Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 2009 chữ

Lại nói tới Lệ, vừa qua bên kia đường thì hai hàng liên tiếp không có bán nước cà phê yêu thích của hai chị em, sang tới hàng thứ ba định vào hỏi thì thấy có đông người quá nên đứng chờ để mua, trong lúc đứng chờ Lệ vô tình nhìn lại sang bên kia đường lộ thì nhìn thấy có một người đang đứng cạnh thằng em mình, cô chợt thấy tâm thần bất an lo lắng, nên liền đi ngược về phía đường đi quay lại nhưng xe qua lại như mắc cửi, lại toàn ô tô to, cô đi dưới đường huyện trống trải quen rồi nên chẳng dám qua vội, cứ tần ngần mãi chờ xe vãng…

Rồi đột nhiên thấy thằng Long ngã vật ra thảm cỏ sát bờ sông, Lệ trông thấy thế thì hoảng hốt rụng rời, cô ruột nóng như lửa đốt nên lao bừa qua, còi xe đường bóp inh ỏi, có tiếng chửi rủa từ các xe trên đường vọng lên:

- Con điên kia mày muốn chết à!

Nhưng Lệ mặc kệ cứ nhắm mà lao bừa qua, khi sang đến bên kia đường thì Lệ thấy người vô gia cư khi nãy đang đứng cách thằng Long cỡ vài bước chân, anh ta nhìn đăm đăm xuống lòng sông, việc thằng Long bị ngã đã có vài người đi thể dục chiều nhìn thấy, họ đang hớt hải chạy lại xem cho thằng bé.

Lệ vội vàng lao đến chỗ Long thì thấy nó nằm im dưới đất, đôi mắt lơ mơ, hơi thở gấp gáp, người xung quanh bu đầy cả lên rồi, có một bác gái đang rút điện thoại gọi điện cho cấp cứu tới.

Lệ sợ tới mức đầu óc hoa cả lên, thở không ra hơi, gạt hết người ta ra ôm lấy em, miệng lắp bắp mà hỏi:

- Em…Em cháu bị sao thế này?

Một người trả lời:

- Nó bị rắn cắn.

Lệ bấy giờ mới nhìn khắp thân thể em thì thấy ở dưới bắp vế của em có hai dòng máu đỏ chảy rỉ ra, Lệ òa lên khóc, ôm cứng lấy em mà khóc, người xung quanh đều ái ngại lo lắng, bối rối nhìn nhau cũng chẳng biết an ủi thế nào, lại có một người nói:

- Xe cấp cứu sắp đến rồi, nếu cứu kịp chắc không sao đâu.

Nhưng Lệ nào có còn nghe được gì? Cứ ôm chặt lấy em khóc mãi chẳng thôi, thế rồi chợt nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô, có giọng nói trầm vang lên nổi bật lên rõ giữa tiếng huyên náo xôn xao của đám người, nghe như sét đánh bên tai cô:

- Tránh ra xem nào.

Lệ bị giọng nói đó làm cho giật điếng người, vội vàng đứng phắt dậy thì thấy hóa ra là người vô gia cư nọ, anh ta ngồi ngay xuống cạnh Long, đoạn nhìn lại vết rắn cắn, nói lầm bầm rất nhỏ:

- Thằng ngu đạp phải con rắn tà dưới sông nên nó cắn cho đây mà, bị tà nhập rồi còn đâu.

Lệ nghe xong thì rụng rời cả người, đang định hỏi thì thấy người vô gia cư rút con dao ra, Lệ sợ điếng cả người nói chẳng ra tiếng nữa, mấy người dân đang đứng quanh cũng vội vàng xúm lại, có người nói:

- Mày làm gì đó?

Nhưng người vô gia cư không đáp lại, anh ta cứ thế cầm con dao từ từ, chậm rãi đặt mũi dao lên người đứa trẻ đáng thương.

Mọi người đều bán tín bán nghi, họ cùng lo lắng nhìn sang Lệ, nhưng khi ấy Lệ chỉ biết ngồi bệt lên thảm cỏ, chết trân nhìn anh ta cứ từ từ rê mũi dao đi dọc theo vế chân đứa em mình, xung quanh nơi vế bắp bị rắn cắn.

Mũi dao từ từ chậm rãi chạy tới đâu, da thịt rách toạc tới đó, máu đen từ chân Long ộc lan ra theo vết dao đâm.

