Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Tiểu thuyết gốc · 2034 chữ

Rồi giây phút lắng đọng của cảm xúc qua đi, sự lo lắng bất an trong lòng dần thế chỗ, Lệ chợt thấy hơi sợ những điều mình vừa nghe và những điều mình đang nghĩ, cô quay qua hỏi người vô gia cư:

- Sao anh nói với tôi những việc đó?

Người ấy đáp:

- Bởi vì nó sẽ đến ngay đó thôi, em trai cô bị tà ám vào rồi, đó là điều không may, tà ám có nhiều dạng, nếu nó theo gió mà lên, theo hương mà vào, theo lời khấn mà hiện, theo tâm tư mà phá, theo pháp lực mà hành, theo oai lực mà ám, thì không những em cô, mà gia đình cô, những người cùng hít thở chung một bầu không khí, những người cùng sinh hoạt dưới một mái nhà, những người trong tim cùng chảy một dòng máu, những người từ cùng một khúc ruột cắt ra, đều sẽ bị cảm ứng của tà.

Lệ nghe như thế thì lo sợ, lại cũng vừa bán tín bán nghi, lại hỏi:

- Em trai tôi…Bị tà ám vào sao? Ý anh là con rắn đó sao?

Người vô gia cư gật đầu, lại nói:

- Nếu nó có may mắn sống được, nó cũng chẳng được bình an về lâu dài sau này…

Bấy giờ thấy thời điểm thích hợp, Lệ mới mạnh dạn nói:

- Tôi biết anh là người có điều kì lạ, anh đã cứu em tôi hôm trước nó mới khỏi chết, nếu anh đã giúp thì làm ơn giúp cho trót, xin anh theo tôi về nhà xem tình trạng của em tôi có được không?

Người vô gia cư nhìn Lệ hỏi:

- Ai nói cho cô biết điều đó?

Lệ đáp:

- Là bác sĩ cấp cứu cho em tôi nói thế, anh ấy bảo tôi đi tìm anh để hỏi.

Người vô gia cư trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát rồi nói:

- Người bác sĩ nói ra điều đó là người có thể chữa được cho em cô đấy, cô hãy về cầu người đó là được, còn cô nhìn lại tôi đi, giờ tôi chỉ là người phế nhân, người chẳng ra người, tôi không nhớ được quá khứ, kí ức của tôi chỉ là khoảng trống, hành vi của tôi lúc nhớ khi quên, tôi không thể làm việc chữa bệnh được.

Lệ chợt đưa tay ra nắm lấy tay người vô gia cư mà nói:

- Thì anh hãy cũng cứ theo tôi về nhìn qua em tôi một lần xem thế nào rồi hẵng quyết? Anh cứ đi cùng tôi, cuộc sống sinh hoạt ăn ở của anh trong thời gian dài tôi đều lo được, anh không phải nghĩ ngợi gì cả, nếu thật có duyên thì gia đình chúng tôi sẽ cùng tìm nơi giỏi thuốc hay trị chữa bệnh mất trí cho anh nữa?

Người vô gia cư rút tay lại, lặng yên nhìn Lệ đăm đăm, Lệ chợt bối rối khi bị nhìn trực diện, đôi mắt anh ta như biết nói, có cái nhìn như soi rọi tâm tư người khác, Lệ vội cúi xuống để né tránh.

Cũng may anh ta chỉ nhìn cô thoáng qua, rồi nhanh chóng quay đầu nhìn lại xuống dưới lòng sông, anh nói:

- Cô về đi, tôi không thể đi theo cô được, tôi phải ở lại con sông này.

Chợt nhiên gió ở đâu nổi lên, gió thổi tung bay lọn tóc dài phấp phới che hết nửa khuôn mặt của anh, nhìn nghiêng sang anh ta quả là đẹp không góc chết, đôi mắt sắc xảo tinh anh, những góc cạnh gồ ra nơi khuôn mặt phong sương bụi bặm, anh ta quả là gã ăn mày phong độ lãng tử nhất thế gian mà cô từng được gặp, một người đẹp như tài tử thế này mà lại phải đi làm ăn mày sao?

