Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2189 chữ

Diệu Thiện thấy Cô Linh niềm nở như thế, cũng thầm yên trong dạ, nói:

- Hôm nay tôi đến, việc trước nhất muốn nhờ cô xem cho trường hợp của em Chân Như tôi, em ấy vướng Căn Tứ Phủ, các Thầy còn đang chần chừ chưa muốn cho xuất gia, nay nếu đã không thuận một bề thì bề kia ắt mạnh, nếu đã chẳng thể xuất gia, chi bằng Cô mở lượng từ bi mà nhận em ấy về phụng Thánh, thế có được không?

Cô Linh cười lớn, nắm lấy tay Chân Như rất tình cảm, mắt nhìn Diệu Thiện mà nói:

- Trời ơi em còn tưởng việc gì, Tiên Sinh chẳng nói ngay từ đầu mà còn phải vòn vo. Đạo Phật và Đạo Mẫu vốn chung là Phật Mẫu, tuy phân nhánh ra mà thờ, nghi thức cũng có sai khác, nhưng về bản chất đều làm lợi lạc cho chúng sinh thập phương, chẳng làm điều ác, như thế vốn dĩ đã là một nhà rồi, Tiên Sinh còn nghi ngại gì việc đó? Còn đối với em Chân Như thì em có cảm tình đã từ sau vụ lần đó, vốn muốn em ấy về phủ cho có chị có em, có thầy có trò lâu rồi, có công việc gì thì có người chung tay lo lắng cũng vơi đi phần nhiều, nhưng do em Chân Như còn lưỡng lự việc xuất gia nên chưa muốn vậy đó thôi, em chưa có thời gian tới quý chùa để xin em ấy về, nay lại được đích thân Tiên Sinh mang em ấy tới đây cho em, em mừng còn chẳng hết, có gì mà phải nghĩ nữa.

Diệu Thiện nghe như thế thì cười rất vui, còn Chân Như thì có vẻ chẳng được vui lắm, buồn rầu nhìn Diệu Thiện lưu luyến, lặng im chẳng nói…

Việc này Tiên Sinh chẳng hề nói trước khi lên đường, Tiên Sinh vốn thấy Chân Như mãi không quyết được sợ làm hỏng mất việc tu học khi tuổi còn trẻ của em nên đã bàn bạc với các sư chùa Chân Hòa mà chẳng hỏi ý em, Tiên Sinh vốn có ơn cứu mạng em, lại một lòng lúc nào cũng lo nghĩ điều tốt lành nhất cho em, còn hơn cả cha mẹ sinh thành. Giờ Tiên Sinh an bài cho em rồi, em chẳng thể nào chối từ được, em chỉ buồn vì Tiên Sinh để em ra đi mà lại có vẻ vui như thế, Tiên Sinh chẳng cần có em bên cạnh hay sao mà nói đi là đi dứt khoát như thế chẳng phải hỏi qua lấy một câu? Tuy chẳng được ở cùng chùa với Tiên Sinh nhưng ít ra em còn ở chùa Chân Hòa thì vẫn là trong giáo hội, lâu lâu Tiên Sinh lên Hà Nội hai người còn có dịp chuyện trò, việc bên phủ Thánh bận túi bụi, nếu về phủ Thánh hẳn là Căn Cơ em sẽ phát mạnh mẽ ra hơn bên Phật Gia, chẳng mấy chốc mà thành Thanh Đồng, khi đó vừa khác đạo, vừa bận việc, liệu còn chừng nào cho ngồi được với nhau như bây giờ?

Chân Như cúi mặt chẳng nói gì, cũng chẳng dám lên tiếng phản đối trước mặt Tiên Sinh khi người đã an bài xong, thế nhưng Tiên Sinh vốn là người ngây ngốc, chẳng hề hay biết những tâm tư tình cảm đó của em, đoạn vui vẻ mà nói với Cô Linh:

- Thế là Cô Linh nhận em ấy rồi nhé, đó cũng là ý của chú Đại Minh tôi và các chức sắc trong chùa Chân Hòa, làm như thế là lợi ích tối đa cho em tôi, đứa em này bất hạnh, cha mẹ đều chết, nó cũng suýt chết trong vụ hai năm trước đó chắc Cô Linh vẫn còn nhớ chứ? Tôi thương nó nhiều lắm, mong Cô Linh chiếu cố cho em nó nhé.

Cô Linh gật đầu niềm nở, đoạn liếc mắt qua người con gái còn lại là Lệ, hỏi:

- Đó là việc thứ nhất phỏng? Thế chắc còn việc thứ hai chứ?

Cô Linh đúng là nhanh nhạy quá, Tiên Sinh được dịp nói luôn:

- Việc thứ hai liên quan tới vị thí chủ này, trong người cô ấy bị một Vong Ma nhập, nay quý chùa đã bất lực nên muốn cậy nhờ nơi cửa Thánh, mong Cô dang tay mà giúp.

