Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Tiểu thuyết gốc · 1976 chữ

Lệ dừng chân nghỉ mệt ở một hàng ghế, rồi đăm chiêu nhìn xuống bờ sông vắng lặng…

Cô đã đi dọc hết khúc sông, và đã chờ ở đây thời gian dài, nhưng chẳng nhìn thấy bóng dáng người vô gia cư nọ đâu, cũng chẳng thấy có xác con rắn nào cả…

Ba vừa gọi điện cho cô nói rằng em trai cô đã qua cơn nguy kịch, ca mổ đã thành công tốt đẹp, người ta đã lọc thải chất độc ra khỏi người thằng Long, và còn làm một số phương pháp gì đó nữa mà cô nghe cũng không hiểu hết những thuật ngữ ngành y, cô chỉ biết rằng em cô đã sống, điều đó cũng làm cho Lệ cũng có phần nào yên tâm mà ngồi chờ đợi theo dõi.

À nhưng thằng bé đã sống rồi mà? Thế thì còn phải tìm con rắn hoặc người vô gia cư kia làm cái gì nữa nhỉ?

Lệ cũng thấy băn khoăn, trong lòng cô muốn về bệnh viện ngay nhưng lại sợ ba chửi, vậy là nấn ná lại bờ sông.

Trời đã về chiều, từ dưới bờ sông hắt lên thứ không khí se se lạnh lẽo, cô chợt thấy thoáng rùng mình, hơi lạnh dưới sông tràn lên như thể người ta thổi khí lạnh vào người, lại có mùi hôi tanh lạnh lẽo như là ở nơi nhà xác…

Lệ nhìn xuống dưới lòng sông…Con rắn bò lên từ dưới sông này sao? Hay nó đến từ đâu?

Nếu như thế thì thật nguy hiểm cho những người hàng ngày đi bộ qua đây…

Đang suy nghĩ vẩn vơ, ánh nhìn của Lệ dừng lại ở một vóc dáng người đang từ xa thất thểu đi lại…

…Kia…Kia có phải là người vô gia cư hôm nọ không nhỉ?

Lần trước chỉ gặp nhau trong thoáng chốc rồi đi ngay, lúc sau lại là lúc em Long bị đau nên tinh thần Lệ chẳng được minh mẫn, giờ nhìn thấy người từ xa cũng chỉ bán tín bán nghi, nghĩ rằng là đúng nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm…

Thế là Lệ quyết định ngồi im chờ đợi thêm chốc lát cho người đó đi đến gần hẳn rồi hỏi chuyện.

Người vô gia cư kia cứ bước lại thất tha thất thểu, vừa đi anh ta vừa ngắm nhìn trời đất, lại nhìn xuống bờ sông, nhìn cảnh vật ở công viên, thảm cỏ, cứ thế nhìn lung tung chẳng rõ ràng vào đâu cả, người vô gia cư bước đi cũng vô thức, anh ta không có chủ ý đi tới đâu cả.

Khi anh ta đi ngang qua ghế đã chỗ Lệ ngồi, Lệ chợt lên tiếng hỏi:

- Chào anh, anh có nhận ra tôi không?

Người điên nhìn Lệ, rồi gật đầu nói:

- Có, cô là chị của đứa bé bị rắn cắn.

Lệ mừng thầm trong bụng, đúng là anh ta rồi, thật tình cờ và đầy may mắn cô lại gặp được anh ta ở đây, và thậm chí ngoài kì vọng của cô, anh ta lại còn nhớ ra cả cô nữa, Lệ vội đứng lên nói:

- Ban nãy tôi nhận ra anh rồi nhưng chưa chắc chắn lắm, giờ tôi mới chắc đây, tôi đến để cảm ơn anh hôm nọ cứu mạng em tôi.

Người vô gia cư hỏi:

- Thế cậu nhóc sao rồi?

Lệ nói:

- Nó đã qua cơn nguy hiểm rồi, người ta đã phẫu thuật cho nó…

Người vô gia cư gật đầu chẳng nói gì thêm nữa, anh ta không hề có ý định nói chuyện thêm với Lệ, hoặc nhắc gì đến việc mình làm hôm nọ, thế rồi anh ta lại lững thững bước đi.

