Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2065 chữ

Diệu Thiện làm một hành động kì lạ mà cả Lệ và Chân Như đều phải giật mình vì Tiên Sinh rất kiêng những điều như thế, đó là Tiên Sinh đưa một bàn tay ra, nắm chặt lấy tay Cô Linh trước tất cả mọi người mà nói:

- Cô gái này rất đáng thương, cô ấy mới mất cả cha và mẹ cách đây không lâu, nay cô ấy cùng đường rồi. Đã là người mang mệnh đi làm việc Đạo, sao còn phải vì ngần ngại đụng chạm mà lỡ mất cơ hội tích được công đức sâu dày? Phàm việc càng khó làm, khi làm được công đức càng lớn không thể đong đếm hết được.

Cô Linh hỏi:

- Cô gái này có quan hệ gì với Tiên Sinh?

Diệu Thiện nói:

- Tôi và cô ấy không quen cũng chẳng biết, cô ấy là chúng sinh trong nhân gian, còn tôi là người theo đạo từ bi, việc cứu được chúng sinh thì tôi chẳng ngại. Có chăng nói về điểm chung, thì chỉ cùng là người đã mất cha mẹ mà thôi…

Mọi người nghe Tiên Sinh nói thế thì cùng cảm động mà rơi nước mắt, Lệ kín đáo đưa cánh tay ra nắm chặt lấy bàn tay còn lại của Tiên Sinh.

Cô Linh nghe nói như thế cũng bùi ngùi cúi đầu im lặng…Tiên Sinh Diệu Thiện thực là người được đồn đại chẳng sai, tấm lòng của người ấy chẳng thể dùng lời thường mà đong đếm được hết…

Đoạn Cô Linh cảm thấy bàn tay Tiên Sinh xiết chặt lấy tay mình, Cô ngước lên nhìn, thấy ánh mắt Tiên Sinh nghiêm nghị khác thường, đôi mắt sâu lắng của người trải qua nhiều thương đau trong đời, đôi mắt của người từ bi bao trùm khắp pháp giới, đôi mắt mà trong đó chứa đựng tất thảy pháp thiện trên thế gian này…

Hơi ấm từ bàn tay Tiên Sinh lan truyền làm Cô Linh cảm thấy lòng bình an tới vô bờ, Cô chẳng còn nghĩ gì nhiều về điều thiệt hơn nữa, đoạn cũng thầm xiết chặt lấy tay Tiên Sinh, rồi nói:

- Cô Lệ theo tôi vào trong phòng xem bệnh, em Dung và em Chân Như cùng vào phụ tá cho tôi, còn Tiên Sinh, xin đợi ở bên ngoài này.

Diệu Thiện đứng bên ngoài phòng chờ bệnh của Cô Linh, anh cứ đi đi lại lại, chốc chốc lại nhìn vào trong phòng nghe ngóng nhưng đã bị ngăn cách bởi cánh cửa, vậy là lại đi đi lại lại quanh quẩn mãi…

Diệu Thiện biết Cô Linh rất có tiếng xem được bệnh âm, cô ấy đang khảo sát qua tình trạng của Lệ bên trong phòng kia, vì đề phòng Tà Ma, lúc nào xem bệnh Cô cũng để người đệ tử bên cạnh với các Phép Yểm để sẵn sàng ứng cứu nếu có trường hợp không kiểm soát được.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bệnh liền hé mở ra, Cô Linh bước ra ngoài, khép cửa lại rồi nói:

- Tiên Sinh Diệu Thiện, xin mời cùng vào trong, có chỗ khó muốn hỏi ý anh đây.

Diệu Thiện nghe thế thì lật đật theo Cô vào ngay, nhưng khi vừa bước qua ngưỡng cửa, hé mắt nhìn vô trong, Tiên Sinh đã kinh hãi giật mình.

Lệ đang nằm trên một tấm thảm vải đặt dưới đất, trên đầu có bát hương, xung quanh có nhiều đồ vật, cờ kiếm, tiền vàng, nến, hương… Chân Như và Cô Dung đệ tử cùng ngồi dưới chân Lệ, trên người Lệ chẳng có một mảnh vải che thân, mặt được che bằng một tấm vải đỏ, còn lại là trần trụi hoàn toàn.

Diệu Thiện quay ngoắt đầu lại bước ra ngoài ngay.

Cô Linh giữ lấy tay, Tiên Sinh liền nói:

- Cô Linh, sao Cô làm khó tôi thế? Người xuất gia đâu thể xem cảnh ấy mà Cô gọi tôi vào?

