Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2087 chữ

Lệ ngồi rót trà ra ly, lặng nhìn ngắm Tiên Sinh đang ngồi bên khung cửu sổ.

Đôi mắt Tiên Sinh băng trắng, Tiên Sinh hướng ra ngoài cửa sổ dù chẳng nhìn thấy gì, có lẽ anh đang tận hưởng sự ấm áp của ánh nắng ban mai.

Đây đã là công việc thường nhật của Lệ những ngày qua, cô luôn đến thăm anh vào mỗi buổi sáng, tự tay pha trà cho anh uống, sau khi anh uống trà xong thì cô sẽ rời đi, và quay trở lại vào buổi tối cùng hàng đống những thứ đồ dùng cần thiết, vật phẩm, đồ tẩm bổ.

Lệ chăm sóc cho anh rất chu đáo, mặc dù Tiên Sinh không cần đến những điều đó nhưng anh cũng không chối từ, anh chỉ nói:

- Nơi tăng đoàn tôi có nhiều sư đệ, cũng không để tôi phải thiếu thốn gì cả, cô là phận nữ cứ vào nơi ở của tăng đoàn cũng không được tiện lắm, sức khỏe tôi đỡ hơn nhiều rồi, cô không cần đến nữa đâu.

Lệ cương quyết nói:

- Anh bị thế này là do em mà, em phải chăm sóc anh cho tới khi anh hoàn toàn bình phục mới thôi. Mà có thật không cần phải tới bác sĩ không? Liệu anh không bị mù đấy chứ?

Diệu Thiện đáp:

- Người Huyền Nhân biết rõ cơ thể mình chỗ thịnh chỗ suy, tôi còn đi chữa bệnh cho người khác thì có lẽ nào tôi lại không biết tình trạng của mình? Khí toàn thân của tôi suy yếu và nhãn thức thì phải san sẻ cho Vong Hồn, nên tạm không nhìn thấy chứ chẳng phải là mù lòa, một thời gian sau là sẽ khôi phục lại bình thường, cô đừng có phải suy nghĩ gì cả.

Lệ nghe thấy mới thầm yên tâm trong lòng, Tiên Sinh lại hỏi:

- Sao dạo gần đây cô rảnh rỗi thế? Cô không phải lo chuyện công ty của ba cô sao?

Lệ nói:

- Dạ không, em xin nghỉ việc rồi.

Tiên Sinh ngạc nhiên hỏi:

- Thế cô không đi làm thì lấy cái gì mà ăn?

Lệ che miệng cười nói:

- Tiên Sinh thật là chẳng biết gì hết, xin nghỉ việc chỉ là trao quyền làm chủ cho người khác thôi. Em vẫn là cổ đông lớn, cổ phần của em còn lại ở công ty và lợi tức của nó sinh ra thì em có ăn cả ba đời cũng không hết được, em không cần phải làm gì cả.

Diệu Thiện gật gù nói:

- Ồ, không cần phải làm gì cả mà vẫn sống no đủ được tới cuối đời sao? Hóa ra là như thế, nếu thế thì cô còn cứ phải chấp vào tiền bạc làm gì nữa?

Lệ nói:

- Thì giờ em còn chấp nữa đâu, em định đợi khi Long khỏi bệnh em sẽ dùng tài sản để làm từ thiện và cúng cho các chùa cũng như các phủ, em chỉ để lại số tiền đủ chi tiêu thôi. Mà Tiên Sinh không muốn nhận tiền chứ nếu anh muốn, em có thể cùng…Chia sẻ tài sản với anh.

- Chia sẻ tài sản là thế nào? Cô định cho tôi tiền hả?

Lệ cười, vẫy tay nói:

- Thôi bỏ đi, không có gì cả, anh khờ quá chẳng hiểu được đâu.

Diệu Thiện ngập ngừng không nói, một lúc thì lại hỏi:

- Em trai cô ra sao rồi?

Lệ nói:

- Mấy ngày qua nó ở bên phủ Sơn Trang, ngày nào em cũng tới thăm nom nhưng không thấy Cô Linh nói lại cái gì cả, em Long cũng thấy bình thường, không có gì bất ổn.

Diệu Thiện nói:

- Cô Linh đang làm việc đó, cô cứ kiên trì theo dõi, nếu có điều gì lạ thì Cô Linh sẽ báo với cô thôi, đôi mắt của tôi chỉ ít ngày nữa là lành lại, khi đó tôi sẽ theo các sư đệ ở Thanh Trúc về lại Thanh Trúc tự chịu phạt.

