Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 1957 chữ

Lưỡng Long và Thanh Từ đi rồi, Kinh Tâm mới liền bay về đứng sát bên Diệu Thiện, Diệu Thiện quở trách:

- Sao phu nhân lại nói hỗn với các vị thần như thế? Nếu họ có đánh, làm sao chúng ta chống lại nổi?

Kinh Tâm nghiến răng căm tức nói:

- Thằng nhỏ láo xược chẳng biết trời cao đất dày là gì, em nhìn mũ miện nó, áo bào nó vẫn có huy phong của Mạc Phủ*, nó là tướng dưới thời ấy, sinh sau đẻ muộn hơn em đến mấy trăm năm, chỉ là hàng con cháu mà nói hỗn thế.

Diệu Thiện nói:

- Số kiếp luân hồi sao có thể kể ra như thế? Nếu phu nhân tính như thế tôi còn là hàng con cháu của người ta thì nói làm sao?

Kinh Tâm nói:

- Tiên sinh không phải sợ gì bọn cỏ rác này cả, chúng dựa oai của bùa chú phong thủy đất Bắc mà ngạo mạn phách lối, nhưng nay Cao Biền đã chết rồi, dù có làm thần làm thánh gì cũng chỉ là một hồn ma trơ, làm sao sánh nổi uy với các vị mẫu nước Nam? Nay tiên sinh hãy về chùa mình, xin sư Đại Trí cho mượn con rồng Tỳ Xa Kha Li, hoặc con trăn Ma Hầu La già cho em, rồi về mộ lấy cung Thanh Tẩy cho em, có một trong ba thứ đó, em xé tan xác cả trăm ngàn quỷ thần dưới con sông này, cho nơi này trở thành bình địa.

Diệu Thiện nói:

- Phu nhân chẳng còn được như xưa, các thần bát bộ cũng như thế, có được chúng chưa chắc phu nhân đã dùng được chúng, nay bùa chú thông thường phu nhân sử dụng còn khó khăn, nói gì tới các Phật Khí như cung Thanh Tẩy? Đừng nghĩ tới chuyện đánh giết nữa chỉ làm giảm đi công đức tu hành thôi, để tôi tìm cách làm êm chuyện này dĩ hòa vi quý xem như thế nào đã…

Kinh Tâm hậm hực nói:

- Còn lâu chúng mới chịu cho mà tiên sinh phải nhọc công…

Thế nhưng Diệu Thiện không nghe nữa, anh đã quen với bản tính ngang tàng của Kinh Tâm nên cũng chẳng muốn đôi co với nàng, đoạn quay lưng định đi thì giật cả mình, Lệ đã đứng ngay sau lưng anh từ lúc nào rồi.

Hóa ra Lệ thấy Diệu Thiện lẳng lặng đi ra bờ sông, nhưng không nghe được câu chuyện nói của Diệu Thiện và quỷ thần, rồi cứ đứng bất động như thế từ nãy đến giờ, cũng chẳng thấy nói năng gì cả thì cũng tò mò đi lại sau lưng Diệu Thiện, gặp ngay khi ấy anh quay lại, Lệ hỏi:

- Anh Phương, có chuyện gì thế ạ?

Diệu Thiện nói:

- Không có gì cả, việc gia đình cô bị Vong nhập là điều không cần bàn cãi nữa, hiện giờ chưa có cách gì đối trị, cứ xem xét ít hôm xem sao đã, quỷ thần có ám vào người cũng cần có khoảng thời gian nhất định để hòa hợp về các đường tử vi, gia đình cũng chưa cần phải lo lắng quá, việc trừ Vong cũng chẳng thể một sớm một chiều mà xong được, giờ cô về nhà đi, hãy ở bên gia đình mình, nếu có điều gì bất thường xảy ra, ví như bệnh mẹ cô trở nặng lên, cha cô hoặc em cô bị tai nạn gì hoặc có triệu chứng gì bất thường, cô hãy đến chùa Chân Hòa tìm tôi, tôi ở lại chùa đó trong một tháng nữa. Giờ tôi phải về chùa hỏi lại ý sư thúc tôi về việc này đã rồi mới liệu được.

