Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 1943 chữ

Hạ lặng im không nói gì…

Anh là đệ tử của chùa, anh có cha có mẹ, anh có quê hương xứ sở bạn bè, anh là Cửu Tổ của Vu Sơn…

Những điều đó, những khái niệm đó với anh thật là mới mẻ, xa lạ…

Anh hoàn toàn không có ý niệm gì về những điều như thế, thử hỏi giờ làm sao anh trở về nơi đó được đây?

Khi gặp lại họ, nếu anh nhớ lại được thì tốt rồi, nhưng nếu anh không nhớ được thì sẽ ra sao đây?

Anh sẽ đối mặt với chuyện đó như thế nào?

Lâu nay anh đã quen với cuộc sống của một kẻ lang thang, ừ thì cô đơn, ừ thì đói khổ, nhưng anh đã quen quá rồi, dần dần từ việc đó nó sinh ra một sự ngần ngại đối với tất cả những điều đổi mới phát sinh ra làm xáo trộn đi cuộc sống cua anh…

Cuộc sống hiện tại của anh, nó không tốt đẹp gì, nhưng nó tự chủ…Anh đã chứng kiến nhiều người, nhiều hoàn cảnh trong những năm tháng đi lang thang nay đây mai đó để xin ăn, mỗi con người sinh ra sống trên đời này đều gắn liền với một thứ trách nhiệm nào đó…

Kẻ là con có trách nhiệm của con cái, làm ch mẹ có trách nhiệm của cha mẹ, là thầy cô có trách nhiệm của thầy cô, bác sĩ, kĩ sư, cán bộ…

Chỉ có người vô gia cư là không cần phải có trách nhiệm gì cả…Lâu nay anh muốn đi đâu thì đi, muốn ăn cái gì thì ăn…Muốn nằm ngủ ở đâu thì nằm đó…

Những hàng cơm từ thiện đâu để cho anh phải đói?

Anh lại được tự chủ về thời gian, tiền bạc anh không có nên cũng có thể nói là chẳng bị nó làm cho phụ thuộc, anh có thể đi tới nơi mà anh thích, nếu nó quá xa và không về kịp, thì anh có thể ngủ lại ở dọc đường, anh có thể dành hàng giờ để ngắm một chú chim trên cành mà chẳng ai than phiền anh về công việc, về giờ giấc…

Nhưng cô gái này lại nói rằng anh là Tổ của một ngọn núi…

Tổ là cái gì anh không biết, nhưng là người đứng đầu của một ngọn núi thì phải có trách nhiệm với ngọn núi đó…

Anh là đệ tử của chùa, vậy thì phải có trách nhiệm với chùa đó, phải ăn chay, niệm phật, ngày ngày gõ mõ tụng kinh, làm việc sinh hoạt theo giờ giấc như bao ngôi chùa khác…

Làm sao anh sống cuộc sống như thế được đây?

Thế nhưng việc biết được mình là người có danh phận, là người có quyền chức đến với anh cũng gây ra một xúc cảm mạnh mẽ, Diệu Thiện Tiên Sinh đó là ai? Núi Vu Sơn là ngọn núi thế nào?

Hạ cúi xuống nhìn đăm chiêu vào hàng chữ trên cuốn sách cũ…

…Thượng tọa Thích Đại Trí…

…Là ai?...

Lệ thấy Hạ tần ngần mãi không trả lời câu hỏi của mình thì cô cũng lấy làm lạ lắm…

Anh ta là người bạn của Tiên Sinh, là một người có danh vọng trong một chùa lớn, là Tổ của một ngọn núi có tiếng cả nước, những điều đó chẳng khác nào trúng được giải độc đắc đối với một người vô gia cư như anh ta…Cả đời anh ta sẽ chẳng còn phải lo gì về nơi ăn chốn ngủ, lại có quyền chỉ huy sai khiến kẻ khác…

Hay chí ít ra, đối với những người thậm chí còn chẳng có lấy một danh phận, là người được xếp vào tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội này như anh ta, việc bỗng nhiên có một nơi để mà đi về, có những người thân thích đã là niềm Hạnh phúc, thậm chí có khối người còn nhận vơ…

Vậy mà sao anh ta…Lại có vẻ lưỡng lự như thế?

Người đàn ông kì lạ này đang suy nghĩ điều gì?

