Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 1943 chữ

Lệ liếc quanh nhìn, may quá quán lúc này đang vắng khách, không có ai cả.

Cô cố gắng ngoái cổ xuống, rồi quay người hơi khum vào hướng khuất, kéo nhẹ cổ áo sơ mi ra để nhìn vào nơi bả vai…

Ôi không, những đường đen nối chì chịt như mạng nhện, nổi lên giống như những dây thần kinh, dây gân màu xanh, nó dẫn vào ngực cô…

Lệ lại kín đáo cởi hai khuy áo trên ra, cô nới rộng chiếc áo lót ra rồi nhìn vào trong…những đường đen đó dẫn về bốn cái dấu răng nanh đang sưng to ở xung quanh núm vú cô…

Lệ ấn tay vào…đau quá…cái quái gì thế này? Chẳng lẽ miếng cắn của thằng bé làm cho nhiễm trùng? Những đường đen kia là gì?

Lệ run run cài lại áo, cho tay xuống dưới gầm bàn…

Trên cổ…trên cổ có không nhỉ?

Lệ ngó quanh nhưng ở đây chẳng có gương…

Mà chắc là không có, nếu có thì nãy con đào đã phải trông thấy rồi, hay là ban nãy nó trông thấy rồi nên mới giật mình làm rơi chiếc khay?

Trong lòng lệ bắt đầu cảm thấy hoang mang sợ hãi, lệ đứng vụt dậy…

Về nhà…phải về nhà ngay….

Nhưng mắt lệ lại chợt hoa lên, đầu cô ong ong như sắp vỡ, cô phải ngồi bệt lại ghế, tay chống vào mặt bàn cho khỏi ngã…

Rồi từ tai cô nghe lùng bùng như có tiếng người nói:

-trên cho phép mày giết rồi.

m thanh mơ hồ không rõ ràng, nhưng lệ chắc chắn là đã nghe có tiếng người nói, ánh sáng dần dần trở lại với đôi mắt cô, lệ nhìn thấy bên ngoài cửa kính của quán cà phê, bên ngoài đường, không khí không màu đột nhiên như được tô vẽ màu xây xẩm, trời đất như thể sắp có cơn giông…rồi lệ giật mình nhận ra có bóng dáng quen thuộc đang đi trên vỉa hè, ngay phía bên kia của lớp kính cửa cô đang ngồi, chỉ cách cô khoảng cỡ hai mét…

Có hai người đang đi qua nhau nhưng không nhìn nhau, họ chỉ nhìn thẳng và chắc chắn cũng không nhìn thấy cô đang ngồi trong quán…

Đó là hai người cô đã từng gặp rồi, cô dễ dàng nhận ra được ngay vì họ cùng rất đẹp trai…

Người đang đi từ trái sang phải của cô chính là người vô gia cư hay ngồi ở bờ sông tô lịch chờ cô đến tiếp tế đồ ăn, còn người đi theo chiều ngược lại và đi ngang qua anh ta, đó chính là vị tiên sinh ở chùa chân hòa, tiên sinh diệu thiện…

Thế nhưng kì lạ thay…ôi cái gì thế này?

Lệ nhìn thấy có hai cái bóng mờ đang đi theo hai bên của họ, đi bên cạnh người vô gia cư là một bóng mờ màu đỏ nhợt nhạt trông như một con quỷ lửa, nó có hai sừng nhọn hoắt và toàn thân thể bốc ra những tàn lửa đỏ mờ, hai tay nó đang đưa lên che lấy mắt của người vô gia cư…

Còn đi theo bên cạnh diệu thiện tiên sinh là một bóng trắng mờ, trái ngược với hình dạng xấu xí đáng sợ của con quỷ kia, đó là một bóng dáng người con gái rất đẹp mặc váy dài màu trắng trông như đồ của người trong mấy phim cổ trang, cô ta cũng đang đưa hai bàn tay lên che lấy mắt của tiên sinh diệu thiện…

Rồi trong đầu lệ lại vang vọng lên tiếng nói kì lạ ban nãy:

-tạm đi đã, có các huyền nhân u ẩn gặp nhau, coi chừng họ nhận thấy.

