Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 1894 chữ

Nghĩ đoạn nói với sư Tuệ Hải:

- Ngươi báo cho cô ta Diệu Thiện đã đi làm phật sự ở nơi xa rồi, hiện tại không có ở chùa, bảo cô ta hãy về đi, nếu cô ta muốn ở lại chờ thì sắp xếp cho cô ta nghỉ lại ở gian nhà cho ni (sư nữ), đợi vài ngày chán cô ta phải đi thôi.

Sư Tuệ Hải nói:

- Dạ thưa Thầy, cô ta từ phủ Sơn Trang đến tất là có việc hệ trọng liên quan tới Diệu Thiện Tiên Sinh, chi bằng nếu không cho gặp thì Thầy ra gặp xem có việc gì được không ạ?

Sư Nhất Quang trừng mắt nạt:

- Trẻ con lo đọc kinh sách là đủ, biết gì chuyện huyền môn hệ trọng mà góp lời? Cứ làm y như ý ta nói là được. Ngươi không biết cô ta đến có việc gì nhưng ta đã biết rồi, nay nếu Diệu Thiện bước chân ra khỏi chùa này, mạng không được toàn thì ngươi chẳng còn nơi mà tu học nữa đâu!

Sư Tuệ Hải nghe xong thì sợ tái xanh mặt, chẳng dám nói gì nữa, vội vàng đi ra ngoài truyền lại lời cho cô Lệ.

Lệ nghe sư nói lại thì thất vọng tràn trề, gọi hỏi sư số điện thoại của Diệu Thiện nhưng Tiên Sinh không dùng, thời bấy giờ điện thoại khan hiếm, chỉ có cơ quan công sở nhà nước mới có điện thoại để bàn, còn cá nhân thì chỉ những ông chủ lớn có việc làm ăn buôn bán với nhau mới có điện thoại cầm tay, đừng nói Diệu Thiện mà cả chùa Thanh Trúc to thế còn chẳng có điện thoại mà dùng, mọi công văn sổ sách đều phải chuyển giao qua đường thư tay hoặc bưu điện cả.

Lệ nói:

- Vậy cho tôi gặp trụ trì để báo việc cũng được.

Sư Tuệ Hải đáp:

- Trụ trì bận trăm công việc, nay thực kín lịch chẳng có thời gian, xin cứ về nhà nghỉ chờ rồi khi khác sẽ gặp.

Lệ thuyết phục không được, chẳng biết làm thế nào, đành miễn cưỡng đi vào nhà nghỉ chờ đợi.

Nhưng chờ suốt một ngày trôi qua chẳng thấy ai đến trò chuyện thì trong lòng cũng sinh nghi, phủ Sơn Trang là phủ danh tiếng, khách từ phủ đó tới có lý nào lại không tiếp đón thế này? Lại sẵn bản tính của dân làm ăn, Lệ mạnh dạn bước ra đi dò hỏi lân la, nhưng hỏi tới Tiên Sinh Diệu Thiện, ai cũng lắc đầu nói không biết Tiên Sinh ở đâu, có vẻ đúng là Tiên Sinh không có ở chùa thật. Đoạn hỏi về Thầy Nhất Quang thì đúng là Thầy thường rất bận công việc phật sự, gặp được Thầy phải có lịch trước cả tuần may ra mới được tiếp đón.

Lệ nghe thế lại tin trở lại, không nghĩ rằng các Thầy có ý tránh mình, nên lại kiên nhẫn chờ thêm một ngày, thế rồi trong lúc nhàn rỗi, Lệ mới ngẫm nghĩ lại mọi việc…

Có gì đó sai sai…

Lần trước các sư của chùa này đã tới Hà Nội để đưa Tiên Sinh về rất gấp, họ đã nắm qua việc Tiên Sinh giúp trị tà ở phủ Sơn Trang rồi, nên lần này đến, có lẽ họ nghĩ tới việc cậy nhờ chuyện phiền phức nên muốn thoái thác đi đó chăng?

Nghĩ thế nên tối đó Lệ liều lẻn ra, đoạn gặp hỏi một bà cư sĩ phòng trụ trì, bà cư sĩ chẳng nghi ngờ gì, nghĩ là ai cũng phải biết phòng trụ trì cả, tận tình chỉ cho, Lệ liền đi thẳng một mạch tới đó, quả nhiên khi tới nơi thấy trong phòng vẫn còn sáng điện, Lệ đánh liều gõ cữa.

