Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2036 chữ

Đỉnh nghe thế thì giật mình hỏi lại nó:

- Ai là người dùng dao đó?

Quỷ nói:

- Một người thanh niên.

Bấy giờ ngay bên cạnh Đỉnh liền hiện lên một bà già có khuôn mặt méo mó và hai con mắt lệch, Quỷ đó tên Lý Thị, nói:

- Nếu không phải là Cửu Tổ, thì cũng phải là Huyền Nhân mới dùng được dao Vu.

Đỉnh suy nghĩ rất nhanh những gì không ai biết được, đoạn gật đầu, trầm ngâm nói:

- Được tôi biết rồi, cảm ơn ông, Kim Giang và Vu Sơn xưa nay vẫn có thân tình, không phạm gì đến nhau, người này không phải là người của Vu Sơn, có thể nó có quan hệ với một người nào đó trong Vu Sơn thôi, thằng em tôi là Huyền Y* (pháp hiệu của Phúc khi ở núi Vu Sơn) tính hay thương người nên ra tay cứu đó thôi, nay tùy ý các ông xử lý.

Quỷ Sa Đà nghe nói thế thì gật đầu, xá chào rồi nhập lại về ông Quân.

Lúc đó thì ông Quân bớt đau đầu hơn, Đỉnh biết nên liền hỏi:

- Ông nghỉ ngơi một lúc, tình hình thế nào rồi? Nếu như không đỡ thì chắc phải xuống núi chứ?

Ông Quân nói:

- Tôi cũng đỡ hơn rồi, ngại phiền các anh quá, tôi có thể đi tiếp được, giờ anh dẫn tôi đến cái hang có được không?

Huyền Đỉnh cười nói:

- Cũng được, thế thì xin mời đi.

Vậy là ông Quân đứng dậy, rồi họ cùng đi lại phía hang, Đỉnh làm như vẻ tình cờ vô ý, hỏi:

- Ông có dùng điện thoại không? Cho tôi số điện thoại được chứ? Để nếu có lạc nhau thì còn biết.

Ông Quân vui vẻ cho ngay, ông Quân vừa đọc số lên, Đỉnh liền lưu lại, khẽ nở một nụ cười…

Chính là số điện thoại lưu trong máy của Hùng…

Ông ta chính là người đã ra lệnh cho hắn đi theo Huyền Y về núi này…

Hẳn là do Phúc đã dùng Huyền Thuật để cứu mạng cho con trai ông ta nên ông ta lần theo dò tìm thân thế để cậy nhờ đó thôi…

Nếu đã như thế thì ông ta cũng đã biết về Vu Sơn rồi, vậy nên mới muốn tìm tới cái hang nơi các Tổ cất giữ Bùa Chú, cờ kiếm võng lọng và các sớ gọi m Binh.

Chẳng cần biết nguyên do là gì, là tốt hay xấu, ngay hay gian, nhưng ông ta đã biết quá nhiều về Vu Sơn và vẫn còn có ý định biết nhiều thêm nữa, như thế là đã đủ chết rồi, chưa kể tới việc ông ta còn đắc tội với Quỷ Thần sông Kim Giang thì càng khó toàn mạng, âu đó cũng là só mệnh mà ông ta phải gánh chịu đó thôi…

Nhưng còn về Cửu Tổ? Người dùng con dao Vu mà Quỷ Thần kia nói có phải là Cửu Tổ Huyền Vi không? Cửu Tổ chưa chết hay sao?

Đỉnh hỏi Lý Thị:

- Theo ngươi thì Cửu Tổ thế nào?

Bà già hiện giờ lượn lờ bên cạnh, nói:

- Tôi không biết được, nhưng dao Vu đi theo Cửu Tổ, nếu Cửu Tổ ra bể thì dao Vu cũng thế, hoặc là nặng hơn bị rơi ra thì chìm dưới đáy vực thác này, mà nơi đó thì khó có ai xuống, thiết nghĩ đó thật là Cửu Tổ còn sống. Tiên Sinh bàn việc này với nhị công tử Huyền Y thử xem ra sao?

Đỉnh nói:

- Tôi sẽ về Hà Nội điều tra vụ này, nhưng việc này không nói cho Huyền Y biết, nó là bác sĩ nhân đức, chẳng nên để nó dính dáng gì tới việc của Vu Sơn.

