Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 1981 chữ

Hôm đó Lệ có việc đi ra ngoài từ chiều, tối trời, Cô Linh cùng mấy Cô đệ tử trong phủ rủ nhau cùng chơi bài tam cúc, đang chơi bời vui vẻ thì chợt Cô Dung chạy lại báo tin:

- Sư phụ ơi, Cô lại xem chỗ thằng Long thế nào, nó lên cơn rồi…

Cô Linh nghe thế thì vứt cả bài, chạy vội lên phòng của Long xem sự tình, các Cô Hầu Đồng trong phủ cũng vội chạy theo.

Lên tới phòng Long, Cô Linh đẩy cửa ra thì thấy thằng bé đang trườn bò quanh quẩn ở dưới sát chân giường, nó cứ lúc lắc cái đầu, nhe răng ra cười, trời mới tối chứ chưa muộn, trong phòng còn để đèn sáng, mọi người thấy thế đều kinh hãi, bốn cái răng nanh của thằng bé mọc dài ra hơn so với mọi khi, nó đang chưa xích lại nên chẳng có ai dám vào trong, các Cô chỉ đứng ở cửa mà ngó vào, rồi cùng xôn xao hết cả lên.

Cô Linh không nói gì cả, đi thẳng vào trong phòng, chẳng nói chẳng rằng cầm ngay lấy cái roi ở đuôi giường vụt vào người Long mấy phát, Cô cứ đè chỗ cổ, chỗ mặt, bàn tay, những nơi không có quần áo che mà vụt.

Long kêu lên đau đớn, giơ hai tay lên che lấy mặt, những nơi bị chiếc roi phép quật vào đều hằn lên những vệt màu đen, ai thấy thế cũng đều kinh hãi.

Cô Linh vừa quật vừa hét lên:

- Cút ngay ra!

Long nghiến răng đáp lại:

- Ư…Ư…Đau quá…Có thôi ngay đi không, mày muốn chết à?

Đoạn nó thật lực vùng dậy, nắm được lấy đầu roi của Cô, giật lấy vứt đi. Thế rồi chồm lên người Cô.

Các đệ tử thấy thế đều thất kinh chạy ùa vào, nhưng Cô Linh không bị động gì cả, ngược lại, Cô còn co chân đạp cho Long một phát vào giữa bụng, thằng bé bật ngửa ra sau, rồi Cô sấn lại đè nó lên, cứ đè giữa mặt nó mà đấm, mà tát, Cô hét lên:

- Mất dạy, mất dạy này!

Các đệ tử cũng lên, cầm sợi xích đen xích vào cổ chân thằng bé.

Cô Linh đánh chán tay rồi đoạn hét đệ tử, có một Cô mang lại cái hộp, Cô mở ra, lấy bột trắng trên đó thổi vào mặt Long, thằng bé liền ngất lịm đi, các Cô bế nó đưa lên giường.

Cô Dung hỏi:

- Thế nó đã đi chưa ạ?

Cô Linh thở hồng hộc, tay quệt đi vệt mồ hôi, nói:

- Còn lâu, cái thứ này lì lợm lắm, lâu lắm rồi tiểu thư đây mới phải động tay chân.

Xong đoạn đứng dậy, chỉnh lại áo sống, đoạn nói với đám đệ tử:

- Ra bên ngoài coi lại cửa nẻo, Bùa Chú các nơi trong và ngoài phủ đi. Nay là đêm rằm, yêu ma thường vì thế mà lên, lâu nay không sao tự nhiên nay thằng bé này nó phát lộ ra tức là có điều lạ, có thể nó đang tạo ra trướng khí để đánh động dụ đồng bọn nó tới, hôm nay nhằm đúng ngày tôi tới kì kinh nguyệt, trong người không được khỏe, lại thêm bực tức ra.

Nói rồi bỏ đi, các đệ tử vội vàng y mệnh, nhưng ngay khi vừa đặt chân ra bên ngoài thềm cửa thì chợt các Cô dựng hết cả tóc gáy bởi tiếng nói từ trên giường Long vọng từ sau lưng:

- Hôm nay bọn mày chết chắc rồi, dám đánh tao ra thế này à!

Cô Linh quay lại thì thấy Long vẫn nằm trên giường, nhìn các Cô mà cười, nó nhe răng ra vẫn còn lộ nguyên bốn chiếc răng nanh nhọn hoắt như nanh rắn, trên mặt vẫn dính đầy bụi phấn trắng.

