Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 20

Tiểu thuyết gốc · 2025 chữ

Người vô gia cư uống cạn chai nước suối chỉ trong một hơi, bỏ cá vỏ chai vào chung túi bóng với cái vỏ bánh mì giấy, gói gọn lại đặt bên cạnh, quẹt miệng bằng ống tay áo rồi quay sang Lệ, cười nói:

- Cảm ơn cô.

Lệ cũng gượng cười lại anh ta.

Hai người lại lặng im ngắm nhìn dòng sông hôi hám bẩn thỉu…

Lại một buổi chiều nhàm tẻ đến để đưa đồ ăn tối cho thằng ngốc này, càng ngày Lệ càng chán ghét ra, ngoài cái vẻ đẹp trai lãng tử như mấy gã giang hồ bụi bặm trên phim điện ảnh ra, đây đúng là một người vô gia cư đích thực, tầng lớp bần hàn nhất trong xã hội, không tạo ra giá trị gì cho cộng đồng, chẳng làm được cái gì cho đời ngoài việc ăn bám và tồn tại nhờ lòng tốt của những người khác, những người này nên chết cả đi thì xã hội mới phát triển được, mà không đúng, nếu họ chết đi thì lại phải tốn đất để an táng cho họ cũng như một mớ chi phí liên quan, tốt nhất có lẽ là họ đừng nên ra đời, đừng nên xuất hiện trên cuộc đời này.

- Tôi gọi anh là gì được? Lệ lại bắt đầu bằng câu hỏi quen thuộc mà cô nhớ cô đã hỏi vài lần rồi.

- Là gì cũng được, tôi không nhớ tên, anh ta cũng đáp lại bằng câu nói quen thuộc mà cô đã nghe vài lần rồi.

Lệ nói:

- Ngày nào mình cũng gặp nhau mà, chẳng lẽ lúc nào cũng gọi là anh này anh nọ?

Người điên đáp:

- Cô gọi tôi là gì cũng được, tôi nói rồi mà, có ai gọi tôi bằng tên đâu.

Lệ không thèm nói gì nữa, cô lại hướng mắt ra bờ sông…

Thôi, quan tâm làm quái gì, dù sao anh ta cũng đâu thích nói chuyện, và cũng có chuyện gì để nói đâu? Ngồi nán lại đây thêm chút nữa rồi về là được rồi.

Ba ngày nữa là tới ngày tái khám cuối kì của thằng Long rồi, nếu như nó ổn thì về thôi, cô sẽ không phải đến đưa đồ ăn hằng ngày cho anh ta nữa.

Người vô gia cư chợt lên tiếng hỏi:

- Sao cô phải làm thế? Cô cần gì từ tôi à?

Lệ ngạc nhiên quay lại nhìn anh ta…Ồ cũng đáng ngạc nhiên đó, bao nhiêu ngày rồi hôm nay cô mới thấy anh ta hỏi chuyện cô một cách chủ động.

Lệ chợt đỡ ghét anh ta hơn một chút…

Anh ta hỏi rồi…Ừ thì…Trả lời thôi…

- À không, cũng chẳng có gì, ba tôi ra cho tôi một bài tập để chuẩn bị đi làm, là làm người tốt trong một tháng liên tục, anh cứu thằng em tôi nên tôi chọn anh làm đối tượng thực hành, còn ba ngày nữa là tôi hoàn thành bài tập rồi.

Người vô gia cư nói:

- Thế là sau ba ngày nữa, tôi sẽ không được gặp cô nữa à?

Lệ giật mình nhìn sang, Lệ thấy anh ta đang nhìn cô với đôi mắt buồn rầu…

Lệ chợt thấy…Lệ chẳng lý giải nổi cảm xúc của mình nữa, cô vừa chán ghét lại vừa hụt hẫng, lại vừa thương cảm…

Cô chán ghét vì anh ta đúng là một thằng ăn bám chính hiệu, một thằng cặn bã thực sự, chỉ vì nguồn ăn tối là vài cái bánh mì mỗi buổi chiều có thể sẽ bị mất đi mà anh ta dễ buồn đến thế…

Nhưng cô cũng thương cảm cho anh…Anh ta thật vất vả, một buổi tối cô đi chơi bar với hội tiểu thư trong trường đại học cũng tiêu số tiền có thể giúp anh ta ăn no trong vài tháng rồi…

Thế còn cảm giác hụt hẫng, cảm giác hụt hẫng đó ở đâu ra? Là vì cái gì?

