Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 1994 chữ

Cô Linh bị Thanh Từ chém chúng cho một kiếm, chợt thấy đầu óc hoa cả lên, xây xẩm cả mặt mày, loạng choạng ngã gục xuống sân điện, các đệ tử thấy Cô từ ngoài sân chạy vào la hét um xùm, múa máy điên cuồng rồi tự nhiên ngã vật ra, ai cũng sợ nhưng không dám hỏi, bấy giờ cùng chạy lại mà đỡ.

Cô Linh nắm lấy tay Cô Dung, nói:

- Thằng bé kia! Chúng mày mau vào đó lôi nó ra đây cho tao! Nhớ thắp đuốc lên, mỗi đứa cầm một cây đuốc cháy đỏ là nó không làm gì được! Yêu Ma đang ở đầy trong đó, chúng mày đi nhanh cho tao! Đánh nó cho đau vào là chúng nó phải sợ, làm nhanh lên không thì chẳng có đất mà chôn đâu!

Các Cô sợ hãi định chia ra nhưng Cô Linh nói:

- Đi hết đi, mặc kệ tao, nhanh lên! Tao không chết được đâu mà sợ.

Thế là các Cô liền thắp hết đuốc trong gian chánh điện lên, rồi cùng lao xộc về phía phòng của Long.

Còn lại mình Cô Linh, chợt thấy có nhiều Cô Cậu, Thánh Tiên cùng sà xuống nhìn Cô Linh hỏi:

- Có việc gì mà hỗn loạn thế này?

Cô Linh nói:

- Thưa các Cô, có Ma Quỷ Tà Ma vào phủ con phá.

Trong số các Cô có một người bước ra, người đó xinh đẹp muôn phần, mặc y phục màu xanh, trên tóc cài hai bông hoa, gương mặt thanh tú, da trắng như tuyết, đó là Cô Đôi, thị nữ của Mẫu thuộc về Thượng Ngàn.

Cô Đôi nói:

- Mày bị đau nặng rồi, nghỉ ngơi đi để đó chúng ta xem cho.

Nói đoạn các Cô cùng đi lại nơi có nhiều chướng khí, các Thần Tướng cầm binh khí cũng đi theo sau hộ vệ cho các Cô.

Lại nói Thanh Từ vào trong phòng của Long thì thấy ngay Long đang nửa ngồi nửa bò trên giường, đôi mắt sáng rực, tay cứ cào cào vào tấm nệm, các răng nanh dài tủa ra, chân bị xích vào đầu giường bằng dây xích đen, trên mặt vẫn còn lấm tấm vệt máu quện với bột Bạch Hùng Hoàng.

Thanh Từ vội nhảy khỏi lưng Lưỡng Long quỳ xuống, các binh tướng Vong Quỷ cùng quỳ xuống theo. Long nói:

- Thanh Từ đấy à? Sao giờ mới tới đây.

Thanh Từ nói:

- Thưa tiểu chủ, xin thứ cho tội vô lễ. Nay mạt tướng phụng mệnh chúa công tới đây đón tiểu chủ về lại sông, xin cùng theo mạt tướng ra về.

Long nói:

- Các ông về trước đi, việc chưa xong ta chưa thể về được.

Thanh Từ hỏi:

- Cớ gì mà chưa xong? Với sức mạnh của thần thì chiếm xác một người sao phải nhọc công đến thế? Hỏa Đà đã xong việc và về sông lâu rồi.

Long đáp:

- Trên người thằng bé này bùa chú giăng tới ba bốn lớp, không xuyên vào được, nó có Thần Chú Kim Cang của Phật gia hộ trì và các loại Bùa của phủ Thượng Ngàn, trên chân nó lại có đường khống chế Mạch Hỏa Khí Anh Linh được vẽ ra bằng dao của Vu Sơn, trong nội tạng nó lại có đường khống chế mạch Thủy Khí Anh Linh do Thủy Linh của Vu Sơn vẽ ra, trên người đứa bé này được không dưới bốn Huyền Nhân U Ẩn giúp cho, dù sức thần của ta cũng không phá được, thế nhưng nay ba trong số bốn lớp kết chú đã tan rã suy yếu bởi lẽ không được bồi đắp, sau một ít ngày nữa ta sẽ thâm nhập qua được, nay chỉ còn bùa chú của phủ Thượng Ngàn do con ả tiện nữ kia vẽ ra đang giữ gìn cho nó, nếu muốn việc chóng xong, chúng mày hãy giết nó đi trước là được. Bọn Huyền Nhân đã giết mất Phong Đà và Địa Đà rồi, chưa chiếm được xác của thằng bé con này thì ta sẽ không về sông.

