Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2118 chữ

Hùng hét lên một tiếng thất thanh đầy đau đớn, nỗi đau xác thịt xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể anh, nơi con mắt đã mù, cơn đau cào xé lan phủ khắp khuôn mặt, còn phía dưới chân thì vết đau từ đùi cũng nhanh chóng lan truyền khắp nửa thân dưới.

Nhưng đó vẫn chưa phải kết thúc, Đỉnh còn xoáy mạnh mũi dao một phát, khiến cho thịt ở đùi anh bị nát vụn ra…

Hùng lắp bắp trong miệng:

- Anh Phúc, anh Phúc…Tôi đây mà…Minh đây…

Phúc ngồi xuống bên cạnh Hùng, hỏi:

- Đêm hôm anh tới đây làm gì? Anh định làm gì trên ngọn núi này? Anh theo dõi tôi đấy à?

Hùng khóc mếu máo, giọng run run sợ hãi nói:

- Không phải, không phải…Tôi chỉ hiếu kì thôi…Ban sáng nay anh không cho tôi xem qua cái hang, tôi chỉ…

Phúc hỏi:

- Anh cho rằng có báu vật hay tiền bạc gì giấu trong đó hay sao? Anh có biết có người đã từng bị mọi ruột móc gan khi cố lẻn vào đó ăn trộm không?

Hùng nghe thế thì nín bặt sợ hãi…

Lời nói của ông già bắt đầu hiện lên trong tâm trí anh…Ông ta không hề nói chơi…Quả nhiên đã có nhiều người chết khi tò mò lên núi này và Phúc là người sống trên núi này, anh ta đã nói như thế, có nghĩa là anh ta biết những cái chết đó, thậm chí chính anh ta là hung thủ…

Người đàn ông tên Đỉnh cũng ngồi xuống bên cạnh Hùng đang nằm quằn quại, anh ta nhấc cằm Hùng lên…

Hùng cảm giác được đôi bàn tay anh ta rất cứng…Hùng đã được huấn luyện ở trường đặc công, anh biết rằng người thực hiện một nhát đâm và xoáy dao như thế là một kẻ có ngón nghề, và còn rất tàn độc…Nếu như xoáy dao vào vết thương, kẻ thù sẽ bị tàn phế…Đó là ngón nghề cấm mà các thầy ở trường quân đội hay cảnh sát đều khuyến cáo trừ trường hợp bất đắc dĩ khi trấn áp tội phạm nguy hiểm thì không cho học viên sử dụng, đặc biệt là khi trấn áp người dân thường thì không được phép dùng…

Đỉnh xiết chặt bàn tay, mắt Hùng hoa lên nổ đom đóm, anh có cảm giác xương quai hàm đang vỡ vụn ra dưới bàn tay cứng như thép nguội của hắn, Hùng cứng lưỡi chẳng nói được gì cả.

Đỉnh nói:

- Mày theo dõi thằng em tao, hay là mày muốn ăn trộm trên núi này? Mày cứ nói thật ra thì tao sẽ xem xét tha cho mày, mày làm sao mà qua mặt được?

Nói đoạn Đỉnh lần lần mũi dao vào đùi bên kia của Hùng, Hùng nổi hết da gà và mồ hôi thì chảy ra đầm đìa hết cả lưng, Hùng biết nếu anh nói điều gì đó làm hắn phật ý, hắn sẽ không ngần ngại hạ con dao xuống và phá hủy cái chân còn lại của anh…

Hùng biết họ chẳng tin vào lý do anh lên đây vào giờ này chỉ là vì tò mò, ngay chính bản thân anh cũng cảm thấy cái lý do đó thật ngớ ngẩn. Vậy còn nói thật thì sao? Có nên nói thật không đây? Liệu nói thật thì nghe nó có chính đáng hơn là lý do đi ăn trộm không?

Trong đầu Hùng cố gắng giữ bình tĩnh, Hùng nghiến chặt răng để đánh lạc hướng đi cơn đau đang bao phủ cơ thể, rồi tập trung suy nghĩ thật nhanh trước tình huống nguy hiểm này…

Xảy chân rơi vực, rồi bị rắn cắn chết…Chẳng phải họ đều là những người rình mò lên núi này với lý do ăn trộm sao?

Hùng hít một hơi dài cho đỡ run rồi anh nói:

- Các anh sẽ không giết tôi đó chứ?

Đỉnh cười đáp:

- Giết người đâu dễ như thế, mày cứ nói thật ra, chúng tao sẽ xem xét.

Đột nhiên Phúc nắm lấy tay anh, nói:

- Anh không phải kẻ trộm, vì sao anh lên đây?

