Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2059 chữ

Buổi chiều hôm đó mặt nước sông Kim Giang gợn sóng lăn tăn, vẫn là mùi hôi thối nồng nặc bốc lên từ những dòng xoáy chất thải đen kịt đổ về từ đâu không rõ, thi thoảng lại có một bịch rách lớn trôi chầm chậm trên bề mặt sông..

Trên cái ghế đá quen thuộc, người vô gia cư lặng ngồi nhìn xuống dòng sông mãi cho tới khi mặt trời đã dần chìm hẳn xuống, chỉ còn chút ánh sáng hồng nhạt của buổi hoàng hôn ảm đạm chẳng mấy chốc nữa cũng sẽ tan đi theo những vệt nắng cuối ngày.

Anh chậm rãi lần mò trong túi áo chiếc áo khoác rách rưới cũ kĩ vá chằng vá đục ra một lọ cao nhỏ, rồi mở nắp lọ, lấy một ít cao thoa lên đầu gối…Cảm nhận cái sự nóng của cao đang tan ra qua lớp da sần sùi…

Hai hôm nay trở trời, cái đầu gối của anh cứ long lên sòng sọc, nó đau nhức như thể những bánh răng cũ kĩ không còn chất bôi trơn, như thể một bộ máy mà thay bằng dầu nhớt, người ta lại ném cát vào giữa những chi tiết chuyển động…

Đây là dư chấn các vết thương của vụ tai nạn kinh hoàng đã lấy đi trí nhớ kí ức của anh…

Hôm nay cô gái ấy không đến…

Anh không có gì ăn cả, bụng anh đói cồn cào…

“Hôm nay, cô gái ấy không đến…”

Trong đầu anh, câu nói đó cứ lao xao, lao xao, vọng lại…

Người vô gia cư mở nắp chiếc túi cũ mèm bằng vải bố mà anh hay đeo ra, rồi lôi trong túi ra một nắm cơm được gói ghém cẩn thận trong một tờ giấy trắng…

Đây là phần cơm sáng dư của một ai đó mà anh đã nhanh tay xin được ở ngoài rìa các quán ăn, trước khi người ta kịp gạt bỏ nó từ đĩa đồ ăn dư vào cái thùng chuyên đựng thức ăn cho lợn…

Người vô gia cư cho lên miệng ăn ngấu nghiến rồi ọe ra liền lập tức bởi vị thịt gà dâng lên trộn lẫn với những miếng cơm đã thiu vì để từ sáng…

Đói quá…Phải đi xin một chút cơm nóng mới được.

Cả cơ thể anh đau nhức, anh mệt mỏi quá…Hai ngày này Hà Nội động trời, cơ thể anh đang kêu gào, phản đối. Chúng nói đòi nghỉ ngơi, chúng nó không muốn làm bất cứ việc gì cả... Anh đã chờ cô ta tới để có được bữa ăn qua ngày như một thói quen, nhưng cô ta đã không tới…

- Hôm nay cô ta không tới…

Có giọng nói khàn trầm lại vang lên nhưng anh không nghe thấy, từ nơi con dao anh bỏ trong cái tủi vải, bốc lên một làn khói đỏ dần dần tụ lại thành hình một con quỷ kì dị, nhìn chẳng rõ thân người mà chỉ thấy có cái đầu, với đôi mắt là hai đốm lửa nhỏ rực cháy, trên đầu có hai chiếc sừng nhọn hoắt, đám khói đỏ kì quặc cấu thành thân thể của con quỷ một cách không rõ ràng nhưng để lộ ra hai cánh tay đầy những vuốt sắc, tay bên trái quỷ cầm chiếc đồng hồ cát lớn, tay bên phải quỷ cầm một thanh kiếm đổ bốc lửa rừng rực…

Chiếc đồng hồ từ từ tan đi thành một đam lửa mờ, quỷ đưa bàn tay thon dài bốc lửa lên miệng niệm chú lầm rầm, tức thì từ nơi cánh tay quấn băng trắng của người vô gia cư bay vút lên một lại khói xám, từ từ tụ lại thành hình một con chim cắt, chim hiện lên nói:

- Chào Hỏa Thiên Di Quan Nhân, hôm nay cô ta không tới nữa nhỉ? Cô ta chết rồi chăng?

Quỷ Đỏ bốc lửa rừng rực tên là Hỏa Thiên Di không nói gì, chỉ niệm chú lầm rầm, tức thì con chim cắt bay vụt lên không, đập cánh vài cái rồi nhắm thẳng hướng mặt sông lao vùn vụt xuống, chim sà xuống rất thấp mặt nước, chỉ cách mặt nước độ nửa mét, rồi liệng một vòng lớn trên sông.

