Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2079 chữ

Cô Linh hỏi:

- Xin hỏi Thánh Cô biết trước được nó hay sao?

Kinh Tâm nói:

- Bổn phu nhân chinh chiến đã nhiều năm, thứ Ma Quỷ này nhằm nhò gì? Hơn nữa cái này cần gì phải biết trước, thứ Ma Quỷ lươn lẹo tin thế nào được, đứa trẻ con lên ba cũng biết thế. Trên đời có mấy ai ngu một cách thần kì như Tiên Sinh nhà ta đâu? Thế nhưng nếu giết từ ban nãy sợ Tiên Sinh nổi giận, phải chờ nó ra tay, Tiên Sinh ộc máu ra như kia mới chịu tin, thì bấy giờ mới danh chính ngôn thuận được.

Cô Linh nói:

- Phải, tôi cũng nghi là nó quan sát thấy Tiên Sinh đau yếu, lại nhắm chặt mắt không thấy gì nên nó Kết Ấn để Chiếm Khí, nhưng thấy Tiên Sinh quả quyết tôi cũng không dám can. Vậy rủi ban nãy không ra tay kịp thì sao?

Kinh Tâm nói:

- Thì cũng chẳng sao cả, Tiên Sinh có thân thể Huyền Nhân U Ẩn, đâu dễ gì mà bị nhiễm độc của Anh Linh như người thường được? Ta lại điều tiết lượng khí trong người Tiên Sinh, nếu nó có vào được Huyệt Khí Trợ Sinh thì ta điều khí bảo vệ, nó cũng chỉ ở yên trong đó chứ chẳng Lây Nhiễm Phân Tách đi đâu được, Tiên Sinh sẽ đau bệnh mất một thời gian, về lại chùa Thanh Trúc thì các sư huynh đệ sẽ tróc ra sau.

Cô Linh nói:

- Thánh Cô quả là người chu toàn.

Đoạn nhìn Diệu Thiện nằm trên đất, lại hỏi:

- Vậy Tiên Sinh có bị làm sao không?

Kinh Tâm đáp:

- Tiên Sinh yếu lắm rồi, từ nay phải nghỉ ngơi, không thể dụng phép một lần nào nữa nếu không thì mù chắc luôn, do phần Nhãn Thức của Tiên Sinh dùng để nuôi dưỡng ta rồi. Nay việc tróc Quỷ cũng đã xong, nguồn cơn sự việc ngươi cũng đã được nghe, vậy việc còn lại, trông cậy vào ngươi cả. Ngươi hãy liên hệ với các vị Thánh trong Đạo Mẫu mà kêu xin với Thần Kim Giang tha nốt cho đứa bé trai là coi như xong việc. Ngày mai ta và Tiên Sinh sẽ về lại Thanh Trúc tự rồi, ta không cho phép các ngươi làm phiền Tiên Sinh bất cứ việc gì nữa, ngươi đã nhớ rõ chưa?

Cô Linh cúi đầu y mệnh…Kinh Tâm không muốn Diệu Thiện can dự vào chuyện này nữa, Cô phải tìm liệu cách xử lý cho thích đáng, chỉ cần đuổi được con Thủy Đà kia về sông nữa là xong việc rồi…Thế nhưng…

Cô Linh hỏi:

- Giờ con Phong Đà đã chết, Hỏa Đà dưới sông hẳn đã cách cảm được rồi, việc này sẽ đến tay các Thần và Quan Thánh dưới Kim Giang, nếu họ hỏi tội thì tôi làm thế nào?

Kinh Tâm nói:

- Ngươi là đệ tử Phủ Nhạc mà hỏi ta việc đó sao? Chẳng phải vì việc đó mà Tiên Sinh lặn lội tới đây nhờ ngươi giúp cho sao? Chúng có Mẫu ngươi cũng có Mẫu, kêu xin Mẫu ngươi ấy, hãy chỉ xin thôi, chớ đối đầu với chúng nó nhé.

Nói đoạn quay sang nhìn Diệu Thiện lưu luyến, rồi nói:

- Bổn phu nhân đi đây,nhờ ngươi chăm sóc cho Tiên Sinh.

Nói đoạn chẳng để Cô đáp lời, phu nhân bay vụt lên tầng không tan mất dạng. Cô Linh bấy giờ ngồi lại cạnh Diệu Thiện, Cô cúi xuống hôn nhẹ lên má anh rồi nói:

- Anh tôi thực ngây ngốc nhất đời, phu nhân thì lại thực là tài giỏi, thế mà cũng ở được với nhau khéo thật. Thôi được rồi, vì anh, em lo vụ này, xong là ta hết nợ nhé.