Thanh Từ nói:

- Nếu vậy ngay bây giờ tôi sẽ ra ngoài kia giết Cô Đồng giữ phủ này để tiểu chủ nhanh xong việc.

Nói đoạn đứng phắt dậy lăm lăm định bước ra thì chợt nhiên thấy sáng rực cả căn phòng, thì ra các đệ tử phủ Sơn Trang đã xộc cả vào, tay Cô nào Cô nấy cầm đuốc sáng lòe, tay kia cầm bột màu trắng.

Cô Dung lao lại ngay nơi giường của Long, hai Cô nữ khác đi theo, đoạn chụp một cái túi đỏ lên đầu cậu cho không thấy gì, rồi đánh đấm túi bụi, sau kéo lê đi ra ngoài.

Chân Như hét lên:

- Ma quỷ cút cả đi!

Nói đoạn cùng với các Cô còn lại huơ đuốc sáng rực cả phòng, tay vung bột đi khắp nơi tứ tán, nhiều âm tướng vong binh mang mệnh thủy, dính phải bột hoặc lửa đều tan đi.

Thanh Từ nói:

- Bọn con nít ranh này không chấp, theo tao ra ngoài kia bắt thần chủ của chúng nó giết đi là xong.

Nói đoạn sấn bước về lại chỗ Cô Linh, Lưỡng Long gầm lên lao vụt theo, bọn Chân Như và Dung không nhìn thấy được, chỉ biết huơ lửa và ném bột loạn xạ vào không gian, rồi các Cô cứ đè thân thể thằng Long mà đánh, cầm cả gậy mà vụt.

Lưỡng Long lao ra ngoài cùng Thanh Từ, phân nửa Ma Quỷ tướng lĩnh đều cùng theo, đi tới phòng chánh điện thì gặp Cô Đôi Thượng Ngàn và các Cô Cậu, các tướng của phủ Thượng Ngàn đang đi lại, hai bên dừng lại nhìn nhau, Cô Đôi nói:

- Vị kia tướng ở đâu thế? Sao phạm nơi đền phủ thế?

Thanh Từ chắp tay chào, nói:

- Thưa Tiên Cô, lâu nay quý phủ giữ công tử sông Kim Giang. Tôi là tướng Kim Giang, nay phụng lệnh Thủy Thần Kim Giang tới đón công tử về.

Cô Đôi cụp chiếc quạt xòe lại, trỏ vào đám binh nói:

- Đón người sao không thưa chuyện đàng hoàng mà mang theo nhiều tướng lính thế?

Thanh Từ nói:

- Tôi đã thưa chuyện với Thanh Đồng* rồi nhưng không chịu giao người nên phải đánh đó thôi.

(*Thanh Đồng: Cô Linh là Thanh Đồng trong tứ phủ nên Thanh Từ gọi như thế.)

Cô Đôi Thượng Ngàn nói:

- Tướng quân về đi, công tử đang trị bệnh trong phủ này, chừng nào bệnh khỏi tự khắc có người đưa về.

Thanh Từ nói:

- Hôm nay không đón được công tử đi thì về tôi không biết ăn nói sao, Cô bỏ qua cho tội vô lễ.

Cô Đôi chợt giận dữ nói:

- Láo toét xấc xược! Tao không cho đón thì mày làm gì tao? Mày đánh các Cô ra như thế không truy cứu thì thôi còn ở đó mà trả treo à? Dù cho dưới nước mày có anh dũng vô địch nhưng mấy con cá khô nhà mày vào phủ Thượng Ngàn rồi như vào trong lưới, đừng có hòng ra!

Nói rồi Cô vung chiếc quạt lên, các Cô và các Quan Thánh cùng bước lên, rút binh khí ra sáng lòa, nhìn chăm chăm vào tướng.

Thanh Từ giận lắm nhưng đoạn nhìn lại thấy các Cô Cậu, các Quan Thần, tướng của phủ Thượng Ngàn đang đứng trùng trùng, lại đưa mắt nhìn lên trần nhà, nhìn tứ bề, đâu đâu cũng xếp đặt như miền rừng núi, bên trong cách sắp xếp đều ẩn chứa Bùa Chú, Thanh Từ nén cơn giận lại, liền chắp tay nói:

- Vậy mạt tướng xin cáo lui, hẹn ngày sau gặp lại.

Cô Đôi đáp:

- Thứ cho không tiễn, về cho Cô gửi lời hỏi thăm Thủy Thần.