Lệ buồn rầu nói:

-Vậy khi nào Tiên Sinh quay lại đây, em có thể đến Thanh Trúc tự để gặp Tiên Sinh được không?

Diệu Thiện nói:

- Tôi về Thanh Trúc tự nhận Lệnh sau đó phải đi Phúc An chứ không ở lại, chừng nào đi công cán về qua Hà Nội, tôi sẽ tới thăm cô.

Lệ nghe thế thì mừng lắm, cười nói:

- Anh hứa rồi đó nhé, người xuất gia không được nói dối đâu, em sẽ chờ anh tới thăm đấy.

Diệu Thiện gật đầu, đoạn hỏi:

- Cô có biết người vô gia cư dạo nọ cô hay gặp ở bờ sông là ai không?

Lệ lắc đầu, Diệu Thiện liền nhân đó kể lại cho Lệ nghe:

- Người ấy tên là Hồ Sĩ Hạ, trước kia anh ấy từng tu ở chùa Thanh Trúc cùng tôi, lấy hiệu là Diệu m Tiên Sinh, xét về vai vế, Chân Như phải gọi anh ấy là sư huynh. Sau này anh ấy rời khỏi chùa thì lên núi Vu Sơn ở Tây An tu học theo phái Vu, lấy hiệu là Huyền Vi Cửu Tổ, là người nhập môn sau vị bác sĩ đã cứu mạng cho em cô, xét về vai vế, anh ta gọi vị bác sĩ đó là sư huynh. Thời gian cô ở bờ sông, chính anh ta là người đã giăng mắc các kết giới để giữ mạng cho cô, khi em Long bị rắn cắn, cũng chính anh ta đã dùng con dao để tạo ra kết giới nhằm bảo vệ cho em cô, như thế chị em cô còn sống được và được chạy chữa như ngày nay, đầu tiên là nhờ có anh ấy.

Lệ nghe thế thì lặng người, cúi đầu xấu hổ…

Cô nhớ đến người ăn xin đẹp trai lãng tử ngày nào cũng ngồi ở ghế đá trước bờ sông Kim Giang để chờ cô mang đồ ăn tới…

Cô nhớ lại câu nói của anh ta…

“Cô cho tôi ăn cơm, tôi giữ cho cô mạng…”

Anh ta đã luôn âm thầm làm lợi cho cô và em Long mà chẳng hề nói ra lấy một câu, lúc nào anh ta cũng chỉ thầm lặng như thế, đó là lý do mà chị em cô còn sống tới tận bây giờ để gặp được Tiên Sinh Diệu Thiện. Ấy vậy mà cô đã có những suy nghĩ không hay về anh ta, cô đã xem thường anh ta chỉ là kẻ lang thang vô công rồi nghề, cô đã lạnh lùng quay đi và đã vội giục bố mẹ trở về quê để khỏi phải nhìn thấy anh ta…

Anh ấy thật đáng thương quá…

Diệu Thiện nói:

- Cô có thấy không, chúng tôi cùng nhau tu học một thầy, luyện đạo từ cùng một lò mà ra, căn cơ, kiến thức, học thuật đều tương đồng nhau, nhân cách thì anh ấy còn có phần hơn tôi, đó là người quyết đoán dũng cảm, lại có lòng lo nghĩ cho người khác, thế nhưng giờ đây tôi và anh ấy thực khác nhau làm sao…Mỗi khi tôi đau ốm có kẻ hầu người hạ, tôi đi đến đâu trong khắp cả nước này thì các nơi đình chùa miếu phủ đều tiếp đón ân cần, thực chưa nói là danh vọng tột bực, nhưng có thể xem là đỡ phải chạnh lòng nơi đêm vắng, khi tôi giúp người, muôn người đều biết mà mang ơn, ân cần chăm sóc, xem như thánh thần. Còn anh ấy thì phải sống kiếp lang thang không nhà không cửa, không có người thân, chẳng ai quan tâm, lúc nào cũng lủi thủi một mình. Phải xin ăn từng ngày, có bữa no bữa đói, khi đau ốm chẳng ai săn sóc, còn bị người đời khinh ghét cười chê chỉ là thằng ăn bám, thống khổ cả về thể xác và tinh thần chẳng để đâu cho hết, có lẽ cũng vì mặc cảm tự ti đó mà anh ấy chẳng còn quay lại chùa để gặp tôi nữa. Đó là người mà tôi dành cả đời này để tìm gặp lại cho kì được…

Lệ nói:

- Anh ấy thực đáng thương làm sao…Vì cớ gì mà anh ấy phải chịu đau khổ tới như thế?