Cô Linh vội nói:

- Nào phải em có ý trêu Tiên Sinh gì đâu, nhưng thực là bệnh khó lắm, Tiên Sinh trực tiếp vào xem rồi em sẽ thưa rõ.

Diệu Thiện vẫn kiên quyết lắc đầu nói:

- Cô cứ xem đi rồi ra nói lại cho tôi được rồi.

Cô Linh gắt um lên nói:

- Tiên Sinh đến đây nhờ em kia mà? Em đã bỏ công rồi thì Tiên Sinh cũng phải bỏ sức chứ? Tiên Sinh sao lại quá chấp vào điều đó thế? Tiên Sinh là người nhà Phật tu đến độ nào rồi mà còn chấp vậy? Chẳng lẽ em là ngoại môn mà lại phải dạy cho Tiên Sinh bài “Hai nhà sư qua sông?*”.

(*Hai nhà sư qua sông: điển tích trong Phật Giáo. Chuyện rằng, có hai nhà sư là thầy trò cùng đi tới một khúc sông nông, nước dâng cao tới cổ hai người. Bấy giờ có cũng có một cô thiếu nữ đang đứng ở bờ sông, cô gái ấy thấp hơn nhà sư nên không qua được, đang chần chừ chẳng biết làm sao thì người thầy xắn áo quần cao lên, đoạn cõng cô gái đó qua sông, người học trò lội theo sau, cả ba sang được bên kia sông. Cô gái cảm ơn hai vị sư rồi đi, bấy giờ người học trò mới nói: “thưa thầy, trong đạo ta không cho sự tiếp xúc nam nữ, nắm tay thôi cũng chẳng được, cõng như thế liệu có được không? Thầy đã xuất gia, sao lại không buông được cái dục ái mà giữ giới?”, người thầy trả lời: “ tôi đã buông lâu rồi nên mới không thấy gì, không cảm được cô gái ở sau lưng. Ông còn giữ cái dục ái trong tâm nên mới thấy tôi cõng một cô gái mà thôi.”. Người học trò cúi đầu bội phục, hai người lại tiếp tục lên đường.)

Diệu Thiện Tiên Sinh nghe Cô Linh nói thế mới lấy làm xấu hồ, đoạn lại cùng Cô bước vào trong.

Bấy giờ cả hai cùng ngồi xuống hai bên của Lệ, Cô Linh nói:

- Mời Tiên Sinh xem kĩ cho.

Lệ đang nằm im chợt nghe thấy thế, biết là Diệu Thiện đang cùng ở đó thì giật mình xấu hổ, theo phản xạ người cô chợt cựa quậy, cô vô thức đưa hai tay lên che lấy chỗ kín và ngực, nhưng Chân Như và cô Dung mỗi người giữ lấy một tay, lại nhẹ nhàng đặt cho xuôi xuống, Chân Như nói:

- Chị cứ nằm yên, đừng cử động gì cả.

Bấy giờ Tiên Sinh nhìn thấy ngay nơi núm vú bên trái của cô gái có bốn dấu răng, dù bị cắn đã lâu nhưng chẳng hề lành lại, Tiên Sinh hỏi:

- Cô Lệ có đau ở ngực không?

Lệ bẽn lẽn đáp nhỏ:

- Dạ…có…

Tiên Sinh liền đưa tay lên miệng niệm chú, đôi mắt thoáng lim dim, thế rồi đột ngột hé mở ra, thì ra là niệm câu chú Thiên Nhãn Thông để phát huy uy lực của mắt Pháp Nhãn, Tiên Sinh nhìn chăm chăm vào nơi núm vú của cô, thấy vùng xung quanh nơi bốn dấu răng đã hằn lên các vệt đen lúc nhúc như những con giun bò, lan đi tứ tán, phủ tràn khắp cả cơ thể…

Bệnh của cô gái này đã nặng hơn rất nhiều so với lần trước anh gặp cô ở quán cà phê, khi đó các vết độc Tà Linh mới chỉ lan theo từ tay đến cổ…

Cô Linh nói:

- Tiên Sinh biết thuật “ Ngũ Khí*” không? Tiên Sinh tự xem đi, năm khí đã tan mất bốn rồi, người này chẳng mấy hôm nữa thì không cầm cự được.

(*Ngũ Khí: nói về việc thân thể con người ta có năm vị trí phát ra khí, năm loại khí khác nhau duy trì cuộc sống của con người, chúng lần lượt là: khí toàn thân, khí chuyển thượng, khí trợ sinh, hỏa khí và khí chuyển hạ.)