Sau ngày hôm đó, Diệu Thiện được các Cô ở phủ Sơn Trang đưa về chùa Chân Hòa, Tiên Sinh về lại trong tình trạng hai mắt không nhìn thấy gì cả, đi lại đều phải có người dìu đỡ cho khỏi vấp. Các sư trong chùa thấy thế đều lo sốt cả lên, gặng hỏi nhưng Tiên Sinh chỉ cười nói đi chữa bệnh, ngoài ra chữa ở đâu, cho ai thì không nói rõ, Tiên Sinh cũng căn dặn không được nói lộ ra ngoài nhưng tất nhiên việc lớn như thế sao mà giữ kín được. Có người đem nói với trụ trì Đại Minh, Thầy đang làm phật sự trong miền Nam chưa về ngay được nhưng cũng lo sốt hết cả lên, dặn đệ tử giữ cho thật kĩ không để Diệu Thiện tùy ý đi lại nữa. Sư trong lòng lo lắm, vội sắp xếp cho xong công việc để sớm trở về chùa, Diệu Thiện là thằng cháu mà sư yêu quý, là đệ tử yêu của Đại Trí hòa thượng, là cục cưng của giáo hội Bắc Tông Đại Thừa, nếu nó mà có mệnh hệ gì thì ông chẳng gánh nổi trách nhiệm.

Diệu Thiện cũng nghỉ một đêm rồi hôm sau nhất quyết xin đi, một mặt muốn quay lại bờ sông Kim Giang đi tìm Hạ, mặt khác muốn xong việc cho nhanh để đưa Hạ về lại nơi chùa Thanh Trúc gặp Thầy Đại Trí, nhưng Tiên Sinh đang chẳng thấy gì, đời nào người ta cho đi, thế là đành bất lực. Giá mà có em Chân Như thì nhờ em ấy giúp cho được nhưng sau hôm đó thì Chân Như đã về đảnh lễ với các Thầy và mang đồ dùng hành lý qua bên phủ Sơn Trang để các Cô nhận làm lễ tôn nhang bản mệnh cho rồi…Không còn ai trông cậy được nên Tiên Sinh chẳng đi được đâu, đành bó gối ở yên trong chùa.

Chỉ hai ngầy sau thì có đoàn sư của chùa Thanh Trúc tới, có ai đó đã báo tin về chùa ấy rồi, đoàn sư có ba người, đều là các hòa thượng cao tay ấn của chùa, chuyên về thần khí và y học, người trưởng đoàn dâng lên cho Tiên Sinh bức thư của sư trụ trì Nhất Quang, trong thư chỉ ghi vắn tắt:

“Diệu Thiện em, em hãy ở yên trong chùa Chân Hòa không được bước chân ra, anh sai các sư đệ tới trị thương cho em, chừng nào lành lại đôi mắt Pháp, lập tức về chùa ngay, nếu chống Lệnh bỏ đi, đừng có trách gia môn vô tình, em về đây ta nói chuyện sau.”

Diệu Thiện đọc xong thư thì rụng rời cả người, trụ trì đã nổi giận thực sự rồi nên mới nói thế này, vậy là Tiên Sinh bỏ mộng trốn đi, đành ngoan ngoãn nằm yên trong chùa Chân Hòa mà điều trị.

Qua thời gian Tiên Sinh nghỉ ngơi, được tập thể chư tăng trong chùa hết mực quan tâm chăm sóc, lại có các Thầy chữa bệnh đều là người cao tay ấn chạy chữa cho, lại có Kinh Tâm ngày nào cũng tụng kinh trì chú cho Tiên Sinh, rồi có cô Lệ đến thăm nuôi liên tục chu cấp cho chẳng thiếu thốn gì, sau một thời gian ngắn, mắt Tiên Sinh dần nhìn lại được.

Lại nói tới Lệ khi tỉnh dậy sau ngày hôm đó đã thấy đang nằm trong phòng nghỉ của Cô Dung, trên mình phủ một lớp chăn,, Lệ vội vàng trở dậy, Cô Dung đưa cho quần áo mặc lại, đoạn kể lại cho Lệ nghe hết việc.

Lệ giở ngực ra xem, quả nhiên thấy bốn dấu răng trên ngực đã mờ nhạt đi hẳn rồi, đoạn vội vàng đi thẳng tới phòng Cô Linh.