Cô Linh và cô Dung nghe thế thì đều giật mình, Cô Linh đặt ly trà xuống, nhìn Diệu Thiện nghi ngại mà nói:

- Tiên Sinh nói gì thế? Nói về Vong Ma nhập thì muôn chùa chẳng nơi nào qua được chùa Thanh Trúc của Tiên Sinh, muôn người chẳng người nào qua được học thuật của Tiên Sinh, nay Tiên Sinh nói bất lực vậy em giúp ra sao?

Diệu Thiện khoát tay nói:

- Tôi nào có dám thế, cảm ơn Cô đã quá khen, nhưng nói thực nếu là cô hồn các đảng trong nhân gian thì nào dám phiền đến cửa Thánh, ngặt nỗi cô này vướng phải nghiệp nặng nề, quý chùa không can dự được. Vong Quỷ nhập vào người cô ấy là Quỷ Thần tướng lĩnh của bên quý phủ, giữ ở sông Kim Giang.

Cô Linh và cô Dung nghe thế thì lặng im nhìn nhau…

Kim Giang? Sông Tô Lịch à?

Cô Linh ngần ngại trong giây lát, nhìn Lệ, thấy đôi mắt lệ mọng nước, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn van lớn, đoạn liếc nhìn qua Diệu Thiện, rồi ngập ngừng nói:

- Tiên Sinh chắc không biết chứ sông Kim Giang là nơi Húy, có người trên lúc nào cũng dăn dạy là các nơi, nơi nào cũng được, trừ Kim Giang ra chớ nên dính dáng gì, bởi lẽ tuy nó thuộc về Tứ Phủ, nhưng Thần Chủ của nó ở phương Bắc, nếu làm việc mà động tới Kim Giang thì sợ có nhiều hệ lụy lắm. Hơn nữa nói ra phạm vào điều Húy mong Tiên Sinh chớ chê cười chứ Kim Giang thuộc về lãnh phận của Ngọc Mẫu ở Mã Thượng Giang cai quản, mà vị Mẫu ấy hơi khác với các Mẫu khác trong đạo, vị ấy nóng nảy và hơi…Ngang ngược, nếu dính gì tới đắc tội với người trên thì em sợ lo không được.

Diệu Thiện nghe thế thì biết là Cô có ý chối, vẻ mặt thất vọng chẳng biết đối đáp ra làm sao thì Lệ chợt nói:

- Dạ thưa Cô, em là chỗ người quen với Huyền Y Tiên Sinh của Vu Sơn, Tiên Sinh Huyền Y dặn rằng nếu có việc khó khăn thì tới nhờ Cô giúp, chắc chắn Cô sẽ không chối từ. Giờ Cô từ chối thế này, về em thực chẳng biết ăn nói sao với Tiên Sinh ấy.

Ồ, cô gái này quả là nhanh nhẹn khéo léo…

Diệu Thiện thầm ngẫm nghĩ rồi kín đáo quan sất sắc mặt của Cô Linh, thấy Cô có vẻ ngạc nhiên lắm, Cô nhìn Lệ bằng một ánh mắt dò xét có vẻ không bình thường lắm, Cô nói:

- Cô quen với Huyền Y Tiên Sinh à?

Lệ gật đầu một cách đầy tự tin và quả quyết, nói “ dạ” một tiếng rất to…Cô ta có sự phản xạ và sự lươn lẹo được thừa hưởng từ người cha doanh nhân, có lẽ điều đó là cần thiết để đạt được thuận lợi trong một số trường hợp nhất định.

Để tránh để Cô Linh làm khó thêm cho Lệ, Diệu Thiện lên tiếng nói:

- Cô hỏi như thế, lại có việc nhờ vả như thế, tôi đồ rằng Cô và Vu Sơn là chỗ thân tình à?

Cô Lệ nói:

- Đúng là như thế, xưa nay Phủ Thượng Ngàn, Sơn Trang vốn thờ người của Vu Sơn rất kính, họ cũng đối đãi với phủ ngàn rất hiếu, hai bên thường qua lại thân tình với nhau. Bởi lẽ theo truyền thuyết từ xưa kể lại thì vị Mẫu của Thượng Ngàn chúng tôi là Nguyệt Mẫu kết hôn với vị Thiên tướng sinh ra người con trai, nếu người này đi theo Hầu Phủ thì vai vế phải ở hàng quan Thánh nhưng lại không theo mẹ, mà chọn theo ủy thác của cha, trở thành người kế nghiệp làm Tổ Huyền Môn, đó chính là vị đã sáng lập ra phái Vu, người ở Vu Sơn thường thờ gọi là Sơ Tổ Huyền Phi. Vì Tổ của Vu Sơn là người con của Mẫu Thượng Ngàn mà Vu Sơn có quan hệ với Thượng Ngàn rất thân mật như thế, các đời về sau cứ theo nếp cũ mà qua lại, tới thời của sư phụ tôi là Cô Vân Am Tiên, gọi Bát Tổ Huyền n của Vu Sơn là anh, tới thời tôi thì Bát Tổ đã mất, Huyền Y là đệ tử chính Tông của Bát Tổ, nên cũng là anh tôi.