Thế rồi ánh sáng lại quay trở lại một lần nữa với tất cả cảnh vật, không khí lại trở về không màu bình thường, trời quang sáng ra như cũ, lệ thấy bên ngực trái không còn đau nữa, cô nhìn lại nơi cánh tay thì những đường đen kia đã biến mất hết, lệ vội ngước ra nhìn thì hai người bên ngoài kia đã đi qua nhau rồi, họ đang đi về hai hướng ngược chiều nhau, hai cái bóng kì lạ che mắt bọn họ cũng không còn thấy đâu nữa, chúng đã tan đi khi không khí sáng trong trở lại.

Lệ đứng phắt dậy khỏi ghế, ngay khi đó thì đào cũng vừa đi tới, lệ nói:

-em còn thấy hình xăm không?

Đào kinh ngạc đáp:

-nó đâu mất rồi? chị xăm ẩn à?

Lệ không nói gì, lại hỏi:

-vừa rồi trời có giông, xong lại hết ngay được, lạ thật. em có thấy không?

Đào lắc đầu đáp:

-làm gì có? Từ chiều đến giờ vẫn nắng thế mà?

Lệ giật mình hoảng hốt, cô vùng dậy ra khỏi cái bàn, đào gọi vội:

-ơ chị không uống à?

Lệ không đáp lời, cô lao vụt ngay ra cửa quán cà phê rồi nhìn hai bên, cả hai người họ đều đã đi xa cả…

Lệ tần ngần một lát rồi vội vàng chạy về hướng tiên sinh diệu thiện…

Lệ đuổi theo một đoạn thì đã nhìn thấy rồi, đúng là diệu thiện, anh ta cách cô cũng chẳng xa lắm, anh đang vác một cái bao gì đó, hình như bao chất thải hoặc giấy lộn gì đó, anh ta chất nó lên một cái xe đạp cũ mèm, có một bà già ăn mặc bẩn thỉu, đội cái nón rách đang giữ cái ghi đông xe, cứ luôn miệng cười với anh ta.

Khuôn mặt diệu thiện lấm tấm mồ hôi, tay áo anh xắn cao, vẫn là nụ cười niềm nở mà cô từng thấy ở chùa chân hòa, anh ta gầy gò, bóng dáng anh liêu xiêu chật vật với cái bao tải, nhưng anh luôn cười…Lệ bỗng chùn bước chân lại, cô tiến thật chậm lại phía anh ta…có hai người đàn ông cũng bước tới và phụ với diệu thiện đưa nốt hai cái bao chất lên phía sau của xe đạp, rồi họ cùng giữ và buộc dây lại.

Lệ nhanh chóng hình dung được vấn đề khi nhìn những mảnh bìa cứng, chai lọ rơi vung vãi còn sót lại trên nền đất cạnh chiếc xe đạp cũ kĩ của bà già…

Bà ta là một người nhặt đồng nát vừa mới ngã xe đạp vì chở quá cồng kềnh, và diệu thiện cùng những người đàn ông đang giúp đỡ bà ta…

Thực ra khi lệ nhìn thấy thì ban đầu chẳng có ai giúp đỡ bà ta cả, nhưng diệu thiện đã tiến tới giúp bà ta, cái cách anh cười với bà và được bà mỉm cười lại, cái vẻ mặt tươi vui của anh hiện lên giữa muôn vàn vất vả mệt nhọc của tầng lớp người thấp hèn đã khiến người ta chú ý, không cần dùng tới lời nói, người ta đều phải chú ý và bị hút lại bởi vẻ mặt ấy, nó trong sáng, nó đẹp đẽ tới kì lạ, khuôn mặt khả ái nhất mà cô từng trông thấy, nó tươi sáng và tỏa ra một vẻ thánh thiện, gần gũi tới mức gần như người nào nhìn thấy cũng muốn gần gũi với anh ta, người nào cũng có thể ngay lập tức định hình trong đầu rằng: “ một người có khuôn mặt dịu hiền tươi sáng như thế chẳng thể là người xấu được, phải lại mà kết giao ngay thôi, được anh ta trò chuyện cùng thì thật là quý lắm.”