Quả nhiên Tiên Sinh đang nằm nghỉ ở đó, Cô Linh ngồi ở bên trông nom chăm sóc cho, Lệ vội vàng vào thấy Tiên Sinh nằm yên trên giường, hơi thở yếu đuối, đôi mắt đã được Cô Linh băng trắng lại, vẫn có màu đỏ thẫm thấm ra trên nền băng trăng, Lệ thương lắm, ngồi ngay xuống bên, gục đầu xuống mà ôm lấy Tiên Sinh, Cô Linh lôi Lệ ra rồi nói:

- Về phần cô thì như thế là được rồi đó, tôi và Tiên Sinh đã giết chết Quỷ Thần ám vào người cô, nhưng em trai cô thì khó trị hơn. Nay em trai cô không ở bệnh viện được đâu, bây giờ cô lập tức tới viện đón nó, mang đến đây cho tôi, ở phủ tôi có phòng khách cho người đến trị bệnh, em cô có thể nghỉ lại đó để tôi theo dõi.

Lệ gật đầu nói:

- Dạ trăm sự nhờ ở Cô cả, chi phí tốn kém ăn ở hết bao nhiêu em cũng xin chịu tất.

Cô Linh cười phá lên nói:

- Phủ này thì thiếu gì tiền? Nhưng tiền để làm từ thiện bao giờ cũng thiếu, nghe nói cô giàu lắm hả, thế thì vụ này xong, cô giúp tôi thỉnh vài cái tượng về đi?

Lệ cười nói:

- Không thành vấn đề, vậy để em đưa nhóc nhà em tới, chăm sự nhờ Cô cả, thế còn Tiên Sinh thì ra sao?

Cô Linh nói:

- Tiên Sinh bị yếu do phải gánh Vía Thánh rất nặng, dùng Huyền Thuật mạnh như thế là điều kiêng kị, lần này Tiên Sinh vô cùng vì cô rồi, cô không phải Huyền Nhân nên chẳng biết được sự hy sinh đó lớn lao thế nào đâu, cô chăm sóc Tiên Sinh cho tốt vào.

Lệ cúi đầu vâng dạ, đoạn ngập ngừng hỏi:

- Vậy ban nãy…Tiên Sinh có nói gì không ạ?

- Nói gì là nói gì?

- Ý là lúc Tiên Sinh…Nhìn em đi vệ sinh… Tiên Sinh có nói gì không…

Cô Linh nói:

- Đừng nói tào lao nữa, lúc đó còn thấy cái quái gì mà nhìn, đui mù cả mắt cho không chết là may rồi, Tiên Sinh không quan tâm đâu, cô khỏi nghĩ, à mà nhanh nhanh chuyển cái bàn thờ của mẹ cô về quê cho ở chung với ba cô đi, yêu ma xúi bà ấy để lại đây vì Vong Linh nhập vào đó cho dễ bề theo dõi việc trong nhà chứ chẳng có việc gì khác đâu, cô nhanh đi đi cho được việc.

Nói rồi xua tay tiễn khách….

Thế là ngay trong ngày hôm ấy, Lệ mang em Long đi tới phủ Sơn Trang để nhờ cậy Cô Linh.

Rồi Lệ về lại nhà thăm mẹ, sau đó cô dời bàn thờ của mẹ về quê và trả lại căn nhà mà nhà cô thuê. Xong xuôi đâu đó Lệ lên công ty của ba để giải quyết nốt những vấn đề còn lại về cổ phần.

Lệ đã suy nghĩ rất nhiều về những lời Tiên Sinh Diệu Thiện nói với cô về quan niệm của tiền bạc, cô nghĩ lại thái độ lo lắng của mẹ cô về việc cổ phần vào những ngày ba cô vừa mới mất, cũng như trước khi chính bà ra đi…Rồi cô nghĩ về ba, người dành cả một đời bươn chải để gây dựng nên tất cả những gì hôm nay chị em cô có…

Sau tất cả những điều đó, cô còn lại những gì? Ba mẹ cô, họ còn lại những gì? Rồi cũng chỉ còn là nắm xương khô trong mả…

Đoạn Lệ làm thủ tục, mướn luật sự, họp riêng đại hội cổ đông cũng như ủy thác lại những thành viên sáng lập, rồi nhượng lại hết cổ phần của mình cũng như của mẹ, cô có rất nhiều tiền, thế rồi mang toàn bộ số tiền đi gửi ở những nơi tin cẩn, ủy thác cho những người có thẩm quyền để đầu tư vào việc bất động sản và làm sổ tiết kiệm để lo cho cuộc sống sau này, còn phần cổ phần của Long thì Lệ để cho người ủy nhiệm giám hộ tạm giữ, chờ khi nó đủ mười tám tuổi nó sẽ tự mình quyết định lấy.

Xong xuôi đâu đó, Lệ liền đi thỉnh tượng Mẫu về, thuê xe chở về dâng lên phủ Sơn Trang, rồi đi tới chùa Chân Hòa để gặp một người mà cô ngày nào cũng lo lắng, chẳng biết người đó liệu có được khỏe không…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.