Mắt anh vẫn nhìn đăm đăm xuống dưới lòng sông, Lệ đưa mắt nhìn theo, cô không biết anh đang nhìn cái gì mà chăm chú thế, cô chỉ thấy những gợn sóng rì rào dưới lòng sông ấy, chứ cô nào có thấy được…

…Có muôn trùng yêu ma ngạ quỷ, lang sói cô hồn đang gào thét dưới con sông huyền bí kia…chúng đang gào thét điều gì thế? Chúng đang muốn có người xuống đó, hay chúng muốn lên bờ?

…Chúng gào thét với ai? Ai có thể nghe được tiếng của chúng, ai có thể nhìn được chúng?

Cô không biết…Những người già và thanh niên đang đi bộ, đang tập thể dục ở bên bờ sông, ở công viên cũng không biết, cha mẹ cô, thằng long cũng đều không biết…

…Nhưng có một người biết…

Người đó nói:

- Cô nhìn tôi đi, tôi chẳng còn nơi nào để về nữa nên phải ở lại đây, cô vẫn còn mái nhà, vẫn còn gia đình, cô hãy về với gia đình cô ngay đi, về đi cô gái…

Thật là,

m nào dịu ngọt trên đời?

Chẳng đâu thanh mát bằng lời mẹ ru

Mai mẹ về cõi ngàn thu

Con côi cô độc ngục tù chẳng ra

Ngày buồn sầu thảm chính là

Ngày con mất mẹ mất nhà bơ vơ.

Dùng xong đồ tráng miệng, bác sĩ Phúc với lấy cái khăn tay lau miệng, rồi rót một ly nước hoa quả để dùng.

Giáo sư Hà và giám đốc Quân đều cùng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng đều dừng muỗng cả.

…Anh chàng bác sĩ này ăn ít quá, những món thịt bò tái, tôm hùm và các món sushi anh ta đều không dùng, anh ta chỉ ăn có một ít súp lơ xanh và đĩa rau xào, anh cũng không uống rượu vang mà lại uống nước lọc.

Bác sĩ Phúc nhìn hai người, rồi nói:

- Các chú cứ dùng bữa tự nhiên đi ạ, đừng quan tâm đến cháu, bụng cháu không được khỏe nên chỉ ăn được ít thôi.

Ông Quân và ông Hà đều chần chừ, nhưng sợ Phúc ngại nên hai người vẫn miễn cưỡng dùng bữa tiếp, cũng chẳng dám mời anh uống rượu.

Ông Quân nói:

- Hôm nay thực cảm ơn bác sĩ không lời nào cho hết, bác sĩ đúng là ân nhân cứu mạng của gia đình tôi, cả nhà tôi chỉ có đúng một mụn con trai đó thôi, mẹ nó tiểu phẫu rồi nên cũng không sinh thêm được nữa, mất đi nó rồi tôi chẳng biết sống làm sao đây…

Phúc nheo mắt nhìn vị giám đốc…

Bác sĩ biết ông giám đốc thương con trai rất nhiều, nhưng lời ông vô ý nói ra thể hiện ý tứ vẫn có một phần nào đó ông lo cho việc hương hỏa trong nhà, và cũng sợ rằng gia sản cả một đời tích cóp gây dựng để vào tay người ngoài nếu không có người thừa tự…

Lẽ thường nơi thế gian vẫn cứ là như thế, cũng chẳng có gì đáng chê trách ở lời buột miệng, ấy thế nhưng cũng khiến anh chẳng khỏi chạnh lòng, gia đình cần người nối dỗi, môn phái cũng cần người thờ tự, người đệ tử phải nối nghiệp cha anh, người con ngoan phải duy trì hương hỏa…

Phúc nói:

- Cứu người là bổn phận của người bác sĩ, chú đừng quá khách sáo như thế, chú mời ăn sang trọng thế này thực làm cháu ngại lắm, chú cứ thế này là làm hư các bác sĩ đó.

Giáo sư Hà và giám đốc Quân lại cùng phá lên mà cười, giáo sư Hà nói:

- Anh Quân gặp may lắm đấy, đúng lúc tình cờ thằng học trò tôi có trên Hà Nội chứ nếu dịp khác chưa chắc nó ở đây, mà ca của thằng cu nhà anh thì tôi nói thật ngoài nó ra chúng tôi đều bó tay rồi đó.

Đoạn giáo sư như nhớ ra, liền hỏi Phúc:

- Mà nhắc mới nhớ, anh lên Hà Nội là đi đâu thế nhỉ?

Bác sĩ Phúc đáp:

- Dạ thưa thầy, em có việc đi về Tây An thắp hương cho sư tổ.

