Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2014 chữ

Họ cùng hỏi xôn xao lên xem Diệu Thiện tên gì.

Diệu Thiện liếc nhìn Lệ trong giây lát, nhưng hình như không nhớ được ra đã gặp cô ở đâu, anh chỉ mỉm cười với cô rồi nói với mọi người:

- Giúp người khác có nhiều dạng, giúp người mà lợi cho mình thì công đức hưởng ba phần, giúp người không mong lợi cho mình thì công đức hưởng mười phần, giúp người mà lại nói ra cái giúp của mình thì là lợi cho danh của mình, nếu giúp như thế công đức chỉ có ba phần. Nay tôi giúp bác già này, nếu tôi xưng họ tên ra được các vị ca tụng nhất thời bằng lời nói đầu môi, nghe thì mát tai đó, nhưng công đức lâu bền của tôi mất đi, tôi có ngu gì mà làm như thế.

Mọi người nghe Diệu Thiện trả lời khiêm nhường, lòng đều thầm cảm phục đức.

Đoạn Diệu Thiện xin chào bái biệt rồi lặng lẽ bước đi ra khỏi đám đông, mọi người đều muốn trò chuyện thêm nhưng không có cớ gì để giữ chân, đành nuối tiếc ra đi cả, bà già cũng đạp xe đi rồi, bấy giờ Lệ mới đi theo sau Diệu Thiện cất tiếng gọi:

- Anh, anh có nhận ra em không?

Diệu Thiện quay lại, nheo mắt nhìn như thể nghĩ ngợi, đoạn cười trả lời:

- Tôi có nhớ ra cô, cô đi cùng ba cô tới chùa thắp hương dạo nọ.

Lệ nhớ lại rằng hôm đó mình không thích Diệu Thiện cho lắm, cô xem anh như là người phán dạo, thứ thầy bói ba xu, nay bất giác nhớ lại lại tự thấy xấu hổ, chẳng biết anh ta có tinh ý mà biết ra được thái độ của cô hôm đó không? Nếu anh ta có không biết thì cô gái đi cùng anh ta hẳn cũng đã nói rồi…

Lệ ngập ngừng vuốt lại tóc mái, khẽ nghiêng đầu nói nhẹ nhàng:

- Dạ, đúng vậy ạ. Hôm đó ba mẹ và em cùng tới chùa, anh có chỉ cho vài điều, nay hình như đều ứng, em muốn mời anh ly cà phê, nhân tiện hỏi kĩ về việc, không biết anh có…

Lệ ngập ngừng nhìn Diệu Thiện dò ý, hy vọng anh ta chẳng chấp việc cũ. Diệu Thiện cười mà nói:

- Tôi không uống cà phê.

Lệ nghe vậy thì chán nản trong lòng, rõ ràng anh ta chẳng muốn tiếp chuyện, ấy thế nhưng Diệu Thiện lại nói:

- Nhưng một ly trà thì tôi thích đó.

Lệ thoáng thấy vui, vội nói:

- Vậy mời anh đi với tôi, tôi có chỗ quán quen, có trà thơm lắm, cảnh cũng đẹp ạ.

Thế là Lệ vui vẻ dẫn đường, Diệu Thiện đi bộ theo sau, cô không hề biết rằng Diệu Thiện đủ thông minh để biết hết mọi việc, nhưng kẻ từ bi nào có chấp chi… Và tiên sinh cũng đủ trí nhớ để nhớ hết mọi việc. Vị tiên sinh không thích uống cà phê, cũng chẳng thích uống chà, anh chỉ chẳng muốn làm cho cô ta phải bẽ bàng đó thôi.

Bấy giờ thức uống vừa ra, Lệ nói:

- Quán này em ngồi cũng lâu rồi, ban nãy cũng ngay chỗ chiếc bàn này, em nhìn thấy anh đi ngang qua nên ra chạy theo đó.

Diệu Thiện cười nói:

- Ra thế, thế cô muốn nói chuyện gì với tôi?

Lệ hỏi:

- Anh năm nay bao nhiêu tuổi, cho em biết để tiện xưng hô, và tên thật là gì? Em chẳng phải người theo đạo nên gọi bằng pháp danh chẳng tiện, thấy nó thật hơi khiên cưỡng.

Diệu Thiện đáp:

- Cô gọi tôi bằng Phương cũng được, tôi năm nay hai mươi bảy.

Lệ nói:

- Ô thế anh lớn hơn em ba tuổi, thế mà trông anh cỡ như hai mươi, em nãy giờ cứ sợ bị gọi hớ.

Nói xong thì lấy tay che miệng cười khúc khích làm duyên.

