Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2003 chữ

Bấy giờ Lệ gượng nhỏm dậy, chợt thấy vũng nước mình mới tiểu ra là một vũng đen ngòm, đoạn nhìn lại thấy mặt Tiên Sinh bê bết máu, các Cô trong phủ Sơn Trang ai cũng nhìn mình giận dữ, Lệ sợ quá điếng cả người. Đoạn Cô Linh đập thẳng một Lá BùaVàng vào ngay giữa trán Lệ, Lệ ngã vật ra đất rồi ngất xỉu luôn.

Các Cô Chân Như và Cô Dung mang chăn vải ra phủ quanh người Lệ, rồi cùng dìu cô ta đi khỏi.

Bấy giờ trong phòng nếu không tính tới Kinh Tâm, chỉ còn Tiên Sinh Diệu Thiện và Cô Linh Sơn Trang, Tiên Sinh ngồi xuống bên cạnh, hỏi:

- Này Anh Linh, ngươi tên họ là gì? Quỷ Thần từ đâu tới đây? Có biết bị ai bắt không?

Vong Ma run rẩy đứng không vững, người rất yếu ớt, đoạn lại nằm bệt xuống, nói:

- Tôi là Sa Đà, thần Lốt sông Kim Giang, con của Thủy Thần kế nhiệm. Tiên Sinh là ai? Vì sao bắt tôi? Là thầy Pháp cứu cho kẻ này sao?

Diệu Thiện nói:

- Sa Đà nghe đây, hãy trả lời các câu hỏi của ta, rồi ta sẽ thả ngươi về lại sông Tô Lịch, cho ngươi tiếp tục làm thần.

Quỷ Thần Sa Đà liền gật đầu, Tiên Sinh nói:

- Ta biết ngươi có bốn Phách Thể được sinh ra bởi thuật Lây Nhiễm, nay đang trú trên bốn người của cùng một gia đình có phải không? Hai Phách Thể trên hai người cha và mẹ, sau khi giết họ chết đi rồi thì giờ đang ở đâu?

Sa Đà đáp:

- Tuy chỉ là Anh Linh nhưng do có nghiệp làm thần nên trong Phách Thể có đủ Tứ Đại*, bốn Phách Thể nương theo Tứ Đại đó, vừa độc lập với nhau, lại vừa cách cảm được nhau. Hai Phách Thể trên người cha và mẹ là Hỏa Sa Đà và Địa Sa Đà, khi người mẹ ra sông để hiến xác, Địa Sa Đà đã trở về sông Tô Lịch rồi. Nếu bây giờ Tiên Sinh giết tôi, thì Địa Đà sẽ nhận biết được ngay, nếu tướng của Kim Giang nổi giận thì kể cả Tiên Sinh và cái phủ nầy sẽ chẳng được yên đâu.

(*Tứ Đại: bốn yếu tố cấu thành người gồm có đất, nước, gió, lửa. Nay Anh Linh có phép Lây Nhiễm, lại có Căn của Thần Linh nên bốn Phách Thể nương theo, ám chỉ mỗi Phách Thể giữ một yếu tố.)

Diệu Thiện hỏi:

- Vậy còn Hỏa Sa Đà trên người người cha thì sao?

Phong Sa đà nói:

- Không biết vì Căn duyên gì mà ông ta chết đi thì không còn cách cảm được với nó nữa.

Diệu Thiện nói:

- Chẳng phải các Phách Thể cách cảm được nhau hay sao? Thế sao lại không biết?

Sa Đà đáp:

- Có một người Thầy Pháp nào đó rất giỏi đã Phong Ấn nó lại bằng Bùa mạnh thì mới có việc đó.

Diệu Thiện gật đầu, đoạn nói:

- Vậy nay thả ngươi về sông Tô Lịch, ngươi cách cảm được với Thủy Sa Đà trên người cậu bé nọ rút đi được chứ?

Sa Đà nói:

- Điều đó không thể được đâu, bởi lẽ tôi là tướng của sông lớn, lực thủy trong người là mạnh nhất, nên Thủy Địa Đà là Phách Thể chính thao túng tất cả chứ không thể cách cảm ngược lại cho nó được.

