như học sinh cấp 3 vậy đó, anh xin lỗi nha anh vô ý quá.

Chỉ múa mỏ tầm mười phút bằng dăm ba câu chuyện linh tinh, sự khen ngợi khéo léo, những cử chỉ tinh tế, những câu nói được tráng men bằng chất giọng trai thủ đô, và cả dăm ba câu chuyện bịa tự sướng về gia thế cực khủng của mình ở Hà Nội, Hùng đã chiếm ngay được cảm tình của người đẹp và có được số điện thoại của em ấy, dù anh biết là mình sẽ chẳng gọi bao giờ, đoạn chuyện vãn bớt, Hùng mới lân la hỏi:

- À cho hỏi tý chứ quanh đây có ông thầy lang nào nổi tiếng không em? Chả là nhà anh có người bị bệnh, anh nghe nói ở Yên Lịch có ông thầy đông y nào hay lắm nên định hỏi thử xem sao?

Cô gái nói:

- Nhưng mà bệnh gì mới được chứ? Thầy thì thiếu gì thầy hay đâu.

Hùng cười nói:

- À, ông thầy ở Yên Lịch anh nghe nói là bệnh gì cũng chữa được, ông thầy gì mà có nhận một đứa trẻ mồ côi nuôi lớn lên rồi cho đi học trường y ở trong Sài Gòn ấy?

Cô gái nói:

- Thế à? Em không biết có ông thầy nào như thế cả.

Hùng nghe thế thì thầm chán nản…

Người bản địa bán quán dọc đường mà chả biết con mẹ gì, hay do nó còn quá nhỏ nhỉ?

Thế rồi đột nhiên trong nhà vọng ra một tiếng người đàn ông trầm khàn:

- Lâu chưa?

Hùng giật mình nhìn thì thấy có một người đang bước ra, cô gái vội nói:

- À, ông của em đó, anh hỏi ông thử đi, ông sống ở đây lâu rồi chắc ông biết.

Hùng đứng dậy chào ông lễ phép rồi gãi đầu hỏi:

- Cái gì lâu hả ông?

Ông già nãy giờ nghe được cuộc trò chuyện của Hùng với cháu gái, bấy giờ chống gậy bước ra, nhìn Hùng nói:

- Ông thầy nhận nuôi đứa trẻ mồ côi lâu chưa?

Hùng suy nghĩ thật nhanh trong đầu…Phúc năm nay ba mươi hai tuổi, vậy anh ta đã đi vào Sài Gòn được mười bốn năm rồi…

Hùng nói:

- Dạ cháu nghe có người lớn mách chắc cũng ba mươi năm trước rồi ạ, nay cậu bé mồ côi đó cũng hơn ba chục tuổi rồi.

Ông già gật gù nói:

- Nếu thế thì có khi đúng, tôi có biết ở Yên Lịch có một người thầy rất giỏi xem mạch bốc thuốc, nổi tiếng ở cả Tây An, do người đó rất giỏi, xem mạch bốc thuốc hay lắm, hầu như các bệnh đông y đều chữa được hết, người ấy hay xem cho người nghèo không lấy tiền, hồi xưa tôi cũng lặn lội đường xa tới tìm thầy để xem cho và được thầy chữa cho khỏi hẳn bệnh đau lưng, cũng khoảng mười lăm năm rồi, hồi đó tôi nhớ ở cùng ông ta cũng có người đệ tử chạc cỡ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng chẳng biết có phải là trẻ mồ côi được nhận không.

Hùng hỏi:

- Dạ thầy đó chỉ ở với mình cậu học trò đó đúng không ạ? Cháu được người ta mách lại là thầy đó ở Yên Lịch, chẳng biết ở Yên Lịch có nhiều người như thế không?

Ông già nói:

- Không đâu, ở Yên Lịch chỉ có một người như thế thôi, có khi là đúng người cậu cần tìm đó.

Hùng hỏi:

- Dạ thế thầy ấy tên gì? Đang ở đâu ạ?

Ông già lại gật gù nói:

- Đó là thầy Huyền n ở núi Vu Sơn, nhưng tiếc quá cậu đến trễ rồi, thầy ấy mất ba năm trước rồi

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.