Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2019 chữ

9 giờ tối hôm đó, Hùng mặc quần áo bó gọn gàng, dắt trong mình một con dao ngắn, mang theo một lon nước, đi giầy bót cao loại đế giày chống rắn rết côn trùng, thoa vào người thuốc chống muỗi, bỏ trong túi áo chuyên dụng một chiếc đèn pin cỡ nhỏ, rồi quay lại núi Vu.

Sáng nay sau khi được Phúc dẫn đi thăm núi một vòng, Hùng đã trở lại nhà trọ dưới chân núi, tiếp tục thu thập thông tin xoay quanh ngọn núi. Càng nghe nhiều, anh càng dần dần hình dung ra trong đầu về những điều kì lạ trên ngọn núi này và đời sống biệt lập của những vị được gọi là “Tổ” trên núi, được thắp hương cúng tế cẩn thận hàng năm…

Hùng cảm thấy trong lòng dấy lên một nỗi nghi hoặc mơ hồ xen lẫn với sự tò mò phấn khích…

Đây không phải là một ngọn núi dùng để tế tự cho Thần Linh bình thường, có nhiều điều bí hiểm ẩn chứa xung quanh nó, có những điều khác lạ khiến cho chính quyền xã, huyện không “để tâm” tới nó, và người dân thì rất mực kính sợ nó như là một nơi linh thiêng không bao giờ nên phạm đến dù cho bất kì trường hợp nào…

Trong cái hang đó có cái gì đó, Hùng đã lân la dò hỏi, người dân đều nói trên núi đó chỉ khi nào có người trông giữ thì mới lên nơi miếu thần, và không có ai vào cái hang đó bao giờ cả, còn bình thường khi trên núi không có người trông giữ, người ta chỉ thả dê ở khu vực quanh ven chân núi, chặt củi ở đó rồi về khi mặt trời còn chưa lặn…

Những câu chuyện li kì xoay quanh ngọn núi mà anh cóp nhặt được về các vị Tổ trên núi không làm anh run sợ, trái lại với bản tính lì lợm và không ngán bố con thằng nào, anh lại càng phấn khích hơn.

Anh từng làm ngành điều tra tội phạm bên công an, an ninh, học võ với các sĩ quan đặc công, chẳng gì có thể khiến cho anh ngán ngẩm. Mục đích ban đầu của anh chỉ là điều tra Phúc, và chính ra những gì anh thu thập đã đủ để làm báo cáo rồi, thế nhưng anh vẫn quyết tâm tìm hiểu sâu thêm chút nữa về ngọn núi linh thiêng ấy…

Hùng đi tới chân núi thì đứng từ xa quan sát, lối lên chân núi có một chiếc xe con đang đậu, màu đen, trong xe không nhìn được là có ai, còn ở đường lên núi thì có hai người đang đứng đó, họ đều mặc vest màu đen…

Trong lòng Hùng dần có sự hồ nghi…Những kẻ này là ai thế? Chúng nó đứng đây làm gì? Chắc không phải người tới thắp hương đó chứ? Giờ đã tối muộn rồi mà…

Hùng quen với kiểu cách này rồi, Hùng biết hai tên kia là vệ sĩ, chúng nó đang đứng để gác cho một người hoặc một nhóm người nào đó đi vào trong…

Họ có liên quan gì tới Phúc không nhỉ? Càng ngày anh càng cảm thấy có nhiều điểm không ổn như vẻ bề ngoài…

Hùng cũng chẳng nghĩ thêm nữa, cứ lên núi sẽ biết thôi, thế là anh len theo lối khác, đi tắt qua đoạn rừng cây để lên núi, nhằm tránh đụng mặt với hai tên kia…

Đường rừng đi đầy gai góc và khó định lối, nhưng Hùng cũng có kinh nghiệm đi rừng và có đồ bảo hộ cẩn thận nên cũng nhanh chóng băng qua được, và phạt cây cối ra để tạo được một lối đi riêng.

Khi lên được núi rồi, Hùng nhanh chóng tìm đến nơi cái hang nhưng lạ kì thay, Hùng đi mò mãi mà chẳng tìm thấy đâu cả…

Chuyện gì thế nhỉ? Anh nhớ rõ nó nằm đâu đây thôi mà? Tại sao giờ lại tìm không thấy?