Diệu Thiện nghe thế thì chợt hiểu ra…

Ồ, thì ra là thế, chính vì thế mà đứa bé trai kia mang Thủy Đà trong người, bởi lẽ nó là người tiếp xúc trực tiếp với con rắn, Thủy Sa Đà chính là bản mệnh Chính Phách của nó, sau đó nó cắn lên người cô Lệ và truyền Phong Sa Đà sang người cô ta, rồi Phong Sa Đà chiếm hai giọt khí trắng của cha, và giọt khí đỏ của mẹ trên người Lệ, thế rồi dùng phép Mô Phỏng mà mô phỏng lại cấu trúc của hai giọt khí đó cho tương thích với cơ thể của người cha và người mẹ, rồi thông quan tiếp xúc vật lý gần gũi giữa người thân trong gia đình, tiếp tục dùng phép Lây Nhiễm sang người cha và người mẹ, tạo nên Hỏa Sa Đà và Địa Sa Đà trong người bọn họ.

Nếu vậy vẫn còn cẩn bắt được Thủy Sa Đà thì mới chấm dứt được nguồn cơn của việc này.

Diệu Thiện lại hỏi:

- Tôi hiểu rồi, vậy xin hỏi vì sao mà Thủy Đà chưa giết chết cậu trẻ kia, và vì sao ông lại chưa giết chết cô Lệ này ngay?

Phong Sa Đà đáp:

- Mỗi Phách Thần có một cách khác nhau, mạnh một Thuật khác nhau. Đối với tôi chỉ có giết được người bằng cách chiếm khí trong cơ thể, nhưng trong quá trình chiếm khí lại bị ngăn trở bởi các Đạo Lực Bùa và các Thần Chú rất mạnh cản lại nên chưa làm gì được ngay, phải chờ theo thời gian không được bồi đắp liên tục để các đạo Bùa lực ấy kém đi thì mới làm được. Nay chỉ trong vài ngày tới là tôi chiếm được hai giọt khí của cô ta, bởi lâu nay cô ta không còn được đạo Bùa tiếp thêm Thần Lực nữa.

Diệu Thiện hỏi:

- Có phải nơi kết giới Thần Lực cho Bùa là ở bờ sông Tô Lịch không? Tôi thấy ở ghế đá ngồi có Bùa kết giữ Thần Lực Khí, đó là Bùa gì? Ai viết mà cao tay đến thế, và vì sao không tiếp tục mà lại bỏ mặc cô ta?

Phong Đà nói:

- Đó là Bùa Bí Thuật của Vu Sơn Huyền Phù Thuật, oai lực của nó rất mạnh, người kết ra Bùa đó là tướng của Vu Sơn, Hỏa Long Nhương Tướng Hỏa Thiên Di. Nay các Thần của sông Kim Giang đã nói chuyện phải trái với tướng ấy, nên tướng ấy đã thôi việc dùng Bùa, do đó mà tôi nhận được Lệnh giết chết cô này.

Diệu Thiện nói:

- Không đúng, Quỷ Thần không có đủ năm khí, dù là thần tướng cũng không thể viết được Bùa như thế, hơn thế nữa cô gái nói thường ngồi cạnh một người.

Phong Đà nói:

- Vậy có lẽ nói tới Cửu Tổ Huyền Vi của Vu Sơn, Hỏa Thiên Di đi theo người này, hiện được kí thác vào Thân U Ẩn của người này nên có được thuật và định lực vẽ Bùa của người Huyền Nhân U Ẩn.

Diệu Thiện nghe xong thì giật mình hỏi:

- Cửu Tổ Huyền Vi à? Người ấy chưa chết sao?

Phong Đà gật đầu.

Diệu Thiện nghe thế thì mừng lắm, nhìn Cô Linh và Kinh Tâm mỉm cười, Cô Linh cũng vui vẻ cười lại, còn Kinh Tâm thì hầm hầm nhăn nhó không vui, nói:

- Tiên Sinh không cầm cự được lâu nữa đâu, cơ thể suy yếu lắm rồi, hãy hỏi vào việc chính đi, việc của Cửu Tổ khi khác tìm hiểu tiếp.

Diệu Thiện biết Kinh Tâm và Cửu Tổ Hồ Sĩ Hạ vốn ghét nhau nên khó chịu như thế, đoạn kìm nén lại, nói:

- Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ có cách tìm ra người đó. Vậy còn Thủy Đà trên người cậu trai trẻ, nó là con mạnh nhất trong bốn Phách, vì sao mà nó chưa giết cậu ta?