Lệ vội nói:

- Anh gì ơi, anh nán lại một chút có được không?

Hai người cùng ngồi xuống dưới cái ghế đá dài ở bờ sông, Lệ bấy giờ mới thầm quan sát kĩ được anh ta, anh ta cũng chẳng phải già gì lắm, cũng chỉ tầm 25, 26 tuổi là cùng, hơn Lệ vài tuổi thôi, thế nhưng mà vì không cạo râu ria cắt tóc tai gì, khuôn mặt lại lấm lem nên trông mới có vẻ già cỗi như thế, Lệ bắt chuyện trước:

- Anh học phép cứu thương ở đâu thế? Sao hôm đó anh biết mà cứu em tôi?

Người vô gia cư không nói gì cả, chỉ hỏi lại :

- Cô muốn nói gì với tôi à? Tôi không có nhu cầu nói chuyện, nếu cô muốn nói gì quan trọng thì nói luôn đi.

Lệ bị anh ta nói thế lại đâm ra lúng túng, Lệ năm nay hai mươi ba tuổi rồi, là sinh viên năm cuối của trường đại học, con gái cưng của giám đốc, nhà giàu chẳng thiếu thốn gì, ăn sung mặc sướng từ nhỏ nên lại càng xinh đẹp ra, nói chung cũng chẳng tới nỗi làm người ta buồn chán, anh này có phải đàn ông hay không mà lại cư xử nói năng với một cô gái đẹp như thế?

Lệ cũng không được vui lắm nhưng cô là người có ăn học nên vẫn giữ vẻ mặt vui cười, nói với anh ta:

- Tôi muốn nói chuyện với anh mà? Anh không có thời gian à?

Người vô gia cư nói:

- Giờ tôi phải đến cổng trường đại học để xin cơm, nếu tôi đến trễ quá thì không còn cơm cho tôi nữa, tôi sẽ bị đói.

Lệ cười nói:

- À tưởng gì, thế thì anh ở lại với tôi một lát, chuyện ăn uống không thành vấn đề đâu, tôi có thể mời anh ăn cơm bao nhiêu ngày cũng được, anh thích ăn gì ngon cũng được cả.

Anh ta cười mỉm rồi nhìn Lệ, nói:

- Cô đừng nói trước điều gì cả, đời người là vô thường, sinh mệnh con người chỉ như ngọn đèn trước gió, tiền tài vật chất cũng chỉ như thứ ngoài thân, ngày hôm nay cô nói lo bữa ăn cho tôi, nhưng nếu tôi chỉ tin vào lời đó mà không tự lo liệu, thì đến ngày mai lỡ cô gặp tai nạn mất đi, tôi biết kiếm ăn ở đâu?

Lệ đăm chiêu nhìn lại người vô gia cư nọ…

Những lời này đâu phải là lời nói của người đi chạy ăn từng bữa…

Lệ hỏi:

- Vậy nếu sinh mệnh chỉ mong manh như thế, theo anh trong đời điều gì là quý nhất?

Người vô gia cư đáp:

- Đời người xoay chuyển theo thời, vận, thế, khi chúng hội đủ người ta sẽ đạt được thành công, khi chúng thiếu đi người ta sẽ gặp gian nan, ngày hôm nay cô ngồi trên muôn người nhưng đó là nhờ phước báu ân đức của tổ tiên cô còn đó, bản thân cô chưa làm được gì cả, nên cũng không nên nhắc về điều đó. Trong đời con người sở cầu nhiều thứ, nhưng chẳng có gì là thật chắc, hôm nay cô chưa giàu có, ngày mai có thể cô giàu và ngược lại, hôm nay cô chưa hạnh phúc, ngày mai có thể cô sẽ hạnh phúc và ngược lại, hôm nay cô chưa biết mình đang hạnh phúc, ngày mai có thể cô sẽ biết mình đang hạnh phúc và ngược lại, trong đời mọi thứ đều có số vận, cô chẳng nên vội vàng, chỉ có hai việc mà bất kì thời điểm nào cô cũng phải luôn tâm đắc ghi nhớ trong lòng, và thực hành mọi lúc, đó cũng là hai việc quý nhất trong kiếp nhân sinh, đó là giữ gìn sức khỏe và hiếu kính với cha mẹ.