Huyền Đỉnh nói xong Quỷ lại tan đi, Đỉnh quay sang hỏi ông Quân:

- Thế sao ông lại muốn xem cái hang đó vậy? Tôi mới vào đó rồi, nó là một hang tối chứ chẳng có đồ dùng gì đâu, toàn những đồ cũ của người xưa đó thôi, cũng chẳng có cảnh gì đẹp.

Ông Quân gãi đầu nói:

- À ờ, cũng chẳng có lý do gì đặc biệt, nhưng mất công lên núi đó rồi thì cũng nên xem hết một lượt cho biết.

Đỉnh noi:

- Tôi chỉ đứng ở mé ngoài thôi, nghe nói vào gian bên trong thì trong đó có Quỷ sẽ ám vào thân, người nào mò vào đó thì sau về sẽ bị chết nên tôi cũng không vào bao giờ.

Ông Quân và mọi người nghe thế thì đều rùng mình, người trợ lý nói:

- Hay ta chỉ xem bên ngoài thôi sếp, dù sao thì trong cái hang có gì đâu.

Thế nhưng ông Quân lại nghĩ khác…

Ông nào có tò mò về những vật dụng trong hang, cái ông đang suy nghĩ và liên tưởng đến là…

Có thể có một kẻ nào đó đang bên trong đó…Và nếu như…Và cũng có thể Hùng đang bị giam đâu đó trong đó, hoặc là bị vùi xác trong đó cũng nên…

Ông Quân đáp:

- Ồ, anh cứ dẫn tôi đến hang là được rồi, để xem ở đó có khó đi không đã ròi tính sau, nếu anh không vào cũng được mà, chứ tôi cũng muốn vào cho thỏa trí tò mò.

Đỉnh gật đầu, cười nói:

- Tùy ông thôi.

Thế rồi thoáng cái đoàn người đã đứng ở ngay miệng hang, đó là một hang có cửa vào rộng chừng ba mét vuông, trong hang thấy có ánh sáng hắt ra, có thể trên trần trong hang có nơi thoáng phía trên để ánh sáng vào.

Thế là ông Quân nói với mọi người:

- Ai muốn vào không?

Cả ba nhân viên đều cùng vào, hai người là Đỉnh và Thản cũng đi cùng vào trong hang.

Trong gian đầu tiên của cái hang khá là rộng rãi, trông như một căn phòng nhỏ, phải rộng cỡ chừng mười lăm mười sáu mét vuông, trong đó có hai cái ổ rơm và không có giường chiếu gì, mới nhìn có thể dễ dàng suy đoán được có người nằm ngủ ở đây, ngoài ra cũng có một cái bàn, một bộ ấm chén để uống nước và vài cái vại, trông không rõ là để đựng cà mắm hay để đựng thuốc bắc nữa, rồi trong góc của hang có một cái rương, bên trên vẫn còn có mấy xấp giấy có nhiều màu đỏ, vàng, tím than, được chặn lên bởi đá.

Trong góc bên kia lại có một giá treo, trên giá là lủng lẳng một bó vật dụng gì đó là bằng kim loại nhưng cũng không thể nhìn rõ ra nó là cái gì, trông vừa như lưỡi câu giun ở dạng lớn, lại trông như một món binh khí của người xưa…

Bấy giờ Đỉnh nói:

- Ban nãy tôi cũng chỉ tham quan tới đây thôi, ở gian này có cái lỗ thông khí trên trần nên ánh sáng vào được, vào đến gian bên trong kia thì tối thui không có gì cả nên tôi không vào, các ông có muốn vào thì vào tự nhiên đi nhé.

Cả bốn người đều cùng nhìn vào gian thứ hai qua cái cửa ngách vào.

Cái ngách vào này rất nhỏ, chỉ có một người lọt được, bên trong là một màu tối đen bao trùm, gió hun hút thốc ra ngoài làm bất kì ai đứng ở gian ngoài cũng đều cảm nhận được cái lạnh sởn sởn trong hang. Và hoàn toàn không thể nhìn rõ được bên trong đó là cái gì.

Ba người trong đoàn đều nhìn nhau ái ngại rồi nhìn sang ông Quân dò ý.

Họ đều không muốn đi vào cái nơi tối thui chật hẹp đó.

Ông Quân cũng biết ý họ, đoạn ông nói:

- Các anh đứng ngoài này nhé, tôi vào trong một tý rồi sẽ ra ngay, tôi có đèn pin dây rồi.