Lệ chủ động nói:

- Anh đang suy nghĩ có phải không? Việc này đến với anh đột ngột quá nhỉ? Có lẽ anh cần thời gian suy nghĩ thêm chăng? Hay là anh cứ đọc cuốn sách này rồi nghĩ thêm đi, biết đâu anh sẽ nhớ ra được điều gì đó?

Hạ bẽn lẽn gật đầu, nói:

- Vâng. Chuyện này đường đột với tôi quá…

Lệ nói:

- Anh là người có ơn với tôi, Tiên Sinh Diệu Thiện cũng thế, Tiên Sinh đã ủy thác cho tôi việc của anh, nay anh chưa đi về Nam Thuận xa xôi cũng được, nhưng để tôi sắp xếp nơi ngủ nghỉ cho anh cái đã, chẳng thể để người như anh phải ngủ ở nơi dơ dáy bẩn thỉu này được.

Hạ khoát tay nói:

- Không cần đâu, tôi nằm ở đây thời gian qua cũng đã quen rồi, cô chớ phải bận tâm làm gì. Cô sống ở đâu? Khi nào nghĩ thông mọi việc, tôi sẽ tới tìm cô.

Lệ nói:

- Anh đừng có ngại, tôi thuê nhà nghỉ trọ cho anh nghỉ ngơi, hoặc là anh có thể tới chỗ tôi, hiện nay tôi đang ở trong một cái phủ. Em tôi bị bệnh âm hiện đang điều trị ở đó. Trong phủ đó chỉ toàn đàn bà con gái, anh là người tốt, có đức cao và danh vọng cao, anh lại là người Huyền Nhân, có anh cùng ở đó thì tôi yên tâm hơn. Cô Đồng giữ cho phủ đó cũng là chỗ thân tình với núi Vu Sơn của anh, nên gặp được anh, chắc hẳn cô ấy sẽ vui lắm.

Hỏa Thiên Di nghe thế thì nói:

- Cô ta nói phải lắm, Vu Sơn là chỗ qua lại thân tình với tứ phủ trong cả nước, vậy thì đưa Tổ tới phủ đi, ở đó có Khí Huyền m sâu dày, có lợi cho việc hồi phục Mặc Na Thức của Tổ.

Chim cắt gật đầu, rồi hai con cùng tan nhập vào trong người của Hạ, bấy giờ Hạ trả lời:

- Được, vậy ta về chỗ phủ cô đi.

Lại nói ngay khi Hạ và Lệ đi về tới cửa phủ thì chợt người Hạ lạnh toát, anh rùng mình lên một cái, từ trong cánh tay anh bay vụt ra hai bóng Quỷ, một con trắng muốt, tay cầm kiếm, tay kia cầm làn mây, cao như cây sào, tên gọi là Kỷ Như, con còn lại là chim cắt Kinh Ma Lạc.

Chúng cùng nhìn chăm chăm vào nơi tượng hai con nghê bị phá nát ngay trước cổng phủ.

Hỏa Thiên Di hiện lên nói:

- Ở đây vừa có sự việc tranh đấu nên mới thế này.

Bấy giờ Lệ thấy cảnh như thế thì lạ lắm, vội đi xốc vào trong điện phủ, Hạ cũng vội vàng đi theo sau cô. Hai người vừa bước vào cửa đền thì thấy ngay các Cô đang ngồi xung quanh Cô Linh, còn Cô Linh thì đang nằm trên sàn điện.

Hỏa Thiên Di nói:

- Có tà ma đánh vào cả tứ phủ, Cô Đồng kia bị yểm nặng rồi, tôi còn thấy Thủy Khí bốc lên ngùn ngụt khắp phủ.

Nói đoạn nhập thẳng vào người Hạ, anh rùng mình một cái, thần thức bị Quỷ Lửa chiếm mất nên chẳng ý thức được gì cả, đôi mắt anh đổi dần thành màu mắt của Quỷ Lửa, bấy giờ đi lại nơi Cô Linh đang nằm, các Cô thấy vậy định giữ lại nhưng lại nhìn thấy Lệ đi cùng nên cho là người quen. Lệ nói:

- Dạ thưa các Cô, người này là Huyền Nhân đến từ núi Vu Sơn, xin để anh ấy xem xem Cô Linh bị sao.