Hùng cố gắng mở rộng con mắt còn lại của mình ra, rồi anh bàng hoàng chết lặng khi nhận ra đôi mắt của cả hai người đàn ông đều sáng rực lên trong đêm, đôi mắt của Phúc có màu trắng nhờ nhờ như mắt cá, còn đôi mắt của Đỉnh thì có màu đỏ đậm như máu, chúng sáng rực lên giữa cái khung cảnh đen tối của buổi đêm, dưới ánh trăng mờ mờ khuất sau lưng của bọn họ…Trông viễn cảnh đó, thật dễ liên tưởng tới hai người thổ dân đang bắt một con thú hoang tội nghiệp, hoặc là…Giống như…Hai con Quỷ đang chờ để bắt người đi…

Hùng xiết lại tay của Phúc, đó là một biện pháp để tìm kiếm đồng minh và tìm kiếm lòng thương hại, rồi nói:

- Thực ra có người quan tâm đến anh nên bảo tôi xem xét nơi ăn chốn ở của anh thế nào, chứ cũng không có ý gì xấu đâu…

- Ai thế? - Phúc hỏi.

- Giám đốc công ty xây dựng Hoàng Quân, anh đang quen con gái ông ta phải không?

Đỉnh và Phúc nhìn nhau, Đỉnh hỏi:

- Mày đang quen đàn bà à?

Phúc nói:

- Không.

Đỉnh hỏi:

- Thế giám đốc Quân là ai?

Phúc nói:

- Hình như là bố của bệnh nhân được em cứu.

Đỉnh cười nói:

- Đây là cách bệnh nhân trả ơn sao? Mày không thuyết phục được tao rồi. Đến chết mà mày vẫn gian dối.

Hùng sợ hãi tím tái cả mặt mày, anh run run rút chiếc điện thoại trong túi áo ra rồi nói:

- Đây đây…Có số của giám đốc Quân…Xin các anh cho tôi gọi điện thoại xác minh là sẽ rõ ạ…

Đỉnh giật lấy cái điện thoại từ tay Hùng, nói:

- Được rồi, tao sẽ xem xét xem đó là ai rồi làm việc với chủ của mày sau, việc của mày xong rồi, mày muốn nói gì nữa không?

Hùng ngập ngừng nói:

- Dạ, thế…Thế…Ý anh là sao…ạ?

Đỉnh nói:

- Mày có nhìn thấy gì không?

Đoạn anh ta trỏ tay vào một dải trống ở trên không trung, nơi anh ta trỏ tay vào, có một làn khói đen dần dần tụ lại thành hình một con gì đó…

…Đó không phải là con người, đó là một con Quỷ có cái đầu trâu màu đen xì, nhưng mình dưới là người, toàn thân cơ bắp nổi cuồn cuộn, một tay Quỷ đó cầm cái chùy có răng trắng mọc ra tua tủa, tay kia Quỷ kéo một sợi xích màu đen mắt xích to như mắt cá chân…

Hùng chết lặng người, Đỉnh nói:

- Đó là Tột Khốc, nó tới để bắt mày. Nó ở đây nãy giờ rồi, nếu mày nhìn được thấy nó tức là mày sẽ chết.

Đoạn Đỉnh đưa rất nhanh mũi dao từ dưới đùi Hùng lên ngang họng anh ta rồi cắt một nhát, Hùng bị cắt đứt cuống họng ngay, anh họ lên sặc sụa, bọt mép và máu trào ra...Hùng đớp đớp lấy hơi…

Rồi bà già ban nãy xuất hiện, bà ta mỉm cười giơ đôi bàn tay gầy guộc lên bịt lấy miệng anh không cho anh đớp lấy những hơi tàn cuối cùng nữa, có một con rắn xanh bò lên quấn chắt lấy cái cổ họng đã bị cắt đứt của anh…

Con mắt còn lại của Hùng lồi ra, võng mạc lưu giữ những hình ảnh cuối cùng, hình ảnh mà Hùng biết có xuống địa ngục anh cũng không thể nào quên được…

Có một con Quỷ bay trên trời nhìn anh hau háu, có một con rắn nghoe nguẩy cái đuôi xiết chặt lấy cổ anh, có một bà già với đôi mắt lệch lạc, cái miệng và bộ răng méo mó đang nhe ra bịt lấy miệng anh, và có hai người đàn ông với đôi mắt sáng rực trong đêm, đứng quan sát tất cả những điều đó…

Tai Hùng còn nghe lùng bùng được giọng nói cuối cùng:

- Có cần thiết phải thế không anh? Sao không để lại mà điều tra xem ai sai tới đã?