Tiên Sinh niệm chú lần nữa, mắt Pháp Nhãn khép lại, mắt Huệ Nhãn mở ra, đôi mắt Tiên Sinh cảm giác như phát ra màu vàng, bấy giờ những vệt đen nhỏ ngoằn nghoèo tan dần hết đi, nổi lộ rõ ra chỉ còn lại những vệt đen rất lớn, nối từ núm vú dọc dẫn đi các nơi chứa khí trên cơ thể cô gái, trong đó có hai vệt lạ không có màu đen, mà một cái màu trắng, một cái màu đỏ.

Tiên Sinh liền đưa tay ra, ban đầu còn hơi thoáng ngần ngại, nhưng sau đó dứt khoát đặt ngón tay lên núm vú cô gái.

Lệ khẽ rùng mình lên một cái. Tiên Sinh dùng tay kia kéo luôn tấm vải che mặt của cô ta ra mà nói:

- Cô có thể nhắm mắt lại.

Lệ làm theo, nhắm tịt hai mắt lại, đoạn Tiên Sinh đưa dọc ngón tay từ nơi núm vú đi dọc theo xương quai xanh rồi tới cổ, lần tay theo đường màu trắng, ngón tay Tiên Sinh đưa tới đâu, đường màu trắng đó đổi dần sang màu đen, đoạn từ cổ đi lên, Tiên Sinh vuốt tay dọc theo lên cằm, qua môi, mũi của Lệ, rồi dừng ngón tay nơi giữa hai chân mày của cô gái.

Bấy giờ Cô Linh liền quay sang nói với Chân Như và Dung:

- Hai em quan sát cho kĩ, nơi Tiên Sinh đặt tay, ấy gọi là Ấn Đường, là nơi giữ giọt khí trắng trong Lưỡng Khí.

(*Ấn Đường: huyệt nằm ở chỗ giao nhau của hai đường chân mày. *Lưỡng Khí: cơ thể con người hợp bởi tinh cha và huyết mẹ, rồi có một thần thức là A Lại Da Thức nhập vào đó, từ đó mà hình thành nên thân thể và các thức khác của bào thai, sau khi chào đời rồi thì tinh cha biến thành giọt khí trắng, đậu về nơi Ấn Đường, huyết mẹ biến thành giọt khí đỏ, đậu về nơi đan điền. Con người sống đều có hai giọt khí này, nếu mất đi một thì người đó sẽ chết. Khi người ta chết đi, hai giọt khí này hợp về làm một, có màu hồng, là bản mệnh của hồn người đó thoát ra.)

Tiên Sinh niệm chú lên ngón tay, đoạn nói với Cô Linh:

- Chính Căn của Tà Linh phát ra từ vú, cô ta đã bị Tà Linh cắn trúng vú, Chính Căn đó đi theo được đường Bạch Khí (giọt khí trắng), đã tới Ấn Đường và chiếm lấy nơi này, giọt khí trắng của cô ta đã tan vỡ.

Đoạn Tiên Sinh ấn chặt ngón tay xuống, từ nơi Ấn Đường của Lệ thấy nổi lên một hình đen giống như giọt nước, Tiên Sinh giữ tay hồi lâu, miệng niệm chú liên tục, màu đen chuyển dần thành trắng.

Tiên Sinh nói:

- Mất giọt khí trắng lẽ ra cô ta đã chết, nhưng có một phép thuật nào đó đã gin giữ cho cái nhân của giọt khí bên trong, nên Tà Linh chỉ làm đổi màu được giọt khí rồi từ từ ăn lấn vào trong chứ chưa làm mất hẳn được, do đó mà cô ta sống.

Cô Linh gật đầu đồng tình, đoạn nói:

- Tà Linh này thực quá mạnh, không phải nòi Anh Linh thì không thể làm được thế, người nào đó đã làm ra phép thuật giữ được cái nhân của giọt khí cũng thực là cao tay mới giữ được mạng cho cô ta, Tiên Sinh hãy xem giọt khí đỏ, việc này em vô năng, em không niệm chú xuyên qua được phép thuật mà người trước đó đã đặt lên để bảo vệ cho giọt khí.

Tiên Sinh thầm nghĩ trong lòng…Đây chính là phép Giữ Gìn Lưỡng Khí mà người lạ mặt nào đó đã viết ra đặt trên cái ghế đá ở bờ sông Kim Giang, nhờ có ngày nào cũng ngồi vào vị trí đó mà nhân của hai giọt khí được củng cố, khiến yêu ma chưa cướp đi dược.

Đoạn Tiên Sinh nhấc tay khỏi ấn đường cô ta, đặt lại về nơi núm vú.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.