Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2107 chữ

Những ngày lo việc tang lễ là những ngày dài nhất đời của Lệ, cô muốn khóc, nhưng không thể khóc, muốn nói chuyện, nhưng chẳng thể nói chuyện, cô chỉ cứ đứng lặng như vậy trước Linh Cữu của ba cô mà thôi. Khi các thầy đọc kinh cầu siêu cho ba, cô lẩm nhẩm đọc theo trong vô thức, đầu cô trống trơn chẳng suy nghĩ gì, cô lặng nhìn lên di ảnh của ba.

Ba cô vẫn ở kia, trong di ảnh, ông oai nghi đường bệ, có phong thái của một nhà lãnh đạo, vẫn là anh mắt nghiêm nghị, đôi môi hơi hé nở nụ cười, ấy thế mà sao giờ đây, ông lại nằm im lìm trong bốn bức ván lạnh giá…

Trong nhà lúc nào cũng tấp nập những người, những người ở cơ quan của ba cô, những người ở quê lên, những nhân viên cấp dưới, người của công ty, đám kèn trống, các sư sãi tụng kinh đám ma, đủ loại thành phần đi ra đi vào như đưa thoi, lúc nào cũng ồn ào…

Thằng Long cứ khóc vật vã, nó ôm cả lấy quan tài ba cô mà khóc lóc thảm thiết cả khi có người cũng như khi đêm muộn, chẳng lúc nào nó rời khỏi quan của ba cô.

Lệ đã gần như suy sụp khi nhận điện thoại báo việc của ba cô, và suýt thì ngất xỉu khi chiếc xe ô tô đưa xác ba cô đậu về ngay trước cửa, Lệ đã nghĩ cô phải gánh chịu tất cả mọi chuyện một mình thế nhưng kì lạ thay cô không phải lo toan một mình…

Mẹ cô không còn bệnh nữa…Bà đã khỏi bệnh từ bệnh viện trở về.

Bà cũng chẳng khóc lóc thảm thiết như cô vẫn suy nghĩ, thay vào đó bà điềm tĩnh đến lạ thường.

Thậm chí bà còn chẳng hề khóc, đôi mắt bà chỉ đượm buồn mà thôi.

Lệ thấy bà bình tĩnh ngồi ghi những địa chỉ, những cái tên cần thiết phải gọi điện ra giấy, rồi lần lượt gọi điện cho từng người một để thông báo tin buồn, nhờ vả, cũng như liên hệ với các loại dịch vụ, người ta đến thì bà đứng hầu hương, người ta ra thì bà tiếp nước tiếp trà, nói chuyện qua lại, trả lời mọi câu hỏi với vẻ mặt bình thản, người ta đi thì bà theo ra đến cửa tiễn đi, đúng với phong thái của một quý bà chứ chẳng phải là bà mẹ hay lo, hay sợ thường ngày của Lệ.

Trong suốt mấy ngày tang lễ, Bà không quên bất kì điều gì, bà cũng không than mệt, bà không bàn bạc với Lệ, không bảo Lệ phải làm cái này, cái kia, cũng không bao giờ hỏi những câu mà bà vẫn thường hay hỏi Lệ như kiểu:

- Sao lại thế này hả con? Mẹ biết sống làm sao đây con?

- Giờ phải làm gì hả con ?

Bà thể hiện đúng với vai trò gia chủ sau khi chồng qua đời, điều này làm Lệ cũng vơi đi ít nhiều và không quá phải lo lắng, cô cứ nghĩ mẹ cô sẽ suy sụp khi biết tin thì đúng là cô không còn biết phải xoay sở ra làm sao nữa…

Vào đêm cuối cùng, sau khi đã kết thúc lễ Tế Vong*, lúc đó đã là một giờ đêm, thằng Long đã đi ngủ, bà Huệ gọi Lệ ra riêng nói chuyện.

(*Tế Vong: lễ này thực hiện sau khi lễ phúng viếng kết thúc, khi người phúng viếng đã vãn, đúng 12 giờ đêm người ta xoay quan tài người chết theo hướng chiều ngang của ngôi nhà, đầu hướng vào phía bàn thờ, chân hướng ra cửa, gọi là lễ Quay Cữu, sau khi lễ này kết thúc thì mọi người có thể đi nghỉ, chỉ còn vài người ruột già thức canh cữu. Đến ngày hôm sau người ta làm nốt lễ tế cơm rồi sau đó thì cất đám.)

Bà Huệ nói:

- Con gái, người của công ty đến đám ma đã có ai nói gì tới chuyện cổ phần của ba con chưa?