Chim bay đến đâu thì bên dưới gợn nước lăn tăn, từ làn nước ngả màu đục ngầu có vô số những cánh tay vươn lên bắt lấy chim nhưng không được, chim cứ bay qua rồi, chúng lại rút xuống dưới nước. Chim cứ vậy bay hết một vòng rồi quay trở về đậu lên vai người vô gia cư, nói:

- Thần canh sông đã thấy tôi rồi, sẽ lên ngay bây giờ đấy.

Hỏa Thiên Di nói:

- Này chim Kinh Ma Lạc, nay cô ta không tới, Cửu Tổ phải đi xin đồ ăn thôi chứ.

Cả người vô gia cư và những người già đi bộ thể dục trên bờ hồ đều không nhìn thấy hai con quỷ và những bàn tay dưới lòng sông kia, họ vẫn cứ đi lại thản nhiên như không, người vô gia cư chỉ lim dim đôi mắt, tay cứ thoa cao giảm đau lên cái đầu gối.

Rồi đột nhiên dưới sông bốc lên bóng đen, từ từ tụ lại thành hình một làn khói lớn bay là là lại sát bờ sông nơi người vô gia cư ngồi, rồi tụ dần thành hình một con Lưỡng Long, nó có cái mặt vuông, hai sừng mọc lên, thân trước giống thân cá sấu, vảy đâm tua tủa, từ hai bên thân ngay trên của hai chân cá sấu lại mọc ra đôi cánh ngược giống như cánh rơi, phần sau của Lưỡng Long lại giống như loài thằn lằn, cũng có hai chân sau, nhỏ dần từ bụng về đuôi, đuôi Lưỡng Long nhúng xuống dưới mặt sông, từ miệng Lưỡng Long bốc ra khói màu xám đen, phà ra hơi thở.

(*Lưỡng Long: loài nửa rồng, sống dưới lòng sông, thường là vong hồn, không có thân xác.)

Lưỡng Long nhìn con quỷ lửa đang bay lượn bên cạnh người vô gia cư mà nói:

- Tiểu Di Quan Nhân, hôm nay cô ta không tới nhỉ?

Quỷ Lửa lặng im không đáp, Lưỡng Long lại nhìn sang người vô gia cư vẫn đang xoa bóp cái đầu gối tàn phế, cười lên những tràng cười ma mị mà nói:

- Cửu Tổ hôm nay không khỏe nhỉ? Do thiếu nước chăng?

Quỷ Lửa Hỏa Thiên Di nghiến răng lặng im không nói gì. Lưỡng Long lại nói:

- Tôi đã giết chết quỷ giữ Tính Nước* trên tay chủ ông rồi, nếu ông không đưa Cửu Tổ đi khỏi sông này, Cửu Tổ sẽ chết trong thời gian tới. Ông đừng ép tôi phải làm thế.

(*Tính Nước: mười hai tướng nước lệ, tinh, máu, mủ, mỡ, đờm, mật…Do quỷ giữ tính nước trong người bị quỷ nhập nắm giữ, nếu quỷ này chết thì các tính nước bị suy yếu.)

Quỷ Lửa nói:

- Nếu mày dám lên đây hại tới Cửu Tổ, ta sẽ giết chết mày.

Lưỡng Long gầm gừ, cười rồi nói:

- Tướng Vu Sơn và tướng Kim Giang lâu nay không phạm lẫn nhau, đất có thổ công, sông có hà bá, nếu như ông và Cửu Tổ không giữ lấy bờ sông này ngăn chặn lính thủy quân lên bờ theo chú dẫn thì đâu có phải bị như thế? Vì sao phải cố gắng bảo vệ cho cô gái đó vậy? Chủ của ông không làm chủ được cơ thể mình, nếu cứ tiếp tục cũng chẳng duy trì được bao ngày nữa, mất đi tính nước, thì người huyền nhân khỏe mạnh cỡ nào cũng phải chết thôi, đừng nói tới người đang mang bệnh.

Quỷ Hỏa Thiên Di nói:

- Cô gái đó có công bố thí đồ ăn cho Cửu Tổ nên tôi giữ mạng cho cô ta, các ông sao cứ phải hại tới gia đình cô gái nọ?

