Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 1999 chữ

Bấy giờ Sa Đà bay lơ lửng trong lồng, nhìn Huyền Đỉnh đứng đối diện nói:

- Ban nãy tôi đã hỏi ông già kia có quan hệ gì với Vu Sơn không thì Tiên Sinh không nói, nếu nói tôi đâu dám thế. Nay ông già kia đã dính Thần Chú rồi, kiểu gì cũng chết, Tiên Sinh làm thế này có nghĩa lý gì nữa.

Đỉnh nói:

- Tao đâu quan tâm việc nó sống chết thế nào.

Sa Đà nói:

- Vậy thì sao phải dùng kế hèn này mà bắt tôi? Vu Sơn và Kim Giang có thân tình, tôi lại cư xử với Tiên Sinh một mực giữ lễ, chẳng dám phạm hiếu, thưa gửi kính cẩn, nên chẳng thể hiểu được.

Huyền Đỉnh cười nói:

- Mày làm sao mà hiểu được? Tao thừa biết mày lên núi này cốt cũng chỉ do thám cho những kẻ có quyền ở Kim Giang mà thôi, bọn mày đã đánh hơi được thằng em tao là bác sĩ cứu chữa cho nhà kia nên mới nhân tiện việc đó mà do thám ngược lại em tao về Vu Sơn này, chứ gia đình kia chỉ là nhà thường, chúng mày bắt khi nào chẳng được, hà tất phải chờ đợi lâu như thế? Chúng mày muốn nhân lúc núi này vắng Tổ vắng thần mà chiếm lấy nơi địa linh à?

Sa Đà nói:

- Việc lớn của bậc Huyền Nhân, tôi nào biết gì mà dám làm thế? Tôi mang mệnh thủy giữ sông là đã đủ, nào dám phạm đến núi Vu? Nếu không tin Tiên Sinh đưa tôi về Kim Giang đối chứng.

Đỉnh nói:

- Mày lừa trẻ con sao?

Sa Đà lại nói:

- Tiên Sinh nên biết tôi là con của thần Kim Giang, tôi có bốn phách thể, hôm nay Tiên Sinh giết phách thể của tôi cũng chưa giết được tôi đâu, ta rồi còn gặp lại nhau nữa. Hơn thế nữa Vu Sơn và Kim Giang có quan hệ thân thiết, Tiên Sinh không coi Quỷ Thần ra gì cũng nên nể mặt Ngọc Mẫu mà tha cho.

Huyền Đỉnh cười vang lên, nói:

- Vu Sơn giữ hiếu với Ngọc Mẫu, còn chúng mày chỉ là bọn tôm tép theo bóng cao biền cũng dám mang danh Ngọc Mẫu mà hù dọa tao sao? Tưởng Huyền Nhân Vu Sơn là thứ trẻ nít chắc? Mặc mày là công tử dưới sông, chứ có đến thần sông Kim Giang lên đây tao cũng nào có sợ? Bất cứ ai vào hang núi này, biết bí mật của Vu Sơn đều phải chết, không kể là người hay Quỷ Thần.

Sa Đà còn đang định biện bạch thêm nhưng Đỉnh không nghe nữa, đoạn cầm ngọn giáo dài đâm thẳng vào bóng ma đang bay trong lồng Yết Minh, Sa Đà bị lồng Phép Yểm không chạy đi được đằng nào, kêu nên một tiếng oán hờn rồi tan hồn, đoạn hồn rụng xuống tụ lại dần thành hình con rắn đen ngòm nằm trên mặt đất.

Đỉnh quay lại nói với hai Quỷ:

- Ông già kia chết chắc rồi, mặc kệ ông ta thôi, xích ma ở lại giữ núi, Lý Thị theo tao về Hà Nội tìm Cửu Tổ.

Bóng đen cầm rìu tên xích ma nhận lệnh, đoạn đi lại cắm lại cây rìu về thùng giá đựng binh khí, rồi bốc xác ma của con rắn Sa Đà ném vào trong quan tài, rồi cũng chui vào đó, đóng nắp lại.