Mọi người đều thất kinh…

Máu chảy ra đen ngòm như thể nước bùn từ mấy cái cống ngầm, đúng hơn, trông giống như nước ở dưới lòng sông kia…

Rồi trong đám người đứng quan sát cũng có một người sốt ruột không chịu được nữa, đó là một bác trai cỡ chừng năm mươi tuổi, bác ta tiến lại đẩy người vô gia cư ra, quát lớn lên:

- Đủ rồi, cái thằng lang thang này thì biết gì mà sơ cứu, mày định giết nó đấy sao? Mày xem có chảy bao nhiêu máu kìa?

Mọi người lại cùng xôn xao cả lên, người vô gia cư vẫn chẳng thèm nói nửa câu, anh lại tiếp tục ngồi dậy, bò về phía Long, anh ngước lên nhìn bác ta nói:

- Thế ông cứu được không?

Bác trai nọ lúng túng chẳng biết nói sao, anh ta lại nói:

- Không cứu được thì đứng dẹp ra!

Thế là mọi người lại đứng im quan sát. Đoạn cứ thế, người vô gia cư lại đặt mũi dao lên chân thằng bé, đoạn anh ta khoanh một khoanh tròn ngay quanh vết rắn cắn, rồi chợt anh ta đưa cánh tay trái bị băng trắng lên miệng, lầm rầm điều gì đó chẳng ai nghe rõ, rồi đặt ngón tay dọc theo vết rách trên chân đứa bé…

Lạ kì lắm thay, ngay khi ấy, máu đen thôi không thấy chảy ra nữa, mà hình như Long có thoáng cựa quậy được, mọi người thấy cảnh ấy lại xôn xao hết cả lên…

Thế rồi từ xa có tiếng xe cấp cứu vọng lại, mọi người cùng nói:

- Cứu thương đến rồi, nhanh tay lên nào!

Thế là chẳng ai quan tâm đến sự lạ vừa diễn ra, mọi người nháo nhác cả xúm lấy Long bế xốc lên, người vô gia cư bị đẩy ra ngoài ngã bệt xuống dưới cỏ, chẳng ai còn quan tâm đến anh ta nữa, tất cả đều dồn sự tập trung cho Long và nhanh chóng đưa Long lên xe cứu thương.

Lệ cũng vội vàng lên xe cứu thương theo em trai, trước khi bước lên xe, cô ngoái lại nhìn…

…Người vô gia cư nọ đã lồm cồm đứng dậy, anh ta lại đang khoanh tròn tay, lặng lẽ nhìn hướng mắt xuống dưới dòng sông đen ngòm, chẳng biết có phải do Lệ tự cảm thấy hay không, nhưng hình như ngay khi đó…

…Mặt sông nổi lên ào ào những sóng…

Ông Quân ngồi lặng trên hàng ghế dài cho người nhà bệnh nhân, mặt ông vục vào hai bàn tay, mái tóc hoa râm đã bạc của ông vuốt ngược ra sau, chiếc kính đã tháo xuống để bên cạnh.

Mẹ Lệ nghe tin con trai yêu bị tai nạn ở thành phố nên trong đêm đã vội vã lên ngay với cả nhà. Giờ đây Lệ và mẹ ngồi bên cạnh ông Quân, ai nấy đều mệt mỏi uể oải sau một đêm không ngủ, nhưng cũng chẳng thể nào nghỉ ngơi được, chẳng ai có thể chợp mắt nổi dù chỉ là trong giây lát…

Mẹ Lệ cứ khóc mãi không thôi, còn Lệ thì thoáng chốc lại phải quan sát dỗ dành cho mẹ…

Thằng Long đã vào phòng chăm sóc đặc biệt từ tối qua đến sớm nay vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ bảo nó bị loại rắn độc cắn, nọc độc đã theo máu đi lan phủ khắp nội tạng khiến cho nội tạng nó bị suy kiệt nghiêm trọng, hiện tại nó vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch, các bác sĩ vẫn đang tìm cách để lọc độc tố ra ngoài.