Nói đoạn định đi thì Lệ lại hỏi:

- Thế về còn chỗ anh bác sĩ kia và người vô gia cư thì sao? Có nên tìm họ nữa hay không?

Diệu Thiện nói:

- Có bệnh thì vái tứ phương, càng có nhiều người giúp càng tốt, chỉ sợ không đồng lòng được thì chạm tự ái lẫn nhau, việc này cô nên xem xét cho kĩ lưỡng.

Lệ nói:

- Ba em thường dạy lòng dạ con người cũng thường khó lường hết, có khi nào họ có chủ đích khác, hoặc là hỗ trợ cho yêu ma bằng cách riêng của họ, vì họ đều có cảm ứng Tâm Linh, hoặc là muốn tranh thủ kiếm tiền làm giàu từ gia đình em không?

Diệu Thiện thở dài nói:

- Có những việc bất lợi đã xảy ra với gia đình rồi mà sao cô vẫn còn đa nghi như thế? Nếu như thế thì tôi cũng giống như họ thôi, tôi cũng có cảm ứng Tâm Linh, và tôi cũng là người xa lạ, vì cớ gì mà cô lại hỏi tôi điều đó? Cô nên bàn điều đó với cha mẹ cô.

Nói rồi quay lưng ra đi, Lệ chợt giật mình biết vừa lỡ lời có thể đã làm cho anh tự ái, vội vàng nắm lấy tay anh, bước ra trước mặt nói:

- Anh không giống như họ, em đã nhìn thấy anh vô tư giúp cho mọi người, em tin tưởng ở anh, hơn nữa…

Diệu Thiện nhìn Lệ xem cô nói gì, Lệ ngập ngừng nói:

- Hơn nữa em có cảm giác anh rất tốt vả tử tế, đi cùng anh em cảm thấy rất an tâm, bình thường em cũng có nhiều người theo đuổi, ba em cũng có nhiều nhân viên thường xun xoe nịnh hót, em đã quen thế rồi nên làm gì cũng cảnh giác đề phòng, em vừa nói có lỡ lời, mong anh đừng giận em anh nhé…

Diệu Thiện nghe như thế thì lòng bỗng dưng trùng xuống…

Những lời nói này quen thuộc quá…Có một cô gái đã từng yêu anh say đắm, cũng đã từng nói ra những lời như thế này…Chẳng biết giờ cô ấy đang ở đâu? Sống có tốt hay không?

Diệu Thiện bất giác rụt tay lại khỏi tay của Lệ, anh nói:

- Tôi là người xuất gia, đối với chúng sinh tôi đều như nhau, không phải chỉ tốt với một mình cô, có nhiều người quan tâm đến cô hơn tôi, thôi cũng muộn rồi, tôi phải đi về chùa bây giờ. Xin chào.

Nói rồi bước đi thẳng, để mặc cho Lệ đứng đó ngẩn ngơ nhìn bóng dáng anh đi khuất, mãi lâu về sau, Lệ mới trở về nhà.

Chiều hôm đó cậu Long lại về nhà, gương mặt cậu tỉnh táo và khỏe khoắn bình thường, cậu còn chẳng hiểu vì sao người ta lại đưa cậu vào bệnh viện nữa, mọi người đều chỉ nói với cậu đơn giản là “ tái khám”, chẳng ai nói gì với Long về cái đêm mà cậu quằn quại ở sàn bếp như một con rắn cả, Long chẳng hiểu tại sao người ta cứ bắt cậu tái khám hết lần này đến lần nọ nên cũng ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ được về nhà, cậu thấy thật sự vui.

Đêm hôm đó mẹ bảo cậu vào ngủ cùng, Long không thích ngủ cùng mẹ cho lắm, cậu đã mười bốn tuổi đầu rồi, đã lớn rồi, cũng đã biết thích các bạn khác giới rồi, ngủ với mẹ làm cậu cảm thấy không được thoải mái, nhưng bà Huệ vẫn cứ nằng nặc bắt cậu ngủ chung, bà muốn được nằm bên cạnh thằng con trai bà, để biết là nó vẫn ổn cả.