Diệu Thiện nói:

- Đó là do nghiệp lực của người Huyền Nhân U Ẩn tu theo phái m Binh phải gánh chịu, tôi cũng là người Huyền Nhân U Ẩn nhưng vì tôi nương theo tu đạo của phật đà nên giảm đi được phần nào sự thống khổ đó, điều tôi phải chịu đựng chỉ là sự trống vắng máu mủ, không lập được gia thất, thế nhưng điều đó đã có tăng đoàn bù đắp cho rồi nên cũng chẳng đến nỗi nào…

…Không lập được gia thất…Là sao? Tiên Sinh không thể kết hôn được ư? Tiên Sinh đâu có phải là sư? Tại sao lại phải như thế?

Lệ muốn hỏi lắm nhưng kiềm lòng lại được, một thời gian sau khi mối quan hệ của hai người thân thiết hơn, cô sẽ hỏi lại điều đó sau, Lệ nói:

- Vậy còn người anh của anh ta, người đó có phải Huyền Nhân U Ẩn không? Vì sao lại không phải chịu khổ như anh ta? Người anh trở thành bác sĩ, đi đến đâu cũng được mọi người trọng vọng, tìm kiếm…

Diệu Thiện nói:

- Đó chỉ là cái vẻ ngoài để che đi nội tâm giông bão bên trong mà thôi, hoặc là người đó có đủ sự thông minh để biết trước được kết cục của mình, từ đó mà chọn cách rút lui hoặc tránh né đi để theo đuổi cuộc sống bình thường, trở thành một vị bác sĩ, không còn đi theo con đường Huyền Thuật. Con người trên đời không vì cầu danh thì cũng cầu lợi, những người nào có năng lực Tâm Linh mấy ai mà chấp nhận sống cuộc sống bình thường? Họ không ý thức được cái sự khổ mà họ phải gánh chịu, họ chỉ quan tâm tới cái danh, cái hào nhoáng mà nghề thầy Pháp mang lại cho họ. Nếu người đó nghĩ được như thế thì anh ta thực là người có tầm nhìn sâu xa và thông minh chưa từng thấy trong đời, từ đó mà thoát khỏi được kết cục giống như Hạ. Còn nếu không phải như thế, việc làm bác sĩ chỉ là vỏ bọc để che đi việc Pháp anh ta làm, thì sớm muộn gì anh ta cũng phải chịu nghiệp thôi, nếu nghiệp lực sâu dày thì sẽ hiện tiền ngay trong đời anh ta, còn nếu phước dày thì hiện tiền ở đời con cháu của anh ta hoặc các kiếp sau của anh ta. Đối với người Huyền Nhân U Ẩn, để có một vỏ bọc danh vọng là điều chẳng khó khăn gì cả…

Lệ ngậm ngùi nói:

- Gặp được các anh trong đời thực là may mắn lớn của đời em, chẳng biết vì sao em may đến thế, tiếc là cha mẹ em không được như vậy.

Diệu Thiện nói:

- Nói ra có thể cô chẳng tin đâu, nhưng khi mắt tôi không nhìn thấy, thì tôi có sự linh ứng mờ nhạt từ phép của Phật Gia gọi là Thần Túc Thông, tôi có thể nhìn nhận được lờ mờ một số người và sự việc trong quá khứ, bởi lẽ tôi có người m đi theo và tác động vào các cơ quan mắt đó, trong Phật Gia đó là phép Mắt Huệ Nhãn, tôi có thể nhìn thấy được có một tiền kiếp cô là công chúa An Tư, là người có công cho nước, nên kiếp này chẳng bị Quỷ Thần hãm hại.

Lệ che miệng cười nói:

- Anh bảo em là công chúa sao? Em cứ tưởng anh thật thà, nhưng xem chừng cũng khéo lấy lòng con gái, biết là phét cơ mà nghe thì vẫn thích.

Diệu Thiện cười nói:

- Nay tôi có một việc muốn nhờ cô giúp, cô hãy giúp tôi làm việc đó trước khi tôi phải rời khỏi nơi đây.

Lệ nói:

- Có việc gì anh nói đi, em sẽ làm hết sức.

- Cô hãy quay lại bờ Kim Giang một lần nữa, tìm giúp lại cho tôi Hồ Sĩ Hạ…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.