Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2088 chữ

Bấy giờ ông Quân cũng chìa tay ra bắt tay Đỉnh, ngay khi hai bàn tay vừa chạm vào nhau, ông Quân thấy như có một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể từ nơi bàn tay, lan đi khắp mình mẩy, lan lên cả đầu tạo ra một cơn đau đầu chớp nhoáng, ông Quân giật mình định rút tay lại nhưng thấy bàn tay Đỉnh giữ chặt lấy tay, ông nhìn thì thấy đôi mắt anh ta long lên sòng sọc, đôi mắt tựa như có sự biến đổi ảo diệu bên trong, đang nhìn mình chằm chằm. Ông Quân đứng im bất động, miệng mồm cứng đơ, chẳng nói lên nổi một tiếng.

Đỉnh đang nhìn gì mà chăm chú đến thế?

Đôi mắt pháp của người Huyền Nhân hé mở, Anh ta nhìn thấy có muôn vàn những tia máu màu đen nổi dọc lên trên cơ thể của người đàn ông mà anh ta vừa chạm tay vào, những tia máu chạy dọc khắp cổ ông ta, ăn hết lên khuôn mặt, phủ kín cả tai, cằm và trán ông ta, những tia máu lúc nhúc chuyển động tựa như những con giòi đen có cơ thể dài đang bò trườn dưới làn da không màu của ông ta…

Cái quái gì thế này?

Trong cơ thể người đàn ông trung tuổi này đang có cái gì đó?

Đỉnh rụt tay lại, nhưng mắt vẫn chẳng rời ông Quân.

Ông Quân vội đưa tay lên bóp trán, cười nói:

- Xin lỗi anh, đột nhiên tôi thấy hơi chóng mặt, chắc có tý tuổi rồi leo núi nhanh mệt, xin lỗi anh nhé tôi phải nghỉ chút đã.

Ông Quân vừa nói xong thì mấy người cấp dưới đã vội vàng dìu đỡ ông ngồi xuống một phiến đá nhỏ, người trợ lý tên Thản đứng bên cạnh Đỉnh cũng nói:

- Anh, thế thì ngồi nghỉ chút chứ?

Đỉnh gật đầu rồi ngồi xuống vị trí đối diện với ông Quân.

Bấy giờ mắt Pháp lại sáng lên, Đỉnh nhìn thấy những tia đen lây lan tràn ngập mặt mày, bàn tay của ông Quân, những nơi nào không bị che phủ bởi quần áo, đều nhìn thấy rất rõ, đoạn Đỉnh từ từ đưa một ngón tay lên niệm chú, yếu quyết của chú là “Câu Hồn”*.

(*Câu Hồn: chú gọi ra yêu ma trong phạm vi tương thích và đối với năng lực tương thích của người Huyền Nhân.)

Hành động của Đỉnh rất khéo, xem như chỉ là vô tình, ngoài thản ra, những người khác đều không để tâm lắm tới việc bắt chú đó.

Ngay khi chú ấy vừa dứt, lập tức những dòng máu đen trên cơ thể ông Quân chạy rần rần về đầu, rồi từ đầu ông ta bốc lên một làn khói mờ, nó nhanh chóng tụ lại thành hình một quỷ thần, người mỏng dính, dài ngoẵng ra, có hai cánh xòe ra, đôi mắt xếch ngược lên, cái miệng ngoác ra rộng tới tận mang tai, trông thập phần kinh dị, Quỷ Thần chắp hay bàn tay lại, lộ ra bộ móng vuốt dài cỡ tới mười phân, nói giọng trầm khàn:

- Có phải ngài Huyền Đỉnh, đại công tử của Vu Sơn đó chăng?

Đỉnh giật mình nhìn đăm đăm con Quỷ mới thoát ra từ người đàn ông kia, im lặng không nói gì, Quỷ lại nói:

- Tiên Sinh* vẫn khỏe chứ? Liệu có nhận ra Tiểu Tướng không?

(*Tiên Sinh: Ma Quỷ dùng để gọi chung các bậc đức cao chưa có danh hiệu, đối với các Huyền Nhân của Vu Sơn, ai giữ chức truyền đời thì gọi là Tổ, những người còn lại thì gọi là Tiên Sinh. Chỉ người Huyền Nhân có danh hiệu đó, Quỷ Thần không có.)

Đỉnh nói bằng phép Thinh m* đáp lại lời của Quỷ:

- Ông là ai, sao lại biết tôi?

(*Thinh m: hành giả học phép này cách cảm, tai người thường không nghe được âm, đây là phép của Quỷ Thần và Huyền Nhân.)