Có lẽ nào việc đưa đồ ăn cho anh ta đã là một thói quen và nếu nó dừng lại thì cô cảm thấy hụt hẫng?

Lệ hít một hơi, nhìn thẳng mặt anh ta nói:

- Đúng…Đúng vậy, sau ba ngày nữa, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, mai anh muốn ăn gì, tôi sẽ đi mua cho anh? Anh chỉ ăn bánh mì không thôi à? Sao anh không ăn thịt? Anh muốn tiết kiệm tiền à?

Người vô gia cư không trả lời, anh ta nhìn ra bờ sông, nói:

- Cô có nhìn thấy gì dưới lòng sông kia không?

Lệ nhìn theo anh ta, rồi hỏi:

- Đâu? Ý anh là thấy gì?

Người vô gia cư nói:

- Có lúc tôi nhìn thấy có nhiều bóng người dưới đó.

Lệ nghe anh ta nói thế thì chợt rùng mình, da gà nổi lên khắp người, Lệ nói:

- Anh nói vớ vẩn cái gì thế? Anh đừng dọa tôi nhé tôi chẳng sợ đâu.

Anh ta lại trầm mặc nói:

- Tôi cảm nhận được dưới lòng sông đó có rất nhiều người, rất nhiều người, có cả nhiều giòi trùng nữa, nếu cô xuống dưới đó, cô sẽ gặp được họ.

Lệ sợ hãi đứng bật dậy khỏi ghế, nói:

- Thôi cũng muộn rồi, mai tôi sẽ mang bánh mì và lạc cho anh.

Chợt anh ta vùng dậy nắm lấy tay cô, Lệ hoảng hốt vung tay ra nhưng anh ta đã giữ chặt lấy.

Sắc mặt anh ta đanh lại và thay đổi hoàn toàn so với ban nãy, anh ta cất giọng nói:

- Những ngày qua cô cho tôi đồ ăn, còn tôi giữ cho cô sinh mệnh, đàng nào cô cũng chọn cái chết rồi vậy thì từ mai không cần quay lại đây nữa.

Cái gì đây? Giọng anh ta trầm khàn lắm, nghe như giọng của người dơi vậy, đây không phải là giọng nói thường nhật của anh ta…

Anh ta vừa nói dứt câu, bỗng nhiên Lệ thấy trong người xôn xao cồn cào, Lệ cảm giác từ nơi bàn tay anh ta đang nắm lấy tay cô có cái gì đó rẽ dưới lớp da cô mà chạy ào vào trong lòng cô. Toàn thân Lệ ớn lạnh, cô rùng mình lên một cái.

Rồi anh ta bật ra tràng cười the thé, điệu cười lại biến đổi nữa, thanh âm ngân lên rất cao, như điệu cười của những người đóng vai thái giám trong các vở kịch hầu, Lệ nhìn lại anh ta, lòng đầy sợ hãi, đôi mắt anh ta méo mó với cái nhìn sắc lạnh…

Rồi Lệ chợt hiểu ra…Người đàn ông này bị tâm thần phân liệt hoặc bị hội chứng thái nhân cách…Đó là lý do anh ta là trai tráng khỏe mạnh nhưng không thể lao động mà phải đi xin ăn qua ngày…

Lệ vùng mạnh tay một cái, bàn tay tuột khỏi tay anh ta, rồi cô lùi lại sợ hãi, sau đó quay ngoắt người lại bỏ chạy thục mạng, cô muốn rời xa nơi đây càng sớm càng tốt, cô không muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét, đáng sợ của anh ta thêm một lần nào nữa…

Tối hôm đó chờ cho bà Huệ say ngủ, Lệ gặp riêng ông Quân nói về việc đưa em Long đi tái khám sớm hơn vài ngày so với kế hoạch, tốt nhất nên đưa đi luôn trong sáng mai để chiều mai về lại quê.

Lệ nói:

- Ở nhà con có nhiều công việc cần giải quyết, người ta đã gửi mail trả lời CV xin việc của con, con phải về để tham gia phỏng vấn.

Ông Quân nói:

- Nhưng giáo sư Hà cũng khá bận, giáo sư hẹn lịch rồi, còn có vài ngày, con không ráng chờ nốt được à?

Lệ đáp:

- Không, nếu thế thì ba ở lại mà chờ, con phải về Nam Định trước.