Nhưng Diệu Thiện chẳng để ý, chỉ ngồi lặng thinh chẳng nói gì, anh ngại phải nhắc lại câu hỏi, còn cứ nói chuyện dông dài cũng chẳng đi đến đâu, chi bằng cứ im lặng thì hơn.

Lệ cũng dần cảm thấy hớ hênh, chẳng hiểu sao cô lại muốn nói chuyện với anh ta, có lẽ vì anh thật là đặc biệt, thật là lương thiện, thật là ấm áp, và thật là thông thái…

Lệ hiểu ý anh nên giả vờ ho húng hắng vài tiếng rồi nói:

- À thực ra em có việc này muốn hỏi anh, hôm trước anh nói rằng gia đình em đều có bệnh xấu trong nhà, em muốn hỏi anh cụ thể việc đó thế nào? Anh đã biết được điều gì, xin thương tình mà nói cho em có được không?

Diệu Thiện đăm đăm nhìn Lệ rồi nói:

- Đã có việc gì xảy ra trong nhà cô có phải không?

Lệ gật đầu nói:

- Có vài việc lạ xảy ra, nhưng em cũng không chắc nó có liên quan đến nhau hay không.

Thế rồi Lệ kể lại cho Diệu Thiện nghe loạt sự việc kì lạ kể từ khi thằng Long bị rắn cắn ở sông Tô Lịch, cho tới việc anh bác sĩ nói rằng thằng bé bị Vong Nhập, rồi việc thằng bé hành động kì lạ trong đêm hôm đó và việc mẹ cô phát bệnh…

Diệu Thiện nghe xong thì đăm chiêu suy nghĩ. Đoạn nói:

- Xin cô giữ yên lặng cho giây lát.

Thế rồi khẽ lim dim đôi mắt, bấy giờ ngay bên cạnh tiên sinh liền hiện lên một bóng hình, tụ lại dần dần thành hình một người nữ đẹp như là thần tiên, thướt tha yêu kiều, mi thanh mục tú, tóc dài búi cao, người nữ đó tên là Kinh Tâm, là một Hồn Ma nương theo Diệu Thiện, Kinh Tâm biết Diệu Thiện sắp dùng Mắt Pháp, liền hiện ra nói:

- Thưa tiên sinh, chẳng nên dùng Mắt Pháp Tùy Ý, tiên sinh đâu có được khỏe mạnh, xin để em làm cho.

Nói đoạn bước lại, vươn cánh tay ra nắm lấy cánh tay của Lệ.

Lệ chẳng nhìn thấy được hồn ma, chỉ thấy bỗng nhiên bàn tay lạnh ngắt chẳng hiểu do đâu.

Đoạn Kinh Tâm buông tay Lệ ra, nói:

- Thưa tiên sinh, con bé này bị Tà nhập vào, nhưng lâu nay có Bùa Chú giữ cho nên chưa phát ra, nay Bùa Chú mất đi rồi, nay mai là gặp nạn Tà.

Diệu Thiện giật mình nói với Hồn Ma, nhưng do biết phép Thinh m*, nên chỉ nói cách cảm, Lệ cũng chẳng nghe thấy:

- Có Tà sao mắt tôi nhìn không ra.

Kinh Tâm nói:

- Tà này không phải Tà thường, mà có Linh Khí cao, chẳng phải là nòi Anh Linh, biết phép Ẩn Khí* nên mắt tiên sinh nhìn không ra, nếu tiên sinh mở Pháp Nhãn ra sẽ nhìn thấy nó ngay.

(*Thinh m: phép nói trong suy nghĩ nhưng không ra tiếng, Hành Giả biết phép này có thể cách cảm với chủ thể không phải người. *Ẩn Khí: phép che giấu đi Linh Khí phát ra, người Huyền Nhân và Ma Quỷ nếu đủ căn cơ đều dùng được phép này, Ma Quỷ phải thuộc hàng Anh Linh trở lên, Huyền Nhân phải thuộc hàng Y Trí trở lên.)

Diệu Thiện hỏi:

- Vậy nó là nòi gì, Chính Căn* ở đâu, tại sao lại Ẩn Khí?

Kinh Tâm nói:

- Nó cảm nhận được Thượng Căn U Ẩn của tiên sinh nên sợ mà nhanh chóng Ẩn Khí đi để chẳng bị lộ ra, chính Căn nó tụ về ngực trái, phát về thân trái, khai khiếu ở tay. Bình thường thì loài này em chẳng cần mở Mắt Pháp, chỉ cần liếc qua là biết nòi gì, nhưng nay các Phách em không đủ, lại không có bản mệnh nên không nhìn được ra, chỉ trực tiếp thấy thì mới biết.