Quỷ đáp:

- Tôi họ nhà Lốt, là tướng của Kim Giang, con của thần sông Tô Lịch, hiệu là Sa Đà. Ngày xưa khi Bát Tổ Huyền n của Vu Sơn còn sinh thời, có một lần đưa Tiên Sinh tới đền phủ Ngọc Mẫu ở Hoàng Hương, Tây An để thắp hương cho Ngọc Mẫu nương nương, trùng hợp Quỷ Thần của Kim Giang cũng đang hành hương tới đó để vấn an Ngọc Mẫu, nên tình cờ có được gặp qua, khi đó Tiên Sinh hãy còn nhỏ nên có khi chẳng nhớ được.

(*Lốt: ông lốt, họ nhà rắn thần. *Ngọc Mẫu: là mẫu thoải cai quản miền sông nước nhiều nơi, có nhiều phủ ở các tỉnh. Bởi ngày xưa khi chưa làm Mẫu thì Mẫu là Thần Sông giữ cho sông Mã Thượng nên nơi thờ chính của Mẫu ở sông Mã Thượng, huyện Hoàng Hương, Tây An, nơi này xưa kia thuộc về đất Tế Giang, Gia Lâm. Giáp danh với huyện Yên Lịch, cùng thuộc về tỉnh Tây An.)

Đỉnh nói:

- Tôi không nhớ được sự việc nhưng ông nói thế thì đúng rồi, xưa nay các Tổ và các Tiên Sinh của Vu Sơn đều có lệ hàng năm tới đền Ngọc Mẫu để thắp hương, đền đó gần với núi của chúng tôi. Hiện nay núi Vu Sơn không có Tổ nên tôi và em tôi tạm giữ cho việc nghi thức.

Sa Đà hỏi:

- Vì sao các Tổ của Vu Sơn đều thắp hương hàng năm cho Ngọc Mẫu vậy? Chúng tôi đều là Ma Quỷ nên không được biết việc, chỉ được lệnh của trên truyền xuống là thấy các Tiên Sinh và các Tổ của Vu Sơn thì phải giữ lễ.

Đỉnh đáp:

- Việc này Ma Quỷ không được nói, Ma Quỷ trên Vu Sơn cũng không được đi thắp hương cho Mẫu bao giờ, chỉ có Huyền Nhân mới được biết và được đi thôi. Bởi Ngọc Mẫu xưa kia có mối quan hệ gần gũi với Sơ Tổ Huyền Phi của Vu Sơn, Sơ Tổ gọi Ngọc Mẫu bằng Cô nên mới có lễ như thế truyền đời.

Sa Đà hỏi:

- Ra là thế, tôi chỉ là công tử, không phải thần của Kim Giang nên chưa được biết việc đó, Kim Giang cũng thờ Ngọc Mẫu, vậy thì quan hệ của Kim Giang và Vu Sơn thực là thân thiết, vậy cho hỏi nhị công tử của Vu Sơn đang ở đâu? Để tôi được diện kiến luôn thể.

Đỉnh nói:

- Em tôi làm nghề bác sĩ ở Phúc An, hôm trước nó về đây làm lễ giỗ tổ, hôm qua việc giỗ đã xong, nó đã thay tôi đi sang Hoàng Hương để thắp hương cho Ngọc Mẫu rồi, xong việc nó tiện đường về Phúc An luôn.

Sa Đà lại hỏi:

- Làm lễ giỗ đã xong, sao Tiên Sinh chưa đi?

Đỉnh nói:

- Tôi còn chút công chuyện nên ở lại đây điều tra nốt xong rồi sẽ đi. Thế còn ông? Tôi xem chừng thằng già này đã bị nhập Tà Khí sâu nặng, chắc sắp mất mạng rồi, ông là thần của Kim Giang, thần tiên ăn lễ hương hoa rất thịnh, sao mà lại còn phải ám người như thế kia?

Sa Đà đáp:

- Thưa với Tiên Sinh, gia đình nhà nó bất kính với Thần Sông, lại giết chết xác Lốt, tội đó chết cả nhà, tôi được ủy thác đi thi hành để lấy xác luôn, nhưng lâu nay ở Kim Giang có việc nên chưa thi hành được, đêm qua mới có lệnh truyền giết cả nhà, nhưng đêm qua tôi dùng phép Tha Tâm Thông Nhập Ý, lại biết được ý định của nó đi tới Vu Sơn làm gì đó, tôi muốn nhân thể cùng hắn đi tới núi để yết kiến các Tiên Sinh và các Tổ Sư cùa Vu Sơn, nên để cho hắn sống, nay đã được gặp là thỏa lòng rồi, về nhà tôi có cái báo lại với các thần ở Kim Giang nên sẽ giết nó ngay, nhưng do sợ phạm húy với Vu Sơn nên chưa giết trên núi Vu, vây ngay khi rời ngọn núi này thì nó phải chết.