Lệ nói:

- Dạ chưa thấy ai nói gì, mọi người chỉ tới thắp hương thôi.

Bà Huệ nói:

- Họ đến để thăm dò xem thái độ con ra sao đó, nếu con tỏ ra mềm yếu, họ sẽ gây sức ép lên con về việc của tổng công ty sau khi tang lễ kết thúc. Mẹ không tham dự chuyện làm ăn của ba con nhưng con thì khác, con có cổ phần, và con được thừa hưởng hết cổ phần của ba con, nếu con muốn tiếp tục cơ nghiệp của ba con thì con phải giữ tỉnh táo trước các cổ đông, đừng tỏ ra mình mềm yếu.

Lệ thở dài nói:

- Chuyện đó tính sau đi mẹ, nói thật là giờ con chẳng còn tâm trí nào lo những việc như thế, mẹ bình tĩnh hơn con nghĩ nhiều đó.

Bà Huệ đột nhiên nắm chặt lấy tay Lệ mà nói:

- Con không được như thế, giờ là lúc con càng phải tính những chuyện đó, em Long con còn nhỏ, con phải lo lắng cho em con nữa.

Lệ nghe bà Huệ nói câu đó đột nhiên lạnh sởn cả da gà, cô hoang mang nhìn bà Huệ hỏi:

- Mẹ, sao mẹ nói như thế? Thế còn mẹ thì sao? Mẹ đi đâu mà lại bảo con phải lo cho em Long? Mấy nay con thấy mẹ khác lắm, không giống mẹ thường ngày, mẹ đừng có làm con sợ chứ?

Bà Huệ âu yếm vỗ về cô, bà nói:

- Con gái ngoan của mẹ, có gì đâu mà sợ, đó là mẹ dặn dò con như thế, trong nhà này ba con mất rồi, con chính là trụ cột, mẹ lâu nay hèn yếu, ngoài xó bếp ra nào còn biết đến cái gì bên ngoài?

Bà Huệ nói thế nhưng cũng chẳng làm Lệ đỡ sợ hơn chút nào, cô cảm giác mẹ cô khác lắm, chẳng giống như người bình thường, bà tỉnh táo và sáng suốt đến mức đáng kinh ngạc.

Bà Huệ lại nói:

- Mai làm xong lễ cất đám, rước tang và hạ huyệt là coi như xong phần tang lễ, mẹ sẽ ở nhà lo việc dọn dẹp, mẹ muốn con ngay khi xong lễ hạ huyệt thì tới tổng công ty của ba con ngay, con phải hoàn thành các thủ tục chuyển nhượng cổ phần và nắm giữ chắc chắn quyền làm chủ của con trong một, hai ngày tới, khi việc đó đã ổn rồi con mới có thể nghỉ ngơi mà đau thương. Sáng mai con hãy liên hệ ngay cho các chú Hà, chú Thái, những người anh em thân tín của ba con trong hội đồng để tranh thủ sự ủng hộ của họ, con phải chứng minh được thực lực của mình thì họ mới yên tâm mà tin tưởng con được.

Lệ chợt ngắt lời bà mà nói:

- Mẹ, sao mẹ cứ nói mấy chuyện đó thế? Mấy chuyện đó để sau cũng được mà?

Bà Lệ gắt lên:

- Im! Con phải nghe lời mẹ, mẹ nói như thế vì chị em con cả mà thôi, con đừng có cãi bướng.

Lệ nghe xong thì nín bặt, lần này bà vẫn gắt, nhưng không phải là cái gắt của cảm xúc như mọi lần, mà là cái gắt của lý trí, cái gắt áp đảo đầy uy quyền của một mệnh bà phu nhân.

Rồi bà thở dài nói:

- Mẹ mệt rồi, ba ngày nay mẹ không ngủ được, hôm nay mới buồn ngủ đây, mẹ lên ngủ trước.

Nói rồi bà lên nhà thẳng, chỉ còn mình Lệ, cô hướng mắt ra ngoài sân, nhìn vào cái quan tài lạnh tanh của bố, đôi mắt khẽ nhỏ dòng Lệ dài, rồi Lệ giật mình gạt dòng Lệ đi nhìn cho rõ…

Lạ nhỉ, chẳng có gì cả, hình như cô vừa nhìn thấy có cái gì đó đứng trên quan tài của bố cô…

Sáng hôm sau các nghi thức cuối cùng của đám tang diễn ra theo đúng nghi thức, thế rồi Lệ làm theo lời mẹ dặn, trang điểm ăn mặc, sau đó lên thẳng trụ sở công ty của bố để làm việc.