Cái thứ gì thế này? Sao bột Bạch Hùng hoàng không dứt được cơn của nó? Vậy thì Chướng Khí đã giăng mắc khắp nơi tiếp thêm cho nó từ bên ngoài rồi, nên nó mới dám phát lộ ra như thế này hay sao?

Cô Linh còn đang nghi ngại thì chợt đám đệ tử nhao nhao lên :

- Cô ơi mau ra ngoài mà xem!

Cô Linh giật mình bởi tiếng sấm nổ đì đùng bên ngoài trời như thể sắp đổ cơn mưa, Cô cùng mọi người bỏ mặc Long bị xích ở trong phòng, chạy vội ra ngoài thì thấy mây giông kéo đến mịt mù, bầu trời tối đen, trăng đã bị che khuất, gió lốc nổi lên tứ bề ào ào.

Cô Linh đưa tay lên miệng bắt quyết niệm chú, đoạn hé mở mắt âm dương ra thì nhìn thấy giăng phủ kín cả một tầng trời những lang trùng rắn rít đang bay lượn trên không, con nhe nanh, con dẩu mỏ, con chẳng có thân chỉ là đám khói mờ ảo, chúng cùng phủ kín tứ bề xung quanh phủ Sơn Trang.

Cô niệm chú trỏ kiếm về phía cổng, lập tức có tiếng gầm lên phát ra từ hai con nghê đá Cô đặt ở cổng, tức thì Ma Quỷ tản hết ra, rồi được thoáng chốc lại tụ lại.

Bấy giờ chúng cùng đứng dạt ra, rạch đôi nửa bầu trời, từ xa bay lại ầm ầm một con quái vật có nửa mình rồng, trên lưng cưỡi là một vị Thiên Tướng mặc áo giáp trắng, vai đeo cung tên, tay cầm kiếm sắc, đứng lơ lửng ngay nơi cổng phủ.

Hai con nghê lại gầm lên, Thiên Tướng rút cung ra, lắp tên vào, nhắm vào một con mà bắn, sau mũi tên ấy, Ma Quỷ cùng ùa xuống nuốt trọn con nghê.

Ngay khi đó Các Cô và đệ tử chợt thấy tượng con nghê đá bên trái cổng phủ vỡ tan tành.

Rồi bùa chú tứ bề cùng bay lên, Thiên Tướng hét lên một tiếng, đưa tay niệm chú rồi trỏ kiếm lên trời, Ma Quỷ bay loạn tứ tán, bùa chú tan đi cả, cảnh tượng hỗn loạn đến kinh hoàng, rồi trời bắt đầu mưa to như trút, sấm sét rền vang.

Đám đệ tử biết có Ma Quỷ đến, đứng im sau lưng Cô Linh, Cô cũng cầm kiếm, bước ra giữa sân phủ, trỏ thẳng vào Thiên Tướng nói:

- Mày là Ma Quỷ nơi nào? Có biết đây là phủ Sơn Trang không mà dám đến phá?

Tướng áo trắng cũng thu tên lại, chống kiếm ngang người, nói:

- Ta là Thanh Từ, hữu Thiên Tướng Kim Giang. Con tiện nhân kia, mày chỉ là thứ con hầu Thánh, sao mày dám bắt Thánh Thần? Nay tao phụng lệnh tới đón Thần về sông. Mày giam Thần sông đâu? Mau thả ra ngay nếu không tao cho phủ mày nát thành cám!

Cô Linh nghiến răng nói:

- Thánh Thần nào ở đây? Xưa nay sông Kim Giang và phủ Sơn Trang đều là con của mẹ Liễu Hạnh, cùng thờ một Mẫu nhưng không phạm đến nhau, việc ai nấy làm mỗi bên gìn giữ một phủ, nay chúng mày vô duyên vô cớ tới đây làm loạn, nếu tao thưa việc này với Mẫu thì chúng mày chẳng còn mảnh đất mà chôn thây, chẳng còn bát nhang mà thờ tự.

Thanh Từ nói:

- Ra là mày cũng hiểu được đạo lý đó, vậy thì mày càng nên biết, Thần của Kim Giang không hề phạm gì tới phủ mày nhưng mày lại bắt nhốt Thần, nay quan tướng tới xin rước Thần về thì mày lại không cho. Vậy dỏng tai mà nghe kĩ đây, từ xưa tới nay các Mẫu Thượng Ngàn ra oai khắp bốn bể, đều trừ Kim Giang lại, nguồn cơn sâu xa hẳn mày đã rõ vì sao lại vậy? Bởi lẽ Ngọc Mẫu tính tình nóng nảy, các Mẫu phủ ngàn không ai dám phạm đến, Cao Gia bùa thuật Cao Minh, các người hầu Đồng đều phải tránh, nay mày đã gây sự với Kim Giang thì tất là mang họa, tao chẳng muốn nhiều lời với mày nữa!