Bấy giờ bà già tên Lý Thị nói:

- Thưa Tiên Sinh, nếu Cửu Tổ còn chẳng có lý gì lại không về núi Vu, người đó chưa chắc đã là Cửu Tổ, lời của con Quỷ này có tin được không? Hiện tại mà về lại đó thì nguy hiểm lắm, tuy chúng không cách cảm được nhau nhưng chúng sẽ nhận ra được phần thần thức đi theo ông già này bị chết trên Vu Sơn. Biết Tiên Sinh tài giỏi nhưng cũng nên đề phòng, nhị công tử thông minh kiệt xuất, chi bằng bàn việc này với nhị công tử đã.

Đỉnh cười nói:

- Huyền Y đã làm bác sĩ, để cho nó sống cuộc đời riêng của nó thôi, việc tìm Cửu Tổ để mình tao là đủ. Dù có một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng phải cố thôi.

Nói đoạn bước thẳng ra ngoài, bà già liền tan đi theo ngay.

Đỉnh ra đến cửa hang thì thấy có đàn em là thản đã đứng sẵn đó chờ, thấy Đỉnh ra thì vội chạy lại, Đỉnh hỏi:

- Ông ta sao rồi?

Thản nói:

- Lôi ra đến đây thì tắt thở rồi, mặt mày tái xanh mét, chết không nhắm mắt, hình như ông ta bị trụy tim thì phải, mặt ông ta còn nét sợ, có vẻ trước khi chết đã chứng kiến điều gì kinh hoàng lắm,

Đỉnh cười nói:

- Những kẻ tò mò thì phải chịu kết cục như thế thôi, thằng Huyền Y thương nó nên không dẫn nó vào xem, thế mà nó cứ thích vào. Mày có muốn vào xem thử bên trong có gì không?

Thản vội xua tay, lắc đầu thè lưỡi. Đỉnh nói:

- Kể hoạch thay đổi một chút, mày về Sài Gòn lo tiếp công việc ở băng đảng, tao giao quyền cho mày và chú Chín cùng lo, tao sẽ có chỉ thị riêng cho các anh em trong bang, tao phải tới Hà Nội có chút công chuyện sẽ trở về sau.

Thản nói:

- Trong bang nhiều ông trùm tai to mặt lớn, không có anh mình em nói sao họ nghe được, thôi anh để em theo anh về Hà Nội, lo xong việc rồi cùng về, biết đâu em giúp anh được gì đó.

Đỉnh trừng mắt nhìn đàn em, nói:

- Mày muốn giống ông già kia không?

Thản nghe thế thì giật mình, nín lặng không đáp.

Đỉnh dịu vẻ mặt lại, vỗ vai rồi nói:

- Việc Tâm Linh mày không thể tham gia được, nếu không thì anh cũng chẳng bảo vệ được cho mày, còn trong công việc buôn bán thì anh không tin ai cả, bọn trùm ở Sài Gòn đều gian trá, nhất là mấy thằng trùm thu phế ở mấy chợ cá đầu mối, còn anh thừa biết nếu có mày về chắc chắn không điều tiết được chúng nó nhưng chúng nó còn biết là có người của anh ở đó quan sát, thì chúng nó cũng không làm gì quá trớn. Mày cứ về đi.

Đỉnh vốn là dân anh chị ở Sài Gòn, là ông trùm to nhất bang bát gia, có số có má, giữ thị phần ở mấy chợ hải sản, Đỉnh còn lạ gì bọn dân buôn ở Vũng Tàu và Sài Gòn, bọn tiểu thương, bọn cớm và mấy thằng cha trông coi? Có Đỉnh là trùm sòng ở đó chúng còn chẳng ngán thì thằng thản có là cái gì? Thế nhưng mà Đỉnh biết không thể để thản đi việc ở Kim Giang được bởi Đỉnh biết rõ rằng nếu thằng này léng phéng ở đó mà bị Quỷ Thần để ý, thì chỉ khiến Đỉnh bị vướng bận việc trông coi chạy chữa mà thôi, Đỉnh cũng hiểu và thông cảm cho nó nhiều lắm, thằng bé người Phúc An, bỏ nhà đi bụi từ nhỏ, theo Đỉnh làm trong băng đảng, có việc gì cũng được Đỉnh chở che cho, giờ bắt nó về làm việc độc lập cùng mấy thằng cáo già ở băng đảng quả là làm khó cho nó, thế nên Đỉnh ra sức động viên vỗ về, cũng chẳng nỡ nói nặng với nó làm gì.

Nói mãi rồi đàn em cũng đồng ý, thế là hai người xuống núi, thản bắt xe đi về sân bay để check vé đi Sài Gòn sớm, còn Đỉnh thì gọi điện vào số ông Quân hỏi han.