Lệ thở hắt ra một tiếng dài não nề, nhưng rồi lại phải nhanh chóng che đi cảm xúc để mẹ cô đỡ lo lắng, cô cứ an ủi mẹ trong vô thức để mẹ yên tâm, rằng em sẽ không sao đâu, nhưng chính bản thân cô cũng không mấy tin vào lời mình nói ra lắm…

Ông Quân là một người có danh vọng trong xã hội, là giám đốc đồng thời là cổ đông lớn của tập đoàn xây dựng có tiếng lúc bấy giờ, ông quen biết với nhiều bác sĩ ở nhiều viện giỏi và các quan chức chính quyền, các nhân viên của bộ y tế, nên chỉ trong đêm ấy đã có ngay một đội ngũ bác sĩ giỏi được triệu tập để bàn bạc về tình trạng của cậu Long, cậu con trai độc nhất của ông, người phụ trách cho nhóm bác sĩ là giáo sư bác sĩ Nguyễn Văn Hà, một bác sĩ đã có tới ba mươi năm kinh nghiệm làm trong ngành y, điều đó cũng làm cho ông Quân thấy vững tin hơn một chút, nhưng ông cũng vẫn cứ thấp thỏm chẳng yên, chỉ cần cứu được thằng con trai yêu của ông thì dù có chi bao nhiêu tiền cho các bác sĩ ông cũng chẳng ngại, lâu lâu ông lại dòm vào trong phòng bệnh để chờ các bác sĩ ra báo tin, nhưng lần nào cũng như lần nào, câu trả lời ông nhận được vẫn là: “Anh cứ chờ thêm đã, cháu vẫn chưa tỉnh.”

Cả nhà đang cùng ngồi như thế thì từ xa có một cô y tá đi lại, đi thẳng đến phòng bệnh đặc biệt, tất nhiên là từng cử động nhỏ nhất của bất kì ai liên quan tới phòng bệnh con trai ông đều chẳng thể lọt khỏi mắt ông Quân, ông vội đứng dậy đứng trước cô y tá nói:

- Chào cô, có chuyển biến gì chăng?

Cô y tá đáp:

- Dạ cháu cũng không biết, cháu tới để gọi giáo sư đó thôi, giáo sư có khách tới thăm.

Ông Quân nghe vậy thì có vẻ không vui lắm…

Khách…Lại khách với khứa nào đến vào cái lúc đang cần giáo sư nhất thế này cơ chứ…

Thế rồi cũng phải miễn cưỡng đứng lùi ra để cô y tá vào trong, chỉ trong chốc lát sau là đã thấy giáo sư Hà bước ra ngoài, ông Quân lại vội giữ lại hỏi:

- Giáo sư ơi, tình hình cháu nhà tôi ra sao rồi?

Giáo sư nắm lấy tay ông Quân, giọng khó chịu nói:

- Tôi đã bảo anh cứ về đi nghỉ đi cơ mà, thế ra anh vẫn ngồi đây từ đêm tới giờ đấy à?

Ông Quân cười khổ đáp:

- Anh bảo em sao mà nghỉ ngơi cho nổi đây…Thế anh định đi đâu đấy à?

Giáo sư Hà trả lời:

- Tôi ra gặp người quen từ xa tới.

Ông Quân trông có vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi, rồi bẽn lẽn nói:

- Nói thật với giáo sư giáo sư rời đi khỏi em chẳng yên tâm, hay là để khi khác gặp có được không?

Giáo sư bực dọc đáp:

- Ơ hay cái anh này? Vừa vừa phải phải thôi chứ! Nay anh quản cả bác sĩ đấy à? Hay ra cái điều quen giám đốc viện, quyên góp tiền cho viện rồi thích thế nào cũng được? Hay là anh sợ tôi tắc trách với con anh? Thế thì hay là anh vào mà chữa!

Ông Quân biết giáo sư Hà là người thẳng thắn, nóng nảy nên cười ngượng nói:

- Giáo sư bớt nóng tính, em lo cho thằng cu quá nên lỡ lời.

Nói rồi nắm lấy tay giáo sư ân cần xin lỗi, rồi thất thểu bước lại về hàng ghế chờ.

Giáo sư Hà thấy đôi mắt người đàn ông trung tuổi đỏ ngầu mọng nước, trong lòng lại thương, liền nói an ủi:

- Khách này chẳng phải thường đâu, là bác sĩ đến từ Phúc An, thiếu niên kì tài đó, tôi gọi cậu ta đến đây để coi trường hợp thằng cu nhà anh.

Nói rồi bước đi thẳng…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi espgtrong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.