Nói đoạn đi thẳng tới, lách người qua cái ngách rồi vào trong luôn, Đỉnh cười với ba người còn lại nói:

- Ông già gan dạ gớm, tôi thấy cái lỗ đó là sởn cả gai ốc rồi, thôi tôi ra ngoài trước, các anh ở lại đây chờ ông ta nhé.

Ba người đi cùng đồng thanh nói:

- Chúng tôi cùng ra với, ngoài này còn gì mà tham quan đâu, chờ sếp ở cửa hang cũng được.

Thế là cả năm người cùng đi ra ngoài.

Lại nói tới ông Quân, ông chui qua cái ngách khá dễ dàng, sau đó lia đèn pin đi khắp bên trong, ồ, bên trong khá rộng rãi, rộng hơn ông tưởng tượng nhiều, nó còn rộng hơn cả gian bên ngoài, chỉ là lối vào nhỏ và không có ánh sáng mà thôi.

Ông Quân lia đèn pin đi khắp, cái hang trống trải chẳng có gì, trên trần của hang có những cái gì đó đen đen…

Ông Quân soi đèn kĩ thì chợt khối đen thù lù đó mở mắt ra, rồi dang cánh ra bay sà xuống trước mặt ông, ông Quân vội đưa tay lên đỡ thì nó lướt ra ngoài…

Hóa ra là một con dơi đang ngủ…

Ồ…Trên trần hang có rất nhiều dơi đang đậu ngủ như con vừa rồi, không nên soi đèn lên đó nữa, thế là ông Quân bước lần vào trong, soi đèn vào các ngóc ngách góc cạnh bên trong của hang.

Ông Quân thấy có một cái hòm gỗ, và một cái thùng giá lớn, trong thùng giá đó có gác nhiều binh khí khác nhau như kiếm, cung, thương, mã tấu, đao, trường đao lớn….

Ông lại soi đèn nhìn quanh lại có một cái quan tài lớn, bên cạnh quan tài là ba, bốn cái thùng gỗ nhỏ, và có một nghiên sách.

Trong hang ngách này ngoài cái quan tài này ra, không có nơi nào đủ rộng để chứa một người trưởng thành cả…

Ông Quân bước lại cái quan tài, ông thấy hơi run…

Trong hang này có một cái quan tài, đó không phải là điều bình thường, thế nhưng bản tính gan dạ của một người lăn lộn nhiều năm trong thương trường không cho phép ông bỏ qua dù là bất kì chi tiết nhỏ nào, mặc cho nó có đáng sợ tới đâu.

Ông bước lại cái quan, hạ cái đèn pin xuống và dùng hai tay đẩy nắp quan qua một bên…

Ngay khi ông vừa đẩy nắp quan ra, ông cảm nhận được có một luồng hơi lạnh xông thẳng vào người, rồi từ trên trần nhà, tất cả đám dơi cùng sà xuống, chao bay một vòng sau đó vọt cả ra ngoài.

Ông Quân dòm lại vào quan tài, trong quan đó trống trơn, không có thứ gì cả.

Thế nhưng ông không biết ngay khi nắp quan vừa mở ra, bên trong đã vụt ra một bóng đen đứng sùng sững ngay bên cạnh ông nhìn ông lăm lăm…

Ông Quân lại tiếp tục dò dẫm sang mấy cái hòm gỗ, ông mở một cái đầu tiên gần quan nhất ra xem, bên trong cất đầy sách vở và giấy vàng, nghiên mực, đây là dụng cụ giống như của mấy ông đồ hay vẽ thư pháp…

Ông lật thử một vài cuốn sách trên cùng ra xem, thì thấy bên trong là ghi bằng chữ xưa cổ, không biết là hán tự hay chữ nôm, lại có một số hình vẽ ngoằn nghoèo kì lạ…

Luôn có một bóng đen quan sát chăm chú tất cả những hành động đó của ông Quân, bóng đen cất tiếng hỏi:

- Ông này lục sách bùa của các Tổ làm gì vậy?

Chợt có tiếng của một bà già trả lời:

- À, không cần bận tâm đâu.

Bóng đen lại nói:

- Có lệnh của tiên sinh Huyền Đỉnh, ai mở vào sách cấm này thì giết chết.

Bà già trả lời:

- Có lệnh rồi thì cứ làm thôi.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.