Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17

Tiểu thuyết gốc · 2047 chữ

Bấy giờ hai anh em cùng bước vòng qua nơi sân chùa để tới nhà ăn, sân chùa giờ đây đã vãn chẳng còn mấy người, diệu thiện liền nhận ra ngay có hai người đang đi tới…

ồ, ra là hai cha con ban nãy anh đã gặp trong đoàn người đi thắp hương cho khu mộ các vi trụ trì của chùa. Chính là ông quân và lệ.

người cha có vẻ vồ vập và phấn khởi khi nhìn thấy diệu thiện, còn người con gái thì có vẻ miễn cưỡng và thấy chẳng vui lắm…

ông quân bước đến liền cười nói:

-dạ xin chào thầy, chúng con muốn xin thầy ít phút mà không biết tìm ở đâu nên đứng chờ ở đây từ khi đó tới giờ ạ.

Diệu thiện cười đáp:

-chú tìm gặp tôi có chuyện gì à?

Ông quân nói:

-dạ thưa thầy ban nãy thầy có nói qua việc hai cha con có điều không hay trong nhà nên chúng con cũng hơi lo, thầy xem lại giúp cho sự việc cụ tỉ thế nào để gia đình biết mà chuẩn bị có được không ạ?

Diệu thiện chắp tay nói:

-tôi là đệ tử chùa, được các thầy dạy dỗ cũng biết ít phép về khí số tướng pháp, nhưng do căn duyên không đủ nên không ra xem việc cho người bao giờ, ban nãy tôi đi qua thấy hai cha con có tướng u uất, thần sắc lại không tốt sáng nên tôi bặt miệng mà nói bừa thế thôi, chứ các vị muốn biết rõ sự việc trong nhà thì có thể đi đến gặp các quý cô thầy xem cho tường tận. a di đà phật.

Nói đoạn toan bỏ đi thì ông quân vội nắm lấy tay nói:

-dạ thì thầy biết điều gì xin thầy cứ nói cho nhà con được hay ạ, đúng là dạo gần đây nhà con có việc tai nạn, chúng con không có đau ốm gì nhưng trong nhà còn người khác vừa mới gặp hiểm nghèo.

Ông quân vừa chạm vào tay, diệu thiện đã giật nảy mình lấy làm lạ…

…sao tay ông ta nặng thế này?

Đoạn thất sắc nhìn lại thì khuôn mặt ông ta u ám ủ dột, nhìn xuống bàn tay nơi ông ta đang giữ lấy tay mình thì chợt cảm giác nó ngả màu đi, trở nên xám lại rất lạ.

Đây là gì đây? là…quỷ khí chăng?

Phương rụt tay lại, đứng nhìn người đàn ông trước mặt mình, đoạn quay sang nhìn cô con gái, rồi phương nói:

-xin phiền tay cô chút.

Nói rồi chìa tay mình ra, cô gái có vẻ ngại ngần, cúi đầu lảng tránh ánh mắt của diệu thiện, rồi ngập ngừng chìa bàn tay ra.

Diệu thiện nắm lấy bàn tay cô, chợt anh cảm thấy hơi lạnh trùm phủ cả nơi cánh tay mềm mại của cô gái, bàn tay cô ta cũng chợt trở nên xám đen lại.

Diệu thiện nắm lấy cổ tay áo cô ta kéo ngược lên, cô gái luống cuống định rụt lại nhưng diệu thiện đã giữ chắc rồi, vậy là để yên đó.

Đoạn cổ tay áo bị kéo lên quá khuỷu tay, diệu thiện nhìn vào đó, chợt nhiên thấy có các dây màu đen dài như mạch máu nổi lên khắp phủ từ bàn tay lên tới khuỷu tay, giống hệt với trên bàn tay ông bố, và vệt đen trên tay cô gái còn kéo dài lên cao nữa…từ các dây đen đó có các vệt máu xoắn óng ánh kéo chạy lên trên…

Diệu thiện nheo mắt ngẫm nghĩ rồi phán đoán trong lòng…

Những vệt quỷ khí này có khuynh hướng từ bên ngoài kéo vào, vậy là hai cha con nhà này đều đang tiếp xúc gần gũi hoặc ở bên cạnh một vật phát ra quỷ khí, hoặc là chỉ một trong hai người này tiếp xúc với nguồn quỷ khí, rồi quỷ khí truyền sang người còn lại…

Đoạn lại nói:

-nhờ cô lại gần chút nữa.