Hùng cũng khá tốn thời gian loay hoay ở vị trí anh cho là của cái hang, mãi một lúc lâu sau Hùng nghĩ lại, chắc do tối trời lại lạc mất phương hướng, giờ có lẽ nên tìm về nơi cái miếu đã, nơi đó định vị dễ nhất vì nó nằm ở nơi cao nhất của ngọn núi, từ đó đi sang mé phải rồi sẽ về nơi dãy mộ của các Tổ, sau đó thì lần theo cảm giác lúc sáng được Phúc dẫn đi mà tìm về hang thì sẽ nhanh hơn.

Vậy là Hùng ngắm về phía đỉnh ở xa xa mà đi, Hùng không biết rằng có một bóng đen mờ mờ cứ lẽo đẽo đi theo mình kể từ khi anh đứng trước cái hang bí ẩn nọ, cứ mỗi khi anh nhìn vào đúng vị trí của hang, lại có một đôi bàn tay màu đen kết tụ từ khói mờ bưng lấy đôi mắt anh, làm anh không tài nào nhìn ra chỗ cái hang được, anh nhìn đi chỗ khác, đôi tay đó lại thả ra…

Khi lên tới đỉnh, quả nhiên Hùng nhanh chóng nhìn thấy vị trí của ngôi miếu thờ các vị thần, thế rồi Hùng men đi sang phải để tìm lại vị trí của dãy mộ…

Quả nhiên khi đi được quãng đường ước lượng trong đầu, Hùng nhìn thấy bãi đất trống nơi đặt dãy mộ lộ ra, nhưng lạ kì thay, dưới ánh sáng nhập nhoạng của bóng trăng mờ heo hút, Hùng nhìn thấy có hai bóng người đang đứng trước một ngôi mộ…

Chẳng biết có phải do anh tưởng tượng ra hay không nhưng gió có vẻ thổi mạnh hơn khi anh mới lên núi, Hùng cố căng mắt ra nhìn nhưng nhìn không rõ được dáng người vì ở xa quá, anh cũng chẳng dám bật đèn pin lên, anh chỉ đành mon men theo rất khẽ để tiến sát tới vị trí hai người đó gần nhất có thể…

Chọn cho mình một vị trí kín đáo có thể quan sát được, Hùng ngồi xuống sát một gốc cây để coi…

Trong ánh trăng mờ mờ, Hùng thấy hai người đó đứng trước ngôi mộ khá lâu, nếu anh nhìn không nhầm thì đó là vị trí cuối của dãy mộ, ngôi mộ thứ tám hoặc thứ chín. Họ đang khấn vái gì đó…

Tại sao vào đêm tối rồi họ còn lên đây khấn vái?

Trong lòng Hùng dâng lên một sự bất an…Điều họ làm là mờ ám…

Hùng nín lặng tiếp tục theo dõi, trong đầu liên tục nghĩ tới những viễn cảnh có thể xảy ra trong tình huống này…

Họ đang trao đổi thông tin bí mật gì đó…Có thể là một cuộc mua bán…

Hàng cấm…

Bắt cóc trao đổi người…

Mọi thứ, mọi điều đều có thể xảy ra ở cái ngọn núi heo hút không ai dám mò lên này, có thể chúng là tội phạm và đang thực thi phi vụ gì đó, chứ không ai đi thắp hương lúc nửa đêm thế cả…

Hùng chợt ngửi thấy mùi hương…

Mùi hương họ cắm xuống ngôi mộ đã theo gió mà lan đến nơi anh đứng…

Trong mùi hương có mùi gì đó tanh tanh như mùi máu…

Thế rồi có một bàn tay đặt nhẹ lên vai Hùng, giọng nói như của một bà già cất lên:

- Anh làm gì ở đây? Anh tới thắp hương cho Cửu Tổ à?

Hùng giật nảy mình quay lại, đúng là có một bà già đang đứng đằng sau anh thật, nhưng ôi không…Không ổn…

Bà già đó đang bay lơ lửng trong không khí, không có chân mà chỉ có nửa thân trên, bà ta khoác một chiếc áo màu đen, khuôn mặt bà ta méo mó khổ sở, đôi mắt so le nằm lệch vị trí với nhau, mắt bên phải lệnh xuống dưới gần ngang với lỗ mũi, từ nơi hai con mắt có thứ nước gì đó vàng vàng chảy ra, bà ta nhe cái răng ra cười với anh, rồi cái lưỡi thòng lòng của bà ta rủ ra ngoài, nó phải dài tới cả gang tay.