Cuộc họp cổ đông diễn ra không thật sự suôn sẻ nhưng cũng chẳng đến mức quá tệ, mọi người đều ngạc nhiên khi Lệ đến sớm như thế, một phần vì cũng ái ngại trước việc bố cô mới đột ngột ra đi, phần khác cũng vì có sự bảo vệ của những người đồng đội vào sinh ra tử với bố cô từ những ngày đầu thành lập công ty, nên cũng không ai nói gì quá gay gắt, thế nhưng Lệ vẫn còn trẻ, dù cô có năng lực nhưng điều đó cũng chưa đủ thuyết phục các cổ đông giao trọng trách, giao tài sản của họ vào tay cô, Lệ nhớ lời mẹ dặn, cô tham gia buổi họp với một thái độ nghiêm túc khẩn trương và át đi những ý kiến bất lợi, cuộc họp kết thúc với việc thống nhất rằng cô nên có một thời gian thử thách và làm quen với công việc, cũng như để những cổ đông lớn đánh giá chính xác thực lực của cô, đối với Lệ kết quả đó vào thời điểm này cũng là phù hợp và làm cô thỏa mãn.

Ngay khi tan họp, Lệ phóng như bay về nhà để xem tình hình gia đình thế nào, về đến nơi cô hết sức bất ngờ, mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ đâu ra đấy cả, ngoài cái gian thờ đã được buông màn che ở ngay giữa nhà ra, không còn dấu tích gì của một đám tang, tất cả dàn, vòm, rạp, bàn ghế đều được dọn đi sạch sẽ chỉ trong thời gian cô tham gia buổi họp, nhà cửa quét tước chỉn chu, mẹ cô đang ngồi đó uống trà, bên cạnh là Long ngồi im không nói.

Lệ vừa về, bà Huệ đã hỏi ngay tình hình, Lệ kể lại hết mọi diễn biến cuộc họp cho bà nghe, bà chỉ im lặng không nói gì rồi than mệt đi nằm.

Bà vừa đi xong thì Long nói:

- Chị Lệ, em thấy mẹ có vẻ lạ, cả sáng giờ mẹ chỉ ngồi im trước bàn thờ ba, mẹ chẳng nói gì cả, thi thoảng mẹ chỉ hỏi mấy giờ rồi mà sao chị lâu về thế.

Lệ cũng đâm bán tín bán nghi trong lòng, sao bà Huệ mấy hôm trước vẫn đang còn bệnh, thậm chí Lệ còn tưởng bà lú lẫn, ấy thế mà sao sau cái chết của ba, cảm giác bà điềm tĩnh và bình yên đến lạ kì…

Đêm hôm đó, khi cả nhà đã say ngủ, bà Lệ trở mình dậy, rồi lặng lẽ đi xuống dưới nhà.

Bà ngó qua phòng của Lệ, Lệ vẫn đang nằm im trên giường, có lẽ con bé cũng đã quá mệt mỏi sau chuỗi ngày căng thẳng nên đã ngủ rồi. Bà khẽ khép cửa phòng lại rồi ghé qua phòng Long, bà hé mở cửa ra, thằng bé đang trườn bò ở ngay dưới sàn nhà gần giường, đôi mắt nó ráo hoảnh, ngay khi bà mở cửa ra, thằng bé ngước mặt lên nhìn bà rồi nở một nụ cười, sau đó lại tiếp tục trườn bò linh tinh trong phòng.

Thế nhưng bà Lệ chẳng hề nói năng gì, bà chỉ khẽ khép cửa phòng nó lại, rồi chốt cửa ngoài.

Sau đó bà đi xuống dưới nhà, đứng trước bàn thờ ông Quân.

Bà vén cái màn lên, nhìn chăm chăm vào bức di ảnh uy nghi của ông Quân hồi lâu rồi thở dài.

Chợt có giọng nói vang lên bên tai bà, giọng trầm khàn, lạnh lẽo đầy ma mị:

- Bà đã được bình an đến hết thời gian lo liệu cho đám tang rồi, các vị thần đã nhân từ với bà rồi, bà còn gì nói không? Bà đi được chưa?

Bà Lệ thở hắt ra chẳng nói gì, bà rút trong túi áo ra một lá bùa màu vàng, đặt lên bàn thờ của ông Quân, rồi lặng lẽ bước ra khỏi nhà, đi tới bờ sông Kim Giang…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.