Người trợ lý nói rằng ông bị trụy tim đã mất trước khi đến viện, nhưng mấy đứa nhân viên vẫn phải đưa tới viện theo đúng quy trình để bệnh viện người ta khám nghiệm cho khỏi liên lụy đường công an, bác sĩ cũng hỏi coi mất ở đâu, chúng nó cũng khai y chang những gì xẩy ra, từ việc ông giám đốc có hiện tượng chóng mặt lúc đi leo núi, thế nhưng vẫn quyết đi vào sâu trong cái hang vì tò mò, rồi thấy dơi bay ra, rồi nghe tiếng la hét, vào đến nơi thấy ông già đã ngất xỉu, đưa ra thì đã chết. Bác sĩ cũng khám qua xác rồi kết luận luôn là trong hang thiếu ô xi, mà ông giám đốc bị bệnh về huyết áp dẫn đến lên cơn đau tim đột quỵ, chắc cũng do lũ dơi bay ra làm ổng giật mình, qua loa đại khái thế rồi hoàn thiện hồ sơ. Nghe đến bảo mất ở núi Vu Sơn, các bác sĩ ưu tiên cho làm hồ sơ trước các xác bệnh nhân khác, rồi hỏi đến báo công an ai cũng lắc đầu, ông giám đốc chỉ thị xuống liền, thế là không báo công an nữa, bảo tụi trợ lý chuẩn bị xe cộ mà về Hà Nội đi, bệnh viện liên hệ xe chở thi hài giùm cho. Tụi trợ lý thấy bớt được việc thì hấp tấp đồng ý ngay, không có ý kiến gì thêm, thế là chia ra thằng thì ở bệnh viện lo nốt việc, thằng thì về nhà trọ chuẩn bị đồ lề, thằng thì liên hệ xe pháo, mọi chuyện diễn ra khẩn trương nhanh chóng.

Đỉnh nói với anh Phi trợ lý:

- Tôi cũng có công chuyện lên Hà Nội định tham quan Vu Sơn xong thì đi, nay các ông về Hà Nội cho tôi về cùng theo xe luôn, hết bao tiền tôi gửi. Dù gì tôi cũng chứng kiến, chẳng nỡ để mặc coi như qua đường, để tiện đường thì về nhà ông ấy thắp cho nén nhang luôn.

Phi đồng ý ngay, thế là Đỉnh đi thẳng đến bệnh viện huyện Yên Lịch, mọi thủ tục lo xong nhanh vì mấy đưa trợ lý đều dùng tiền thu xếp nên ổn thỏa, ngay trong đêm đó chuyến xe mang xác người đàn ông tội nghiệp chết trên Đỉnh Vu Sơn, đi từ Tây An về Hà Nội, đi mất một đêm, đến sáng hôm sau thì tới nơi.

Trong suốt dọc đường đi, ba ông nhân viên thay nhau ngủ nghỉ, cứ chập chờn giấc khi được khi mất, nhưng có một người không ngủ một khắc nào cả, đó là người đàn ông tên Đỉnh họ gặp ở trên núi, người đàn ông tốt bụng quyết định theo về tận nhà để thắp cho gia chủ nén hương. Bất kì khi ai tỉnh dậy đều thấy người đó ngồi bên cạnh xác ông Quân, miệng lầm rầm gì đó chẳng rõ, có người hỏi thì Đỉnh nói:

- Tôi có biết một ít nghi lễ,tôi tụng kinh cầu an cho ông chú đó thôi.

Xác ông Quân gói trong một túi ngủ trắng được bọc cẩn thận nên không ai thấy được có một lá bùa màu tím than được dán lên trên mặt xác khi Đỉnh tụng niệm, mục đích của việc đó là gì?

Đỉnh muốn ngăn chặn các phần phách thân từ những người thân trong nhà quay lại Chính Căn của rắn trên người ông hay làm gì, tất nhiên là chẳng ai biết cả.

Sáng hôm sau xe đến nơi, mọi người đưa thẳng về gia Đỉnh, đã thấy có rất đông người chờ sẵn, cùng kêu khóc ầm ĩ, tang gia bối rối chẳng ai còn để ý thấy người đàn ông đó ở đâu, khi mở thi hài ra xem thì không thấy lá bùa đó nữa…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.