Giáo sư ồ lên một tiếng, nói:

- Tôi nhớ ra rồi, anh gốc là người Tây An, chắc là anh về lại núi Vu phải không? Theo tôi nhớ không nhầm thì ngày xưa còn nhỏ anh học y với thầy trên núi đó chứ?

Phúc cười đáp:

- Dạ đúng rồi thầy còn nhớ tốt quá, mai là ngày giỗ thầy em nên em về đó thắp nén hương, giờ mộ thầy em chẳng có ai nhang khói cả, tiện đường đi thì em qua Hà Nội lấy một số tài liệu về lại Phúc An.

Giáo sư nói:

- Cậu vẫn làm ở cái phòng khám tư đó à? Phòng khám gì ấy nhỉ?

Phúc đáp:

- Dạ phòng khám Hòa Liễu ạ.

Giáo sư ồ lên một tiếng, nói:

- À tôi nhớ ra rồi, phòng khám chỗ anh Thức, cái phòng khám bé tí teo đó cậu ở lại thực đúng là phí tài năng, sao không bảo ông anh cậu bố trí cho một bệnh viện trong Sài Gòn mà làm? Hay cậu có muốn về Hà Nội làm việc không? Cậu thích làm ở đâu tôi cho cậu làm ở đó?

Phúc cười gãi đầu nói:

- Dạ nay phòng khám của ba nuôi em cũng mở rộng rồi thầy ạ, xem như bệnh viện tư nhân rồi, em đang ở vị trí chủ trì ở đó, bỏ đi không có tiện, chừng nào cô Liễu tốt nghiệp về đó làm rồi em sẽ liệu sau, lúc ấy còn nhờ tới thầy cất nhắc thêm ạ.

Giáo sư cười rồi quay qua giám đốc Quân nói:

- Đã là bác sĩ kì tài lại có nhân có đức, anh thấy tôi nói với anh có sai tý nào không?

Ông Quân lại cúi đầu cảm tạ bác sĩ phúc lần nữa, nói:

- Không ngờ bác sĩ Phúc trẻ tuổi như thế mà thực hiện được ca mổ tổng hợp phức tạp như thế, nhưng tôi cũng hơi thắc mắc, anh Hà là người có chuyên môn tốt, lại là thầy của bác sĩ vậy mà lại không làm được bằng bác sĩ Phúc sao?

Cả giáo sư Hà và bác sĩ Phúc cùng nhìn nhau mà cười, đoạn giáo sư nói:

- Có một số việc con người ta sinh ra đã là thiên tài rồi, dù có cố gắng rèn luyện tới mức độ nào đi chăng nữa thì người bình thường không có năng khiếu cũng không thể bằng được, anh Phúc có thể trị được những trường hợp mà cả đời tôi có cố cách mấy cũng không cứu được.

Phúc lau miệng, cười nói:

- Thầy cứ nói thẳng ra cho chú ấy liệu, úp mở làm gì nữa, sớm muộn rồi chú ấy cũng phải biết thôi.

Đoạn quay sang nhìn ông Quân mà nói:

- Chú có tin vào tâm linh không?

Ông giám đốc bị gọi hỏi bất ngờ ngớ ra chưa biết đáp ra sao, Phúc nói luôn:

- Tôi nói thẳng với chú giám đốc rằng con chú bị bệnh nặng vậy là do bị bệnh âm. Tôi là người có căn quả nên biết được điều đó, kiến thức y học của tôi làm sao qua giáo sư được? Ấy thế nhưng mà tôi có biết vài thuật của thầy pháp mà giáo sư không biết, cùng kết hợp với việc điều trị y học thì làm thuyên giảm được, sau đó kết hợp với phẫu thuật thì cứu được đấy thôi. Nay cơn nguy kịch thì đã qua nhưng gốc rễ của bệnh lý thì còn tiềm tàng sâu bên trong, chú cứ chuẩn bị tâm lý, tiền nong mà chữa trị lâu dài cho nó chứ chẳng khỏi ngay được đâu, đã bước vào cuộc chơi thì rất tốn kém và đau đầu, còn nếu bỏ lẳng đi thì mất con.

Ông Quân nghe thế thì hoảng sợ lắm, vội vàng buông đũa xuống, nhìn Phúc mà nói:

- Bác sĩ nói thế là thế nào?

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi espgtrong
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.