Nói đoạn giơ cao cây kiếm, truyền rằng:

- Xông vào trong, muốn giết kẻ nào thì giết, muốn phá cái gì thì phá, tìm cho ra tiểu Thần về đây!

Các Vong Ma Ngạ Quỷ, Thần binh Thủy Tướng đều bu lại chung quanh Lưỡng Long và Thanh Từ, Lưỡng Long gầm lên một tiếng rồi chực bay xộc thẳng vào trong phủ.

Lưỡng Long nhắm thẳng hướng cửa chính mà phi vào, chợt ngay khi ngang qua sân thì nghe có một tiếng gầm vang cả đất trời, từ nơi tượng con nghê gác cổng vụt lên một con nghê to lớn, nó lao bổ vào đám Thủy Tướng mà cắn xé, nhiều con tránh không kịp bị nghê cắn tan hồn.

Lưỡng Long quay lại, hai con đánh nhau rung động cả thinh không, Thanh Từ thấy như thế cầm kiếm nhảy dựng lên chém một nhát vào giữa mặt nghê.

Nghê tránh không kịp bị xả ra làm đôi, Vong Ma Ngạ Quỷ lao vồ đến nhập toàn vào thân nghê, trên trời bỗng có tiếng sét giáng thẳng vào tượng con nghê thứ hai, nó vỡ tan thành từng mảnh, gió lốc nổi lên ào ào, mây mưa bay mù mịt cả trời, cảnh tượng thật khôn tả.

Thế rồi Lưỡng Long hừ lên một tiếng, lại nhắm cửa chính điện mà lao vào.

Cô Linh hét lớn:

- Các em tránh hết ra khỏi cửa chính!

Các Cô đều không thấy các tướng Kim Giang nhưng thấy mưa gió bão bùng, Cô Linh thì la hét hoảng loạn, lại có sấm sét giáng xuống đánh vỡ cả tượng, chúng đều sợ hãi dạt cả sang.

Bấy giờ Lưỡng Long và Thanh Từ lao vào nhà như gió vào nhà trống, thoáng chốc nến đèn trên gian thờ điện tắt ngúm cả đi, yêu ma tỏa ra tứ tán đi tìm người.

Rồi chợt nơi gian thờ có ánh hào quang sáng rực, có hai ông Hoàng cầm giáo gươm lăm lăm trỏ vào Thanh Từ nói:

- Này, đi đâu đấy?

Thanh Từ đáp:

- Tôi đến tìm Thủy Thần, tránh ra ngay!

Nói đoạn hai vị Thần quan lao bổ tới Thanh Từ, tướng cũng vung gươm lên đánh, yêu ma bay ngợp cả vào trong điện.

Bấy giờ Cô Linh chạy lao theo vào trong, cầm cái hộp, bốc đại một bốc bột trắng ném thẳng vào Lưỡng Long, con Lưỡng Long gầm lên điên loạn, nơi bị ném vào tan chảy ra, đoạn quay lại toan cắn thì Cô Linh vung kiếm đào lên chém nó.

Thanh Từ nhảy xuống đỡ ngay lấy lưỡi kiếm đó.

Bấy giờ hai Thần quan và một người phàm cùng đánh với một Thủy Tướng. Thanh Từ cưỡi Lưỡng Long bay lượn khắp nơi trong đền, vừa đánh đỡ vừa tấn công, đoạn bay vút lên, nhắm đầu Cô Linh giáng mạnh cho một kiếm, rồi Lưỡng Long quật đuôi thẳng vào tượng, Thanh Từ nhắm thẳng hướng các tượng chém xuống.

Các Quan Ông, Chầu Bà cùng các Cô, các Cậu đang nương trong đền thờ tứ phủ bị kinh động, thấy hỗn loạn đều hiện cả ra, nhưng không ai ngăn được vị Thủy Tướng đang đánh chém khắp nơi.

Thanh Từ lại gầm lên:

- Thủy Đà Thần đang ở đâu!

Đoạn tướng hé mở mắt, đôi mắt sáng rực lên, nhìn thấy Vong Ma chướng khí tụ rất đông nơi phía tây, liền nói:

- Chúng tìm ra rồi kìa!

Đoạn thúc Lưỡng Long bay đi, rồng gầm lên một tiếng, lao vụt về nơi có chướng khí bao phủ.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.