Thì ra trụ trì Nhất Quang vẫn còn đang thức đọc sách, đoạn sư ra mở cửa, nhìn thấy Lệ thì giật mình hỏi:

- Cho hỏi cô là ai? Đêm tối nữ nhi, đi tới phòng chúng tăng có điều bất tiện, chẳng biết có việc gì?

Lệ nói:

- Kính bạch Thầy, tôi tên Lệ, đến từ phủ Sơn Trang, do Thầy chẳng chịu tiếp nên tôi phải dò hỏi để tới vào lúc tối trời thế này, nay tôi tới tận đây rồi, liệu Thầy có tiếp tôi hay không?

Sư lúng túng nói:

- Xin cô về đi cho, sáng mai bần tăng sẽ tới gặp, hiện giờ chẳng được tiện đâu.

Lệ nổi nóng nói:

- Nghe nói đức Thầy rất cao, Thầy là trụ trì chùa lớn như thế mà cớ sao lại hẹp hòi như vậy?

Thầy Nhất Quang thất kinh nhìn Lệ, cô gái này trông hẵng còn trẻ mà sao khí phách, bản lĩnh đều khác lạ thế kia? Trông lại chẳng giống phường chợ búa, cô này là người thương nhân hay con nhà quan chăng? Đoạn hỏi:

- Sao thí chủ nói thế?

Lệ nói luôn:

- Nói thật với Thầy tôi nằm chờ đợi nghĩ cả ngày mới thông ra, nếu như bình thường thì tôi có thể kiên nhẫn chờ nhưng nay nghĩ đi nghĩ lại, tôi e là có sự hiểu lầm nên phải tìm Thầy mà bày tỏ chứ không thì e là Thầy chẳng tiếp chỉ đuổi khéo đi.

Cô ta thông minh quá….

Nhất Quang chột dạ nghĩ thầm trong lòng, đoạn hỏi:

- Cô nghĩ thông việc gì?

Lệ nói:

- Có phải do Diệu Thiện Tiên Sinh vướng bệnh âm ở phủ Sơn Trang nên nay có người của phủ tới tìm Diệu Thiện nên Thầy nghĩ là chỉ mang việc phiền phức chứ chẳng tốt lành gì có đúng không? Người xuất gia chẳng nói dối, Thầy cứ thành thực một lời đi cho!

Nhất Quang thấy cô ta đã đoán biết ra, đoạn nói thẳng luôn:

- Tôi đã có mộng gặp các vị Thần Linh nói rằng đừng can dự vào chuyện của tứ phủ, thực ra việc của người Huyền Nhân là trừ đi những Vong Linh, thế lực ngạ quỷ xấu xa làm hại người lành, nhưng đối với Thần Thánh là việc khác, họ phụng mệnh trời mà làm việc, chống lại họ là chống lại quy luật của tự nhiên, đó không phải là công việc mà một người hiểu mệnh sẽ làm, nếu cố tình làm chỉ chuốc lấy tai ương mà thôi, đây lại còn là Thần Linh của tứ phủ, đất nào có chủ đó, sao mà cứ hơi tý tứ phủ có việc lại cho người đến cậy nhờ người của Phật gia được? Chúng tôi can dự đâu có tiện?

Lệ cười nói:

- Tôi biết ngay Thầy nghĩ như thế, nhưng Thầy nghĩ nhầm rồi, Cô Linh Sơn Trang đã điều trị xong bệnh âm của em tôi rồi, thế nên tôi mới đi tới đây, trước là để cảm ơn Tiên Sinh Diệu Thiện và quý chùa quan tâm, sau là có việc riêng mà Diệu Thiện căn dặn tôi thực hiện, nay đã làm xong nên tới báo tin cho hay, chứ chẳng hề có chuyện cậy nhờ gì như trụ trì lầm tưởng.

Nhất Quang nghe thế thì hỏi:

- Nếu thực chỉ có cảm ơn và báo tin thì xin cứ nói ra đây, tôi sẽ thay chuyển lời cho nguyên văn, chớ có phải lo lắng.