Các Cô nghe nhắc người Huyền Nhân đến từ Vu Sơn thì cùng đứng dậy vái chào rồi cùng đứng nhường lối cho Hạ bước vào.

Hạ ngồi xuống ngay cạnh Cô Linh, đoạn đặt tay lên đầu Cô Linh thì thấy lạnh toát.

Sức nóng từ Hỏa Khí phát ra ở tay Hạ làm cho đầu Cô Linh ấm lên dần dần, Cô khẽ mở mắt ra nhìn đăm chiêu vào Hạ, cô nói:

- Ông là ai vậy?

Hạ nói:

- Tôi là Huyền Vi, đến từ Vu Sơn.

Cô Linh nghe xong thì ngây người ra, lắp bắp không nói nên lời, mãi sau thì run run nắm lấy bàn tay ấm áp đang đặt trên trán mình mà hỏi:

- Có phải Cửu Tổ Huyền Vi đó không? Ngài chưa chết hay sao?

Hạ nói:

- Đúng là Cửu Tổ đây, nhưng hiện nay Cửu Tổ không được minh mẫn, hiện tôi đang tạm lo công việc.

Cô Linh nói:

- Xin hỏi tôi đang nói chuyện với ai?

Hạ đáp:

- Tôi là…

Đoạn bỗng nhiên thấy người Hạ chao đảo cả đi, Quỷ áo trắng tên là Kỷ Như đứng bên cạnh hỏi:

- Quan…Quan nhân sao thế?

Hạ lặng người vài giây rồi nói:

- Tôi là Hỏa Thiên Di, tướng của Vu Sơn, Cô đứng lên đi cho.

Đoạn nắm lấy tay kéo Cô Linh đứng dậy, Cô ngồi lại ngay ngắn nói:

- Vậy xin Cửu Tổ vào trong thay đồ rồi em thưa câu chuyện.

Đoạn sai các Cô mang đồ cho Hạ thay, Hạ nói:

- Tôi không mặc đồ của tứ phủ, để tôi mặc thế này được rồi.

Lệ vội nói ngay:

- Em có mua quần áo chuẩn bị cho anh từ trước rồi mà ban nãy chưa tiện đưa.

Đoạn lấy trong túi xách mang theo ra một cái áo phông cộc và một cái quần thể thao. Cô Linh vội nói:

- Để em vào giúp ngài.

Hạ biết ý Cô Linh muốn xem thử hình xăm của Vu Sơn sau lưng mình, đoạn cười nói:

- Tôi tự làm được, phiền Cô giữ giùm cho thứ này để tôi đi thay đồ.

Nói đoạn lấy con dao trong thắt lưng ra đưa cho Cô Linh, Cô nhìn lại thấy lưỡi dao sáng loáng, trên lưỡi khắc một chữ “ Vu” nổi lên rất rõ, liền biết ngay đó chính là Cửu Tổ, đoạn nói:

- Dạ đồ này em không dám cầm, xin Cửu Tổ vào trong rồi chóng ra.

Hạ đứng dậy, cầm lấy quần áo mà Lệ đưa. Có một cô đệ tử dẫn Hạ tới phòng riêng để thay đồ.

Hạ vừa đi rồi mọi người cùng nhao lên hỏi chuyện, Cô Linh nói:

- Đó là Cửu Tổ của Vu Sơn, người đứng đầu của núi Vu Sơn đấy, người này phải tiếp cẩn thận nhé. Các em ra ngoài đi để ta nói chuyện với ngài, cô Lệ vào phòng xem em trai cô thế nào rồi.

Cô Dung hỏi:

- Cô đang không khỏe, hay để lúc khác?

Cô Linh đáp:

- Việc không dừng được, Cửu Tổ vừa mới truyền Hỏa Khí vào át đi cơn đau đầu do thủy kiếm của tướng Kim Giang gây ra, hiện tại tôi bớt đi nhiều rồi, các em mau đi cả đi, không cần lo lắng gì cả.

Mọi người nhận lệnh thì cùng đứng dậy ai đi lo việc nấy, bấy giờ Cô Linh sắp xếp lại chính điện, sai các Cô mang trà và dọn bàn để tiếp khách, thế rồi ngồi im lặng chờ đợi Cửu Tổ ra, trong lòng Cô vừa cảm giác hồi hộp xen lẫn với sự lo lắng.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.