Lưỡng Long nói:

- Đứa bé con phạm vào Ông Lốt*, con trai ông Quan Hoàng giữ sông, nên Ông Lốt giết nó, Cửu Tổ của ông vì cứu nó mà giết mất xác rắn của Ông Lốt nên Ông Lốt phải lấy xác nó để dùng, nể tình các vị là người của Vu Gia nên chúng tôi tha cho không truy cứu tội giết rắn, chúng tôi chỉ bắt gia đình nọ, không can gì tới Vu Sơn, nên đừng có ngăn trở nữa, nên biết lượng sức mình đi. Vu Sơn chỉ còn là cái hư danh trong quá khứ, tôi nói điều phải quấy nếu ông không nghe thấy thì đừng trách chúng tôi bắt luôn người hậu duệ cuối cùng, làm cho Vu Sơn tuyệt diệt.

(*Ông Lốt: ông thần rắn.)

Quỷ nghe thế thì nổi giận nói:

- Mày khiêu khích bổn tướng à? Có giỏi thì mày lên đây! Vu Sơn chẳng còn danh, nhưng thực lực thì không thay đổi, ta vẫn giết chết mày được ngay!

Lưỡng Long nói:

- Nay thần của núi Vu đã chết, tổ của núi Vu thì mất trí điên dở, không dùng được Huyền Thuật, quyền của núi ấy do ông làm tướng quỷ âm chấp chính, lẽ ra nên biết bổn phận của mình, ông không lo đưa Tổ đi tìm cao nhân mà chạy chữa mà lại ở đây gây hấn với tướng của Kim Giang vì chuyện không liên quan mà làm gì? Ông nên biết tuy ông tài phép giỏi nhưng mệnh ông là lửa, khắc kị với chúng tôi, ông cũng chẳng làm gì nổi chúng tôi, trong khi chúng tôi giết mòn dần Tổ ông từng ngày. Nếu chuyện đến tai Thượng Thần Cao Gia* thì ông cũng chẳng giữ được mạng mà hương hỏa cho Vu Sơn đâu.

(*Thượng Thần Cao Gia: họ Cao tên Biền, người U Châu, nay là Bắc Kinh, Trung Hoa. Làm tướng nhà Đường, làm quan dưới thời vua Đường Ý Tông, từng qua nhiều chức vụ, trong đó có thời gian làm Tiết Độ Sứ Giao Chỉ, An Nam, nay là Việt Nam. Khi cao biền cho khởi công xây thành Đại La, vì việc xây dựng bị ma quỷ âm binh ở sông Tô Lịch quấy phá nên Cao Biền cho yểm sông đó lại , từ đó mà thành xây xong. Sau đó Cao Biền sai các tướng giữ lấy sông này… Cao Biền đã chết và do sợ oai các vị Mẫu Thoải của nước Việt nên không còn chấp chính ở vùng sông này, nhưng có việc mà các Mẫu có lệnh gọi thì Cao Thần vẫn cưỡi diều tới, quỷ thần vẫn nghe theo hiệu lệnh.)

Quỷ Lửa nghe thế thì giận lắm định vung kiếm bay lên mà đánh, nhưng chim cắt tên Kinh Ma Lạc đã bay đến vai mà nói nhỏ vào tai:

- Quỷ thần dưới sông đó được sắp đặt an nguy tới phong thủy, long mạch cả quốc gia, xin đừng làm kinh động đến, nay Vu Sơn đã suy yếu, xin quan nhân chớ nóng nảy, phải hết sức giữ gìn kẻo hỏng mất việc. Hơn nữa quỷ thần dưới sông đó đều là nòi Thần Thú, Thủy Thần, Thủy Địa Thần, Anh Linh, Phương Linh*, tướng giỏi trùng trùng đang ẩn dưới lòng sông sâu kia, quan nhân lại mệnh hỏa, không xuống sông được, nếu ra tay thì bị chúng nó tàn sát ngay. Quan nhân mà chết thì chúng tôi không đủ sức giữ được, Cửu Tổ cũng phải chết.

(*Anh Linh, Phương Linh: còn gọi là Mị, Si, là các loài rất mạnh do vong hồn lâu ngày tích tụ mà thành, sức mạnh vượt trên ma Quỷ Ngạ Quỷ Thông thường, sức mạnh ngang với thần giữ, quỷ thần bình thường đều sợ các loài này.)

Quỷ Lửa nghe can, đoạn nhìn lại người vô gia cư, thấy anh vẫn đang tay run run mà xoa khắp các nơi cơ xương rụng rời, đoạn lòng thương cảm lắm, nén giận hạ kiếm xuống, nhìn Lưỡng Long mà nói:

- Được, nhưng oan có đầu nợ có chủ, đứa bé phạm vào Ông Lốt, sao người chị gái phải chịu?

...

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.