Ông Quân biết xin việc chỉ là cái cớ thôi, thực ra con bé đã chán cảnh phải mang cơm và theo dõi cái người vô gia cư kia rồi, vì con bé thôi thúc như thế nên ông Quân cũng phải suy nghĩ lại vấn đề này…

Đã hơn ba tuần trôi qua, thằng bé vẫn ổn, và giờ nó đã đi lại, chạy nhảy bình thường như chưa hề có vấn đề gì, vết rắn cắn cũng như việc hậu phẫu chẳng để lại vấn đề gì cả, vị bác sĩ kia cũng chỉ dọa vu vơ thôi và người vô gia cư kia cũng chẳng còn vai trò gì đối với ông cả, có lẽ con bé nói đúng, ông không việc gì phải cung cấp sinh hoạt cho hắn nữa, bản tính cẩn trọng lo xa của người làm ăn đã tốn ông mất nhiều thời gian của mình và con gái cho một việc vô nghĩa…Hơn nữa bà Huệ cũng đã đi thăm hết các đền chùa miếu phủ nổi tiếng ở Hà Nội và cũng bắt đầu hơi có biểu hiện nhàm chán rồi…

Ông Quân ngẫm nghĩ rồi nói:

- Được rồi để lát nữa ba hẹn lại chỗ bác sĩ Hà, nếu được thì đặt lịch mai đi khám sớm, con ráng ở lại chờ tới mai nữa cho xong việc rồi cả nhà cùng về, đồ lề có nhiều ở lại mà mang.

Lệ nghe thế thì vui vẻ ra mặt, vậy là cô chẳng còn phải gặp lại cái gã khố rách áo ôm, kì quặc và có nét…Đáng sợ kia nữa.

Chẳng qua là ông Quân chần chừ không muốn thôi chứ với vị trí của ông và mối quan hệ của ông trong bệnh viện thì việc nhờ giáo sư Hà xếp lại lịch sớm cho con trai ông là điều trong lòng bàn tay, sáng hôm sau giáo sư Hà đã khám lại tổng quát cho cậu Long, mọi chuyện đều ổn cả, giáo sư nói:

- Thế là mai anh về đấy à?

Ông Quân đáp:

- Vâng, con bé nhà tôi nó nóng ruột, công việc ở Hà Nội tôi cũng thu xếp xong cả rồi, bà xã đi chơi cũng chán rồi, giờ thằng cu ổn nữa thì về thôi, chi nhánh ở nhà thiếu tôi bọn nhân viên cứ gọi réo cả ngày, tôi cũng nhớ nhà nữa.

Giáo sư cười nói:

- Thế cũng được, nếu cậu Long có vấn đề gì phát sinh thì ông gọi báo tôi. Thế còn lời của bác sĩ Phúc ông quyết định bỏ qua rồi chứ gì? Chỗ Cô Linh Sơn Trang kia thì sao? Có đi gặp không?

Ông Quân nói:

- Thì ông thấy đó, cũng đã theo dõi thằng bé cả tháng này rồi có vấn đề gì đâu, với cả chuyện tâm lịnh mà, khoa học còn có lúc nhầm lẫn thì chuyện tâm linh lúc ứng lúc không là bình thường, chắc bác sĩ Phúc nhầm lẫn chút đó thôi. Tôi không giữ liên lạc nên có gì nhờ bác sĩ chuyển lời cảm ơn của tôi tới cậu ấy nhé. Có dịp về chỗ tôi thì cứ liên hệ được với tôi thì không phải lo gì cả.

Giáo sư gật đầu, thế là trưa hôm đó cả gia đình ông Quân dùng bữa với giáo sư tại nhà hàng hải sản, rồi ông Quân đưa phong bì 5 triệu cho giáo sư để cảm ơn nhưng giáo sư không nhận, hai người chỉ đi cà phê một chút rồi giáo sư vội trở về bệnh viện trước giờ làm việc chiều, ông Quân cũng đến công ty bàn giao lại công việc cho cấp dưới, còn bà Huệ và hai đứa trẻ thì về nhà để chuẩn bị đồ đạc sáng ngày mai lên đường về tỉnh.

Chiều hôm đó tâm trạng Lệ khá tốt, cứ nghĩ đến ngày mai là được ở nhà mình cô lại thấy vui, chiều ấy cô không đi tới bờ sông Tô Lịch gặp người vô gia cư kia nữa.

Đêm ấy Lệ ngủ sớm…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.