Phong Đà đáp:

- Phải, với Thủy Lực Thuật của Thủy Đà thì sau khi cắn xong nó phải chết ngay, nhưng ngay khi đó lại được Cửu Tổ Huyền Vy sơ cứu cho, rồi ngăn chặn các đường phát khí nên tạm giữ được mạng, về sau lại được ngưởi nào đó rất giỏi Thủy Thuật dùng Thủy Linh mà cứu cho, Thủy Linh là nòi Anh Linh rất mạnh, chuyên giữ cho người được sống, Thủy Thuật của người đó lại cao vượt có thể ngăn chặn được Anh Linh, phá hủy được kết giới của Thủy Đà và Thủy Lực Thuật nên liền cứu được. Do đó mà chẳng có cách gì bắt được cậu ta, nay phải chờ cho Thủy Thuật đó yếu đi thì lại mới chiếm được. Trước nay chưa từng thấy người Huyền Nhân nào có Thủy Thuật mạnh tới mức đó.

Cô Linh nói với Diệu Thiện:

- Người giỏi Thủy Thuật nó vừa nói chính là Huyền Y Tiên Sinh của Vu Sơn đó.

Diệu Thiện ngẫm nghĩ lại trong lòng…

Phải, đúng thế rồi…Lệ có kể lại sau khi em trai bị rắn cắn thì được người vô gia cư đó sơ cứu cho, đó chính là Hạ rồi, sau đó được bác sĩ Phúc kia phẫu thuật cho, anh ta đã lợi dụng cuộc phẫu thuật bên ngoài để dùng Huyền Thuật điều trị cho cậu Long nên cậu ta mới không chết, anh ta quả là người kì tài trong nhân gian chẳng có người thứ hai, chỉ cần điều trị một lần là ngăn được sự phát tác lâu dài, Huyền Thuật của anh ta, e là Hạ và Tiên Sinh đều không sánh được. Thế nhưng tại sao cả Hạ và Huyền Y lại cùng cứu cho một người? Họ đã tìm gặp được nhau hay đó chỉ là sự trùng hợp? Nếu chỉ là trùng hợp thì cậu Long thực vô cùng may mắn vì được tới hai Huyền Nhân của Vu Sơn cùng giúp…

Diệu Thiện nói:

- Tôi hiểu rồi, vậy nay tôi đưa ông về sông Kim Giang tạ tội với các vị thần, mong ông nói đỡ lời cho các vị thần ở sông đó, và cách cảm báo cho Thủy Đà hay rằng nếu rút được thì tôi sẽ lập đền tế cho, vậy là chuyện này qua đi, còn nếu cố muốn bắt cho được người đó, thì tôi cũng sẽ có cách mà cứu cho được người đó.

Phong Đà rụt rè nói:

- Tiên Sinh tha tôi thực đó sao?

Diệu Thiện gật đầu nói:

- Người xuất gia không nói hai lời, hãy đậu tạm vào cánh tay tôi, tôi cho ông mượn huyệt mặt trời mà làm nơi trợ sinh, xin ông nhanh lên cho, tôi đã đau mệt quá rồi.

Kinh Tâm nói:

- Thế thì không được! Phong Đà có thuật Chiếm Khí, Tiên Sinh để nó vào nơi Khí Trợ Sinh thì là đùa với tính mạng hay thế nào?

Phong Đà run rẩy nói:

- Tôi nào dám đâu…Nay không trú trên khí người thì tôi chẳng đi đâu được, chút nữa nước này bốc hơi hết thì tôi chết mất.

Diệu Thiện cười nói:

- Không sao đâu, phu nhân đừng lo.

Nói đoạn hai mắt vẫn nhắm nghiền vì đau đớn, run run đưa cánh tay ra, Phong Đà cũng run run đưa tay cánh tay đen lên nắm lấy tay của Tiên Sinh.

Ngay khi đó nó đưa tay còn lại lên miệng niệm chú, đoạn từ nơi cổ tay của Tiên Sinh, từ bàn tay của Phong Đà nổi lên vô vàn những sợi tua đen như những con giun ngoằn nghoèo ẩn dưới lớp da, ăn dần ngược theo cánh tay lên vai của Tiên Sinh rất nhanh.

Bấy giờ tự nhiên Tiên Sinh thấy chao đảo cả người, mắt và mũi cùng đổ máu, đoạn ho sặc lên, miệng ộc ra máu tươi, rồi nằm gục ngay xuống.

Kinh Tâm thấy như thế thì nhìn Cô Linh, hét lên:

- Con ả kia, mày có làm được việc không!

Cô Linh nghe thế vội vung lưỡi kiếm sắc lên chém một nhát vào ngay giữa người Phong Đà, nó ré lên một tiếng rồi đứt làm đôi, tan đi.

Kinh Tâm bấy giờ nhìn Diệu Thiện đang nằm ngất lịm trên đất,, nói:

- Tiên Sinh thật tin người quá mà.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.