Diệu Thiện nghe thế thì vội vã hỏi ngay:

- Tôi cũng có quen Huyền n Chân Nhân đây, tôi có người bạn học là đệ tử của thầy Huyền n, tên là Hồ Sĩ Hạ, lên núi đó tu học lấy hiệu là Huyền Vy, thế thì bác sĩ Huyền Y là anh của cậu ấy rồi chăng?

Cô Linh nghe thế thì nói:

- Thế thì thực là trùng hợp, Cửu Tổ Huyền Vy chính là người kế nhiệm Bát Tổ làm Cửu Tổ Vu Sơn, nhưng mấy năm trước đã mất rồi. Ngài chỉ đương nhiệm trong thời gian ngắn nên khi đó em chưa có dịp tới núi vấn an ngài mà chỉ nghe qua lời kể của giới Huyền Nhân ngoài Hà Nội thôi. Cửu Tổ chỉ giữ chức có mấy tháng thì mất lúc còn rất trẻ nên cũng chẳng có mấy người biết mặt Tổ, hóa ra Tổ lại là bạn của Tiên Sinh, thật là cao nhân thường biết nhau.

Diệu Thiện nói:

- Vậy học trò của thầy n, ngoài Huyền Vy và Huyền Y ra, có còn người nào không? Giờ tìm họ như thế nào? Biết đâu họ có bí thuật gì đó có thể chiêu hồn được cho Cửu Tổ chăng?

Cô Linh nói:

- Thầy n có ba người học trò, người anh cả tên là Đỉnh, hiệu là Huyền Đỉnh, người này hành tung bí hiểm, không thích giao tiếp với giới Huyền Nhân, anh ta cũng đã rời núi lâu rồi nên em cũng chưa tiếp xúc, kế thứ hai là Tiên Sinh Huyền Y, hiện nay đang làm bác sĩ trong miền Nam, mỗi khi Tiên Sinh có việc về Hà Nội, nếu có thời gian dài chúng em vẫn thường thăm hỏi nhau theo lệ của tiền nhân, sau Tiên Sinh Huyền Y là đến Cửu Tổ Huyền Vy, ngoài ba người họ ra, em cũng chưa nghe nói Vu Sơn có người đệ tử nào khác nữa. Các phép thuật của Vu Sơn đều là bí truyền người ngoài không biết được, em cũng không biết họ có cách Chiêu Hồn cho Cửu Tổ không, vì Cửu Tổ mất cũng lâu rồi mà lại còn không tìm thấy xác, nhưng họ cũng không về núi tự xưng làm Thập Tổ nên em cũng chẳng hiểu ra làm sao, với cả tuy thân tình nhưng môn ai người đó quản, chúng em đều là hậu bối chỉ nghe biết qua lại với nhau thế thôi chứ chẳng dám can dự, cũng chẳng dám tìm hiểu sâu xa. Nếu anh muốn hỏi tin tức về việc Chiêu Hồn cho Cửu Tổ, anh thử tìm nhị Tiên Sinh Huyền Y xem sao, em nghe đâu là làm bác sĩ ở Phúc An, còn làm ở chỗ nào thì cũng không rõ, Tiên Sinh ấy khó liên lạc lắm, cứ bất thình lình là đến Hà Nội thì em mới gặp được.

Diệu Thiện nói:

- Ồ, Phúc An à, ở Phúc An có chùa Lôi Tích, trụ trì chùa đó là thầy Đại Tuệ, tôi gọi bằng chú, đó là nơi có thể nương nhờ được lâu dài, đợi xong vụ lần này, tôi sẽ đến Phúc An một chuyến xem thế nào, biết đâu may mắn lại tìm được anh ta hỏi việc.

Đoạn quay qua Lệ dặn thêm:

- Cô vẫn cứ nhờ bác sĩ Hà cố gắng liên lạc giùm tôi với nhé? Là người bác sĩ trong xã hội chứ đâu phải đạo sĩ trên núi mà không ai liên lạc nổi? Chỉ là chưa biết cách mà thôi.

Cô Linh nghe thấy thế thì mỉm cười nói:

- Thế ra cô cũng không liên lạc được với Huyền Y à, thế xem chừng có biết nhưng cũng đâu có thân thiết gì cho lắm nhỉ?

Diệu Thiện nghe thế thì biết mình vừa lỡ lời, bấy giờ mới ngây cả người ra nhìn Lệ, thấy Lệ cũng nhìn lại mình bằng ánh mắt cầu cứu van lơn…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.