Và chắc chắn vì điều đó mà hai người đàn ông kia đã lại giúp, diệu thiện nói cái gì đó, bà già và hai người đàn ông kia đều cùng cười rất vui, rồi có những người khác nữa cùng bước lại dù cho ba cái bao tải đã được chất lên yên sau xe, đè bẹp xuống và được bó lại bằng dây cẩn thận, và chẳng còn gì để giúp.

Thế nhưng người ta vẫn cứ bước lại…vì cái gì thế? vì người đàn ông kia đã gây ra cho môi trường xung quanh một sự cảm ứng, một sự lương thiện được khơi dậy trong lòng của tất cả những người ở quanh đó, khiến họ tự nhiên muốn lại gần gũi với anh ta…

Lệ cũng bước lại đó, rất nhanh xung quanh cái xe đạp và bà già đã có một đám đông cỡ bảy, tám người.

Diệu thiện dúi vào tay bà già mười bốn ngàn, bà già vội vàng từ chối, bà nói:

-để dành cho người ăn mày thì hơn.

Diệu thiện nói:

-xã hội trọng người có tự trọng, bà già cả nhưng vẫn làm việc kiếm tiền sức lao động, người như thế là đáng quý, nay cháu có mười bốn ngàn, cháu biếu bà cả mười bốn ngàn, như thế là lòng kính của cháu đối với bà, còn hơn những người có tiền triệu mà cho bà một trăm ngàn, lòng kính của người ta không bằng cháu đâu.

Mọi người nghe anh nói thế, lại cùng phá cười lên nữa, ai ai cũng hoan hỉ rút trong túi, trong ví ra, người thì dăm ngàn, người thì hai ngàn, đều đưa cho bà bằng cả hai tay và cùng nói:

-tôi biếu bà nhé.

Bà già chống chân trống xe đạp, rồi đón lấy số tiền lẻ bằng cả hai tay, trong lòng ngập tràn niềm vui sướng, cứ cúi đầu liên tục.

Diệu thiện lại nói:

-ngày mai bà đi tới chùa chân hòa, ở đó có nhiều chai lọ lắm, cháu có quen ở đó, để cháu bảo các thầy lấy cho bà.

Bà già cười nói:

-tôi chỉ nhặt ở ven đường thôi, nhà nào gọi thì mua, những điểm nào lớn thì có người mối lái cả rồi, không chen được với họ đâu.

Diệu thiện nói:

-ở cửa từ bi không có việc mối lái như thế, chúng sinh bình đẳng, ai xin trước thì cho trước, chỉ không còn thì mới không cho được. nếu bà tới đó mà người ta không cho bà, lại đuổi bà đi, thì bà tới gặp người trụ trì để nói lại việc đó, cháu sẽ giúp phân xử.

Có một người nói:

-chùa chân hòa to lắm, cậu không phải sư, thế cậu là ai mà phân xử được?

Diệu thiện nói;

-đất trời trọng người có tâm, quỷ thần sợ người có đức, phật đà độ người có nhân, chỉ cần các vị có tâm, đất trời chín cõi đều cảm ứng được, quỷ thần đều kính sợ thì cớ gi các sư lại không phục? người giữ được cái tâm, cái đức, cái nhân như thế thì được xã hội này tín nhiệm, đó là người được xã hội kì vọng và tin tưởng, dù có thể do số phận người ấy chẳng giữ chức sắc gì nhưng bất kì hoàn cảnh nào, bất kì công việc gì, mọi người đều tôn trọng, chỉ cần được người khác tôn trọng, việc gì cũng đều phân xử được cả.

Bấy giờ lệ mới lên tiếng mà nói:

-anh ấy là một vị tiên sinh ở chùa chân hòa đó.

Mọi người nghe thế thì cùng ồ lên kinh ngạc, điều làm họ ngạc nhiên bởi lẽ diệu thiện còn quá trẻ, trông chỉ chạc cỡ tuổi hai mươi, mà lại vẫn còn tóc xanh.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.