Đoạn Thanh Từ đảo mắt nhìn người của Thượng Ngàn đầy tức giận, rồi hét lên với quân sĩ:

- Đi!

Nói rồi bay vụt lên không, nhảy phốc lên mình Lưỡng Long, gió nổi lốc tung trời, tướng bay vụt đi, Vong Ma Ngạ Quỷ kéo theo đàn đàn lớp lớp, cùng nhắm hướng sông Kim Giang mà rút về lại.

Bên ngoài mưa dần dần ngớt hạt.

Tướng Thanh Từ đi rồi, Cô Đôi quay lại nói với các Cô Cậu:

- Kim Giang không phải nơi thường, Thanh Từ là tay dũng tướng chỉ làm việc theo lệnh Thủy Thần. Xưa tới nay hai phủ không đụng nhau, bên đó có Ngọc Mẫu là người tàn ngược. Việc này nguy to rồi, phải báo cho Nguyệt Mẫu mới xong, không khéo thì phủ này mang họa.

Nói dứt câu Cô Đôi đạp mây bay vút lên tầng không, các Thần và các Cô Cậu cũng cùng tan đi, theo Cô bay đi tới phủ Thần Chủ Thượng Ngàn.

Lại nói Các đệ tử kéo Long ra ngoài chỗ Cô Linh, thấy Cô Linh đang nằm bệt ra đất thở dốc.

Cô Linh thấy Long ra, gượng dậy giật tung cái túi đỏ che mặt thì thấy thằng bé đã ngủ say, đầu ngoẹo sang một bên, trên mặt trên người đứa bé con đầy vết đánh đập, đầy bột và máu trộn lẫn thành thứ chất bết nhầy…

Cô vạch miệng nó lên xem thì răng nanh đã rút mất.

Cô thương lắm, xoa đầu thằng bé, rồi vuốt ve mặt nó, ôm nó vào lòng mà khóc, một đứa trẻ mồ côi tội nghiệp, kiếp trước làm gì nên nghiệp mà giờ phải chịu tai ương lớn lao đến thế này?

Đoạn cứ lặng ngồi, ôm nó vào lòng khóc rất lâu, các Cô đệ tử Hầu Đồng ngồi xung quanh cũng thương cảm ngồi lặng chẳng nói nên lời…

Được một lát, Cô kêu chóng mặt, định đứng dậy đi vào trong nằm nghỉ, vừa đứng dậy khỏi thì chợt thấy người loạng choạng chao đảo, mặt mày hoa cả lên ngã gục xuống ôm đầu, các Cô thấy thế sợ hãi xúm lại, Cô Linh nhăn nhó nói không ra hơi:

- Giữ nằm yên đừng có lôi tôi cử động…

Các đệ tự để nguyên, Cô nằm vật ra nền sàn, hít thở đều đặn, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn, nói:

- Ta bị Vong Quỷ đánh trúng đầu, giờ không được tỉnh, để nằm yên một lát rồi mới vào nghỉ được.

Các Cô nghe thế ngồi hầu bên cạnh không người nào dám đứng dậy.

Đang bối rối chưa biết làm sao thì chợt nghe có tiếng chân người bước vào trong thánh điện, rồi một giọng nói trầm ấm vang lên như tiếng chuông chùa:

- Để đó tôi xem cho.

Các Cô nghe xong chợt thấy lạnh cả người, vội vàng quay lại xem sao thì thấy hóa ra là Cô Lệ đi đâu mới về, khuôn mặt ngơ ngác tò mò, bên cạnh Cô có một người cao cao, gầy gầy, chân đi lặc, rất đẹp trai, ăn mặc rách rưới bước vào. Đó chính là người vừa nói.

Các Cô dạt ra, người đó liền bước lại, Cô Linh gượng hé mắt ra nhìn thì giật mình sợ hãi, mồ hôi vã ra như tắm, không khí xung quanh ngưng đọng cả lại…

Người thanh niên đẹp trai đó, đôi mắt hắn như hoang vu vô tận, rực cháy như lửa dữ nơi hỏa giới, trên vai hắn đậu một con chim cắt, bên cạnh hắn có hai con Quỷ, một con đứng bên trái có hai sừng nhọn hoắt, tay cầm thanh kiếm lửa, tay kia cầm chiếc đồng hồ lửa rừng rực, đôi mắt bốc cháy, con còn lại trắng muốt một màu, một tay cầm thanh kiếm băng, tay kia cầm chiếc làn mây, đôi mắt xa vắng vô hồn…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.