Cô gái cũng thoáng lưỡng lự nhưng rồi cũng lại, diệu thiện liền cầm lấy cổ áo cô ta vạch sang một bên xem.

Lệ giật mình thất kinh vội đứng lùi lại, mắt nhìn diệu thiện trừng trừng, miệng nói:

-dạ, xin lỗi thầy…chứ hình như…không đúng lắm, nơi trang nghiêm sao lại đụng chạm thế ạ?

Chân như nghe thấy thế thì bực mình, kéo tay nói với diệu thiện:

-tiên sinh, ta đi ăn cho rồi, còn nhiều người chờ nữa.

Ông quân nghe thế thì vội vàng nhìn lệ trừng trừng quát:

-im mồm, đứng yên đó!

Thế là lệ đành đứng yên, trên mặt vẫn lộ vẻ bất mãn.

Cô thầm nghĩ trong đầu…cái thằng trẻ ranh này chắc chỉ hơn cô vài tuổi đầu mà thầy bà cái gì? lại lợi dụng mà sàm sỡ đấy thôi…nghĩ thế nhưng cũng sợ ba chửi nên đành chịu.

Thế nhưng diệu thiện chẳng hề bận tâm tới lời những người xung quanh nói, anh vẫn chăm chú tập trung làm công việc của mình.

Diệu thiện lim dim đôi mắt, đảo đầu một cái, trong miệng lầm rầm niệm câu chú, câu chú kệ vừa dứt thì mắt người khép lại, mắt pháp hé ra, diệu thiện thất kinh sợ hãi khi nhìn thấy những vệt đen nối ngược lên đang xoắn tròn như thể những con giun đất nghoe nguẩy dọc theo từ cánh tay, từ dưới ngực cô ta, đi men qua xương quai xanh mà dồn về nơi yết hầu cô ta.

Diệu thiện sợ quá buông vội cổ áo lệ ra, tay anh tựa vào vai chân như, loạng choạng đứng lùi về sau.

Chân như vội vàng đỡ lấy, sợ hãi nói rất nhỏ;

-anh..Anh?

Ông quân nhìn thấy thế thì lo sợ hỏi:

-dạ thưa thầy? thưa thầy?

Diệu thiện đứng ngây người ra không biết nói sao…cô gái này còn nhiễm quỷ khí nặng hơn cả ông bố cô ta, khí tượng của ma quỷ đã ám lên đến thanh quản, yết hầu theo đường kinh mạch, cô ta đang tiếp xúc với thứ gì mà ghê ghớm đến như thế kia?

Mọi người cùng im lặng chờ diệu thiện nói gì đó, thế rồi chợt từ xa vọng đến tiếng gọi to của một người phụ nữ:

-ông xã, ông xã.

Đoạn mọi người cùng hướng sang nhìn thì thấy có một người đàn bà trung tuổi béo mập đang hớt hải đi lại, miệng cười tươi toe toét, trông khuôn mặt hiền từ phúc hậu, bà ta là bà huệ, vợ của ông quân.

Bà huệ vừa bước lại đã thở hổn hển nói:

-hai bố con đi đâu mà ra tận đây? đã bảo không thắp hương thì ngồi ở ngoài cổng chờ kia mà? Gọi thì cả hai chả ai nghe máy, để tôi đi kiếm muốn chết.

Chợt diệu thiện trỏ thẳng tay vào bà ta quát lên:

-đứng yên đó!

Bà huệ giật mình đứng im nhìn diệu thiện, rồi lại nhìn sang chồng con ngơ ngác.

Diệu thiện nhìn chăm chú vào khuôn mặt của bà ta…đôi mắt anh long lanh lên ánh nhìn sáng rất lạ, rồi chợt không gian xung quanh như tối đen lại, chỉ còn lại mình khuôn mặt của người đàn bà mà thôi, thế rồi từ khuôn mặt đó, tóc tai bắt đầu rụng xuống lả tả, chỉ còn trơ lại cái da đầu, nơi hai con hốc mắt bà ta, một bên mắt bỗng nhiên nứt toác ra, bên mắt kia bắt đầu rỉ máu, từ trong hốc mắt lúc nhúc giòi trùng bò ra ngoài, mũi bà ta cũng chợt gãy đôi ra, hai một rớt ra để lộ bộ hàm và răng, đoạn các răng túa dài lởm chởm, từ nơi miệng, hai lỗ mũi, hai hốc tai bà ta bắn đầu bò ra những con vật dài ngoằn nghoèo, đen nhánh trông như con giun đất ban nãy ở trên tay ông quân và lệ, chúng cứ thế rớt từ mặt bà ta xuống đất lả tả.