Đỉnh đáp:

- Đây không phải là việc mà thầy thuốc cần quan tâm, việc của mày là chữa bệnh cứu người, phục hưng núi Vu rồi gặp lại thầy nơi thiên giới, còn những việc khác cứ để anh lo, nếu nơi địa ngục có mời gọi dẫn lối, có anh đi thay rồi.

Thế rồi Hùng chết…

Ngay khi tắt thở, hồn phách vút lên trời, lập tức con Quỷ đang chờ sẵn vung sợi xích đen lên trói gô lấy cổ hồn ma lôi đi, Hùng nghiến răng nhìn hai kẻ thủ ác lần cuối, rồi theo Quỷ tan đi mất dạng.

…Chỉ ít phút sau thì có hai thằng mặc áo đen chạy hồng hộc tới, chính là hai đứa giữ lối lên trên núi.

Chúng nhìn thấy người chết không toàn thây thì đứa nào đứa nấy đều kinh sợ, Đỉnh tát cho mỗi đứa một cái rồi nói:

- Sao nó lên núi mà chúng mày không biết gì hết? Chúng mày làm gì?

Cả hai đều im bặt cúi đầu chẳng nói được gì.

Đỉnh tung cái điện thoại của Hùng cho chúng nó rồi nói:

- Điều tra cái điện thoại này đi, trong này có số nào hay liên lạc cho nó gần đây, ưu tiên người tên Quân, tìm người đó xem nó là ai, rồi báo cáo kết quả cho tao.

Đoạn Đỉnh cúi xuống, lật giở trong các túi áo của thây người thì rút ra một cái ví, xem giấy tờ trong đó thấy có tên là Nguyễn Văn Hùng, Đỉnh nói với Phúc:

- Nó là người Hà Nội, tên là Hùng, mày gặp nó ở đâu?

Phúc đáp:

- Trên chuyến tàu từ Hà Nội về đây, anh ta đi cùng khoang với em.

- Vậy thì nó đã đi theo mày từ Hà Nội rồi, và biết là mày về Tây An, vậy có thể người ta cũng biết mày ở Vu Sơn rồi, xong ngày giỗ tổ mày lập tức đi thẳng về Phúc An công tác làm việc bình thường, không được nán lại đây, còn những chuyện khác, chờ tao điều tra rồi liệu.

Phúc gật đầu, đoạn Đỉnh quay sang nói với hai thằng đệ tử:

- Chúng mày dọn dẹp chỗ cái xác cho khéo, ném nó xuống cái vực đằng kia, rồi nghe ngóng việc của thằng này, nó từ xa đến phải thuê trọ ở gần chân núi, cứ nghe ngóng rồi tung tin giả về việc tai nạn, nếu chỗ công an điều tra có vướng mắc ở đâu thì báo lại tao để tao làm việc.

Hai đứa đệ tử gật đầu nhận lệnh, đoạn chúng cùng đeo găng tay đen, bồng xác người lên mang đi.

Đỉnh và Phúc cùng đi theo sát phía sau, thoáng chốc cả bọn đã đến một nơi vực thẳm hun hút, họ cùng nhìn xuống phía dưới thì bên dưới là một con thác ghềnh, trong đêm có thể nghe được tiếng nước xối. Hai người đệ tử của Đỉnh ném cái xác của Hùng cùng toàn bộ giấy tờ vật dụng của anh xuống đó, rồi cùng kéo nhau đi lo công việc mà Hùng giao.

Chúng đi rồi chỉ còn lại Đỉnh và Phúc, Đỉnh mới chỉ tay xuống dưới nơi vực thẳm mà nói:

- Đây là nơi Cửu Tổ quyên sinh.

Phúc gật đầu.

Đỉnh nói:

- Mày có biết vì sao lại có nơi thế này trên núi không?

Phúc lắc đầu không nói, Đỉnh lại nói tiếp:

- Dưới vực thẳm này là con thác đổ về suối, suối tràn ra sông và ra cửa biển rất nhanh, bất kì cái gì rơi xuống dưới này thì chỉ sau một ngày sẽ trôi ra biển mà không còn dấu tích gì, các vị Tổ Tiền Nhân đã tạo ra nơi này để thủ tiêu những kẻ tò mò dám đột nhập vào Vu Sơn, để giữ gìn bí mật của môn phái, cũng là để răn dạy người đời, mày hãy nhớ rằng nơi vách đá này, chính là nơi nghĩa địa mồ chôn của những kẻ dám đụng tới các Tổ của Vu Sơn…Nếu mày muốn giết bất kì kẻ nào trên đời này, mày hãy đưa nó tới Vu Sơn, đây chính là cõi địa ngục nơi nhân thế.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.