Đỉnh gật đầu nói:

- Đó là việc của Kim Giang thì tùy ông định liệu sao cho hợp thì làm, tôi đâu dám can dự. Thế chính căn của ông đặt trên người hắn thì có sự cách cảm, ông có biết hắn tới Vu Sơn làm gì không?

Sa Đà trả lời:

- Hắn tới Vu Sơn khi nghe được tin báo có người của hắn chết trên Vu Sơn, vậy xin hỏi hắn có quan hệ gì với Vu Sơn không? Tiên sinh có định bảo vệ cho hắn giống như những người khác đã làm không?

Đỉnh nghe tới đây thì nheo mắt nhìn ông Quân, lúc bấy giờ vẫn còn bị váng đầu, đang ngồi lau mồ hôi, đệ tử đàn em bu quanh.

Người của hắn chết ở Vu Sơn à? Có phải là cái gã kia không nhỉ?

Việc đó sẽ tìm hiểu sau…

Đỉnh nói:

- Hắn không có quan hệ gì với Vu Sơn cả, các ông thích giết thì cứ giết.

Sa Đà nói:

- Tôi không hiểu nhà đó có mối quan hệ với Vu Sơn thế nào mà tất cả đều được bảo vệ.

Đỉnh ngạc nhiên hỏi:

- Sao ông nói như thế?

Sa Đà đáp:

- Nhà đó có bốn người nhưng cho tới nay tôi chưa bắt được ai cả, ban đầu tôi nhập vào người đứa con trai để chiếm phách, rồi nhờ có Phép Lây Nhiễm của loài Thủy Anh Linh mà tôi nhập vào cả bốn người nhà đó được, do họ có tiếp xúc thân thể với nhau và đồng huyết với nhau. Chủ thể của tôi đặt trên người đứa con trai do tôi có cắn nó một nhát. Nhưng khi định chiếm Phách thì có lệnh của Thần Sông ra lệnh cho không được giết ngay do có Thần Chú Bức phát ra ở Kim Giang, nên tôi đành thôi. Vì chỉ cách cảm chứ không trực tiếp ở sông nên tôi không biết chú bức đó là do ai làm ra cả, ngay khi lệnh cấm vừa gỡ thì đêm qua tôi đã định bắt đi cả nhà, thế nhưng bà mẹ có Thần Chú của nhà Phật hộ thân cho, đứa em trai thì trên người có Yểm Bùa Khóa Lây Nhiễm, Bùa Khóa đó được vẽ trên thân nó, từ vị trí chân bị cắn cho tới vị trí vết rách bị khâu có hai loại họa bùa khác nhau, nhưng cả hai loại bùa đó đều có ấn kí ghi là “Vu”. Trên người đứa con gái thì lại có Phép Ấn Giữ Trùng Thuật làm cho phần Phách thể Anh Linh lây lan trên người nó không ăn được đến vào tim, Phép Ấn Giữ Trùng Thuật đó cũng có ấn kí là Vu, nhưng từ hôm qua đã phai nhạt,vậy trừ ba mẹ ra có Bùa Hộ Thân của Phật Môn không kể đến, hai đứa con đều được yểm chú bảo vệ của Vu Sơn, người bố thì đi tới Vu Sơn, nên tôi thiết nghĩ có quan hệ mật thiết với Vu Sơn. Do đó mà tôi hỏi ý Tiên Sinh trước.

Đỉnh thầm suy nghĩ trong lòng…Ồ, người vẽ được Bùa có Ấn Chú của Vu Sơn, lại có các Thuật ngăn chặn thủy binh mạnh như thế, chỉ có thể là Phúc thôi.

Phúc cũng có nói thời gian ở Hà Nội có chữa cho một ca bệnh, có lẽ nào chính là đứa bé bị ông Lốt ám phách vào, vì lý do đó mà ông bố nó đến tận đây tìm chăng?

Nhưng còn đứa con gái nhà đó, Phúc chỉ chữa có một ca bệnh của một thằng bé bị rắn cắn, vậy nó tạo Phép Giữ Trùng Thuật vào đứa con gái còn lại như thế nào?

Sa Đà lại nói thêm:

- Còn nữa, vào cái ngày tôi gặp chuyện, người giết tôi cũng sử dụng một con dao, trên dao có khắc chữ “Vu”, gia đình này thực sự không có liên quan gì tới Vu Sơn đó chứ?

Đỉnh nghe xong thì giật mình nhìn lại ông Quân đầy kinh ngạc…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.