Lệ gật đầu nói:

- Lời anh nói phải lắm, anh nói giống như lời cha tôi thường chỉ bảo cho chị em tôi, anh là ai? Từ đâu tới? Làm nghề gì? Nếu anh am hiểu sâu sắc về cuộc đời như thế, tại sao anh không thể tự chủ được bữa cơm của mình? Vì sao mà phải đi xin cơm từ thiện thế này?

Người vô gia cư nhìn lại Lệ, trả lời:

- Cô đang hỏi tôi hay đang chế giễu tôi?

Lệ nói:

- Tôi đang hỏi anh.

Người vô gia cư nói:

- Tôi đi xin ăn vì đó là việc tôi phải làm, tôi là người biết được mệnh mình nên phải làm như thế, nguồn gốc của tôi từ đâu, tôi tên họ là gì, làm công việc gì tôi cũng không thể nhớ ra được.

Lệ im lặng không nói nữa…

Đây là người có kiến thức nhân sinh sâu rộng, hiểu được đạo lý trên đời, đó là những đạo lý mà chẳng ai đi ra đường để nói với người đi lang thang ngoài đường cả nên có thể biết người này đã có được sự rèn luyện tu dưỡng về mặt đạo đức, ấy thế mà anh ta lại không nhớ được gốc gác quê hương, ngay cả tên họ, nghề nghiệp của mình anh ta cũng không nhớ được, thật là đáng thương thay, cùng một kiếp người mà lại phải như thế thì thực là bi đát lắm rồi.

Lệ chẳng hỏi gì nữa, người vô gia cư cũng chẳng nói gì nữa, cả hai cùng ngồi bên nhau nhìn xuống lòng sông…

Ban đầu Lệ định hỏi về việc anh ta cứu sống Long, nhưng nghe những lời nói của anh ta, Lệ chợt không muốn làm thế nữa, cô chỉ ngồi lặng yên nhìn xuống lòng sông mà ngẫm nghĩ…

Cô đã hai mươi ba tuổi đầu rồi, học tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, chuẩn bị đi làm ở nơi có mức lương cao, sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, có điều kiện giàu có, xinh đẹp, khỏe mạnh, không phải lo chạy ăn từng bữa, được mọi người quý mến. Nếu soi xét với lăng kính của người đời, có thể xem như thế là hạnh phúc, thế nhưng như lời anh ta vừa nói, như thế có thực sự được gọi là hạnh phúc không? Hay đó chỉ như ngọn đèn treo chuông? Nếu Long mất đi, cuộc sống của cô có còn hạnh phúc như thế được hay không?

Hình như người kia đọc được suy nghĩ của cô thì phải, anh ta liền hỏi:

- Nếu em trai cô không qua khỏi, chắc cô sẽ đau khổ chứ?

Lệ nói ngay:

- Tôi sẽ đau khổ lắm.

Người kia lại nói:

- Cô thấy đó, chỉ là em trai cô mất đi cô đã đau khổ rồi, vậy cha mẹ cô mất đi thì cô sẽ ra sao? Rồi cô, tôi hay tất cả những người kia…

Đoạn người vô gia cư chỉ tay xuống dưới lòng đường, nơi mà người, xe cô đang đi lại như mắc cửi…

- …Tất cả những người kia, họ đang bộn bề với cuộc sống của họ, nhưng rồi họ đều sẽ phải trải qua ngày đó, ngày đau khổ nhất cuộc đời, đó là ngày mà cha mẹ họ mất đi.

Lệ nghe tới đó thì thoáng rùng mình, đó là điều mà cô chưa từng bao giờ nghĩ tới…

…Ngày cha mẹ cô mất đi sao? Cô sẽ đối mặt với ngày đó như thế nào? Đó là điều mà cô chưa bao giờ nghĩ tới…

Suốt những năm tháng qua cô chỉ lo ăn với học, rồi đi học đại học, chơi bời với bạn bè, yêu đương, làm việc, cô hoàn toàn cho rằng việc cha mẹ ở bên cô, lắng nghe cô, hỗ trợ lo toan cuộc sống của cô là điều hiển nhiên, cô chưa từng bao giờ nghĩ đến việc cô sẽ mất đi cha mẹ…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi espgtrong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.