Tối hôm đó ông Quân ra ngoài tiếp khách không có ở nhà, cả gia đình đi ngủ sớm, Lệ dặn bà Huệ:

- Lá bùa hôm nọ lấy ở chùa Chân Hòa, mẹ nhớ mang kĩ bên mình không được rời kể cả là khi đi ngủ nha.

Đó chính là lá bùa mà Diệu Thiện tặng cho gia đình bà để cầu bình an, bà Lệ là người giữ lá bùa đó, Lệ biết Diệu Thiện không phải là người bình thường, nên lá bùa đó chắc chắn có những công năng kì diệu có thể giúp cho bà nếu có việc không may xảy ra.

Thế rồi chỉ đến mười giờ tối, cả nhà tắt đèn, màn đêm lại bao trùm lên căn nhà to lớn hiu quạnh…

Bà Huệ nằm thao thức không ngủ được, phần vì cơn đau ê ẩm cả người do cơn bệnh còn chưa qua đi, phần vì thương Long, cứ lúc lúc bà lại quay sang dòm nó xem nó có ổn không, có ngủ được không…

Long chỉ nằm lên giường một lát là ngủ say ngay, mãi hồi lâu sau, bà Huệ cũng nằm thêm một lát rồi mệt quá ngủ thiếp đi khi nào chẳng hay.

Thế rồi đêm ấy, đang trong cơn say ngủ, bà Huệ chợt thấy tinh thần chao đảo như người uống rượu, đầu óc bà lơ mơ như trong một trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bà thấy có một bàn tay đang lần mò trên cơ thể mình, bàn tay đó ẻo oặt như cọng bún , không có chút sức sống nào, nó lan dần từ cánh tay mặt lên vai của bà.

Bà Huệ chợt thấy lạnh toát hết cả người, trong căn phòng tĩnh mịch im ắng đã đóng chặn kín hết các cửa để chống gió, bà có thể nghe được tiếng bàn tay người sột soạt trên làn áo ngủ của bà.

Bà Huệ sợ hãi choàng tỉnh mở mắt ra, bà định ngồi bật dậy nhưng không ngồi được, cơ thể bà như thể có đá đang đeo lên cứng ngắc, bà cố gắng ngoái đầu sang bên để nhìn xem Long thế nào nhưng mà bà cũng không ngoái sang được, bà hoàn toàn ở trạng thái bất động chẳng thể làm gì hay cảm nhận được gì cả, bà chỉ có thể cảm thấy bàn tay ma quái kia đã bò dần từng ngón tay lên đến cổ bà rồi.

Trong mắt bà Huệ chỉ còn nhìn thấy khoảng trống trên trần nhà thẳng với mặt bà, khoảng trống mờ mờ đục đục bởi thứ ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ cái bóng đèn ngủ quả nhót đã được chụp giảm sáng qua đến ba bốn lần…

Rồi bà thấy như có cái gì đó, hay là có người nào đó, đang nằm đè lên cơ thẻ bà, nằm trận lên bà, vóc người của một đứa trẻ…

Là thằng Long, nó đang trườn lên người bà như một con rắn, hai bàn tay nó đưa lên xiết lấy cổ bà Huệ, khuôn mặt nó áp thẳng vào mặt bà, nó le cái lưỡi ra liếm láp lên khuôn mặt bà Huệ như một con chó đang liếm láp thưởng thức miếng ăn ngon…

Bà Huệ hoảng sợ nhìn lại, thằng bé đang nhe răng ra cười, hai cái răng nanh hàm trên của nó có vẻ dài hơn so với răng người bình thường, chìa ra cả ngoài môi, cánh mũi nó phập phồng lên xuống theo nhịp thở, nhưng đáng sợ nhất là đôi mắt nó, đó không còn là một đôi mắt màu trắng đen mà có nền vàng, nơi con người vẫn đen nhưng biến đổi chẳng còn tròn mà trở về dạng hình kim…

Thằng bé liếm chọc cái lưỡi nham nhám của nó vào lỗ tai bà rồi rên lên những tiếng khè khè như thể loài rắn rít, đoạn nó dùng thật lực xiết mạnh hai tay vào cổ bà Huệ, người nó đè chắc lên người bà…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.