Hùng hét rú lên một tiếng kinh hoàng tới tột bậc, rồi anh rút phắt con dao trong túi áo ra, đâm sấn về bà già một cái bà ta liền tai đi ngay…

Gặp ma rồi!

Hùng ngoái lại nhìn…Hai người đàn ông kia đã nghe thấy tiếng thét của anh, họ cùng đang nhìn về phía anh…

Thế rồi bỗng chốc, ánh trăng như thể sáng lên, rất nhanh thôi, hoặc là thị giác của anh trong sự hoang mang cực độ đã phản ứng lại một cách phi thường, anh đã nhìn thấy một trong hai khuôn mặt vừa quay lại chính là…Phúc…

Hùng không còn kịp suy nghĩ gì trong đầu, anh cắm đầu cắm cổ chạy theo hướng ngược với họ để thoát xuống dưới chân núi càng nhanh càng tốt…

Hùng chạy được vài bước chân thì vấp ngã dúi dụi do trời tối mà chạy vội, hình như anh vấp phải một cành cây…

Hùng lồm cồm bò dậy để chạy tiếp thì anh phát hiện ra thứ anh vấp phải không phải là một cành cây, là một con gì đó, nó đang bò lên chân anh…

Hùng huơ dao loạn xạ về sau rồi đứng bật dậy, anh đã đâm trúng nó, thế rồi anh lại chạy trong sự sợ hãi hoang mang tột bậc rồi chợt trong đêm, trên trời lao vụt xuống một cái gì đó, nó lao thẳng vào mặt anh…

Một con chim, một con cú hoặc một con chim cắt, hoặc có thể là…Một con đại bàng với những chiếc móng sắc nhọn, nó vồ thẳng vào mặt anh một phát.

Móng vuốt chim chọc ngay nhằm giữa mắt Hùng.

Anh hét lên một tiếng thất thanh rồi ngã vật ra nền đất, từ trong các bụi rậm, có vài con rắn lồm cồm bò ra, trườn lên cơ thể của anh…

Rồi có tiếng bước chân người từ xa đi lại, chẳng mấy chốc anh đã nhận thấy có người đang đứng ngay bên cạnh mình rồi…

Hùng nén đau, một tay bưng con mắt bị chim mổ trúng giờ đã tối đen, một tay kia huơ con dao loạn xạ để gạt đám rắn ra khỏi người, anh hé mở con mắt còn lại ra…

Hai người đàn ông đó, họ đã chạy với một tốc độ thần thánh mà không gặp bất kì trở ngại gì trong màn đêm, họ cũng chẳng hề cầm đèn pin hay bất kì thiết bị phòng hộ nào…

Một người mặc chiếc áo chùng đen dài, mái tóc bay lất phất trong gió, chân đi bốt đen cao, người còn lại mặc một bộ vest đen, chiếc áo sơ mi bên trong cũng màu đen, chân di giày da màu đen, cả hai người đều đeo bao tay đen…

Con chim ban nãy vồ trúng Hùng đậu lên vai người mặc áo chùng…

Hùng gượng quay mặt lên nhìn…

Là Phúc…người mặc áo chùng là Phúc…Kia…Kia là một con Quạ…

Quạ nói:

- Nó theo dõi hai vị thắp hương cho các Tổ, bị quỷ phát hiện.

Con Quạ vừa nói..Chắc chắn con Quạ vừa nói…Hùng không thể nghe nhầm được…

Cả hai người đàn ông đều đứng im không động đậy gì, chỉ có con Quạ là vừa hé miệng ra…

Phúc nói với người kia:

- Anh Đỉnh, em có biết người này, anh ta tên là Minh.

Người đàn ông tên Đỉnh ngồi xuống sát bên cạnh Hùng, anh ta giật lấy con dao cầm trên tay Hùng bằng một động tác nhanh gọn và chính xác, rồi anh ta chẳng nói gì cả, đâm thẳng mũi dao vào đùi Hùng…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.