(*Chính Căn: nơi nuôi dưỡng Căn Linh của Tà Ma, người bình thường thì chính Căn nằm ở thận, Huyền Nhân U Ẩn thì thích chỉnh chính Căn về đâu cũng được.)

Diệu Thiện nói:

- Nơi ngực là kiêng kị của đàn bà, ta là người xuất gia nhìn không tiện được, thôi biết thế vậy là đủ rồi, Phu Nhân* lui đi.

(*Phu Nhân: danh hiệu của người nữ, khi sống Kinh Tâm là phu nhân nên Diệu Thiện gọi như thế.)

Đoạn Diệu Thiện mở to mắt ra, tức thì Kinh Tâm cũng liền tan biến.

Bấy giờ nhìn lại, thấy Lệ vẫn nghe theo lời, ngồi im lặng chờ đợi không lên tiếng, đôi mắt chăm chú nhìn Diệu Thiện say sưa, Diệu Thiện lên tiếng hỏi:

- Cô?

Lệ giật mình tỉnh ra, ấp úng nói:

- À em thấy anh đang tập trung nên tò mò nhìn, em xin lỗi anh, em tên là Lệ ạ.

Có tiếng người nữ lại hậm hực vang lên:

- Nó thích tiên sinh đó, nó nhìn tiên sinh mắt chẳng rời, nếu tiên sinh có tình ý với nó, em sẽ giết chết nó.

Diệu Thiện phớt lờ lời nói của Kinh Tâm, lại nói với Lệ:

- Ngực cô có bị đau không?

Lệ nghe thế thì giật mình, chợt mặt đỏ như gấc chín, nhưng nhìn lại thì thấy khuôn mặt của Diệu Thiện đăm chiêu nghiêm nghị, đôi mắt lại nhìn thẳng vào mắt cô, Lệ biết đây chẳng phải việc đùa, nói:

- Dạ có, mấy ngày nay ngực bên trái em bị đau…

Giọng người nữ lại vang lên bực bội:

- Rồi nó mồi chài tiên sinh xem ngực đó thôi, tiên sinh cứ liệu hồn đấy.

Diệu Thiện nói:

- Im đi cho tôi xem việc, phu nhân còn càm ràm nữa thì tôi dùng phép Bức Thanh*.

(*Bức Thanh: Hành Giả dùng phép này ngăn chặn yêu Ma hoặc Vong Hồn dưới quyền không cho được nói.)

Lệ cũng phân vân muốn kể lại việc cô bị thằng Long cắn cho Diệu Thiện nghe, nhưng ngại nên lại thôi, đâm ra cứ lưỡng lự. Diệu Thiện chẳng để tâm tới, lại hỏi:

- Thế con rắn cắn em trai cô, có bắt được nó không? Giờ nó ở đâu?

Lệ nói:

- Dạ nghe đâu bị đánh chết nhưng xác ở đâu thì chẳng biết, chắc người ta ném vứt rồi. Thế…Sự việc thế nào ạ? Anh nói cho em được không em vẫn đang chờ ạ…

Kinh Tâm lại nói;

- Bảo nó dẫn ra bờ sông đi, tìm xem nơi con rắn chết, chắc là Anh Linh thì sẽ để lại dấu ở nơi bị chết. Nếu tiện thì đi gặp thằng em nó luôn, đó là chủ thể của Anh Linh.

Diệu Thiện lấy làm phải, lại nói:

- À, về việc của gia đình cô, theo tôi thì thế này…Anh bác sĩ chữa cho em cô nói đúng đó, em cô bị rắn cắn và bị Tà nhập vào theo vết cắn rồi, chứ không phải là bị cấp cứu thông thường, bây giờ phải tìm được xác con rắn hoặc tìm được người đã đâm chết con rắn và làm sơ cứu cho em cô ở bờ sông, bởi người làm sơ cứu ấy chắc chắn là người giỏi Huyền Thuật và ngăn chặn được việc Tà phát rộng ra lên người em trai cô, nếu không nó đã chẳng bình an được tới cả tháng nay. Nếu cô tin vào việc đó, thì giờ cô dẫn tôi ra bờ sông hôm đó để xem xét.

Lệ nghe Diệu Thiện nói như thế thì rụng rời chân tay…Thôi đúng rồi, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, mọi mối hoài nghi giờ đây đều đã trở thành sự thật…Anh bác sĩ kia đã nói thế, giờ vị tiên sinh này cũng nói như thế, và thực tế đã cho thấy điều họ nói…Là đúng…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.