Diệu thiện hoảng sợ lùi về sau nhưng chợt thấy có một bàn tay rất ấm đang đỡ chặt lấy lưng, thì ra là tay của chân như chưa khi nào rời người.

Diệu thiện nhắm mắt lại, lắc nhẹ đầu một cái rồi từ từ hé mở mắt ra, đôi mắt lại như bình thường, cảnh vật con người tất cả cùng quay về trạng thái ban đầu.

Diệu thiện nhìn lại người đàn bà kia thì cái cảnh kinh dị ban nãy đã tan đâu mất như chưa từng xuất hiện, thấy bà huệ vẫn đang đứng im đầy tò mò và kinh ngạc, vẫn là khuôn mặt phúc hậu đó đang nhìn diệu thiện đầy lo lắng chẳng hiểu điều gì đang diễn ra…

Chân như đỡ cho diệu thiện đứng vững lại rồi vội nói:

-anh à, anh mệt rồi, chắc là do đói đấy, mình đi ăn đi thôi chẳng nên để đồng đạo chờ lâu.

Đoạn cô kéo vội tay diệu thiện đi, diệu thiện lôi vội trong túi áo ra một lá bùa màu vàng, đưa vội vào tay ông quân, nói:

-xin giữ cái này bên mình để được bình an.

Ông quân còn định hỏi nữa thì chân như đã lôi tuột diệu thiện đi không cho nấn ná thêm, lệ cũng giữ chặt lấy tay ông quân lại, ông mới đành thôi nhìn diệu thiện đi khuất.

…bấy giờ diệu thiện và chân như đi khỏi rồi, lệ mới cau có nói với ông quân:

-ba, ba biết người ta là ai mà sao ba cứ phải xin xỏ gì kì cục vậy? theo con biết thì ở trong chùa chỉ có sư là nhất thôi, mà sư chả mấy khi coi tướng số cả, anh này còn chẳng phải sư, lại chỉ nói bâng quơ hú họa chưa biết có phải thật không, nói như thế con cũng nói được, ba thấy nãy anh ta còn đòi vạch áo con nữa kìa, ba thấy có ai xem tướng số mà thế không? chưa chắc đã là người ngay đâu. mà ba cứ phải lo nghĩ làm gì? ba lâu nay cứ hay chê mẹ mê tín này nọ nhưng con thấy dạo này ba lạ lắm, có khi giờ ba còn sợ bóng gió hơn mẹ nữa đó, mẹ thắp hương xong rồi mình đi về đi thôi.

Bà huệ nghe thế thì trong lòng bồn chồn, vội gặng hỏi hai cha con xem vừa có việc gì, ông quân biết tính bà huệ yếu bóng vía, cứ có tý việc gì là lo rối cả lên, nên nói lẩn đi không đề cập tới nữa, vậy là cùng gia đình ra về.

Đi cách một quãng rồi, chân như mới hỏi:

-tiên sinh, ban nãy anh thấy gì mà thất thần thế?

Diệu thiện trầm ngâm trả lời:

-anh thấy có quỷ khí, cả nhà bọn họ đều đang bị quỷ ám cả.

Chân như giật mình nói:

-thế á? Thế có nặng lắm không?

Diệu thiện đáp:

-người mẹ bị nặng lắm, chỉ có ông bố là đỡ hơn một chút, chắc do là đàn ông nên vía cứng hơn. Mà sao nãy em không cho anh coi họ vậy?

Chân như nhéo vào hông diệu thiện nói:

-anh vẫn còn phải gánh vía của thánh cô nữa mà nên anh đâu có được khỏe như người thường? căn anh lại lớn mạnh nữa, mỗi lần hành căn làm việc đều không thể chỉ qua loa như người khác mà phải rất nhọc sức nên đừng có tham tiếc những việc vụn vặt bên ngoài nhân thế. bác đại trí chả cấm anh không được dùng phép bên ngoài nhân gian còn gì? ban nãy anh không thấy à? Em mà không đỡ kịp thì anh ngã vỡ mặt thớt còn gì.

Diệu thiện ngừng bước chân, quay sang chân như , nghiêm nghị nói:

-chỉ vì như thế mà mặc cho chúng sinh bị hại được sao?

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.