Lệ nói:

- Việc này Diệu Thiện Tiên Sinh đã căn dặn phải chỉ được nói riêng với ngài ấy, tôi không thể nói với trụ trì được, nay nếu thực Diệu Thiện đã đi khỏi chùa thì chắc chắn Thầy biết Tiên Sinh đi đâu, xin cho triệu về đây ngay, còn nếu thực Tiên Sinh đang ở chùa mà Thầy giấu không cho gặp, thì tôi cam đoan tôi tới chỉ mang chuyện lành, thày gọi Tiên Sinh tới đây ba mặt một lời đối chất, nếu đúng Tiên Sinh có việc nhờ cậy và cho được nói thì tôi mới nói ra.

Cô gái này ghê ghớm thật…Sao phủ Sơn Trang lại có người thế này?

Nhất Quang hỏi:

- Cho hỏi thí chủ làm gì ở phủ Sơn Trang? Theo hầu thánh lâu chưa?

Lệ nói:

- Thực ra tôi làm người phụ tránh tạm thời của một tập đoàn xây dựng, tôi chỉ nói bí thế chứ chẳng phải là người của phủ Sơn Trang.

Sư nghe thế mới vỡ lẽ ra, hóa ra là như vậy, cô ta đúng là người làm ăn, thảo nào vừa thông minh sắc sảo lại vừa mạnh mẽ khôn ngoan đến thế…

Nếu không phải người của Sơn Trang thì chẳng phạm vào giao ước với Ảnh Dục, có thể cho gặp được, nếu đích thân giám sát thì chẳng việc gì…

Nói đoạn Thầy gọi Thầy Tuệ Sơn tới, nói:

- Mời Diệu Thiện tới đây.

Đoạn dẫn cô gái ra lục giác lầu, nơi có nhiều người trông thấy được, rồi sai đệ tử pha trà thơm tiếp khách……

Chỉ chốc lát sau liền thấy Diệu Thiện Tiên Sinh đi ra, nhìn thấy Tiên Sinh, Lệ vui lắm, chạy lại định bắt tay thì thấy Tiên Sinh xá tay chào, Lệ cũng vội chắp tay chào lại, rồi đoạn nhìn lại thấy người Tiên Sinh gầy rộc cả đi, mắt tuy đã gỡ băng ròi nhưng tiều tụy thấy rõ rệt, Lệ biết là do việc của mình lần trước làm ảnh hưởng tới sức khỏe của Tiên Sinh, trong lòng lấy làm cảm kích lắm, cũng thầm hiểu vì sao Thầy trụ trì chẳng muốn để Tiên Sinh tiếp khách, vậy là cũng thông cảm chẳng còn giận Thầy nữa, đoạn cả hai cùng ngồi xuống hai bên của trụ trì, Tiên Sinh thi lễ với trụ trì xong thì Lệ thưa:

- Thưa Tiên Sinh, việc anh nhờ em đã làm xong rồi, em muốn gặp anh để thưa chuyện nhưng Thầy trụ trì chưa đồng ý, nay mới được gặp.

Diệu Thiện vui vẻ nói ngay:

- Việc đó có thể nói ngay ở đây được, tôi dặn dò cô như thế là bởi tăng đoàn chẳng ưa người ấy nên phải kín đáo làm việc, thế nhưng riêng đối với anh Nhất Quang tôi thì khác, anh ấy cũng mong ngóng tìm được người đó lắm.

Nhất Quang nghe thế thì giật mình hỏi:

- Em đang nói chuyện gì thế?

Diệu Thiện vui vẻ nói ngay:

- Chính là Diệu m đó sư huynh ơi, em đã nhờ cô Lệ đi tìm Diệu m, vì em biết được Diệu m đang ở Hà Nội, do anh gọi về gấp quá nên em chưa tìm được, nay cô ấy đến đây là để báo tin tốt việc xong, thế là người đã tìm thấy rồi, tôi nói có phải không?

Đoạn quay qua Lệ vui cười niềm nở, Lệ cũng cười nói:

- Chính vậy, em đã tìm được người đó rồi. Chuyến này đến là để báo cho anh được hay.

Thầy Nhất Quang nghe thế thì giật mình nói ngay:

- Trời đất ơi, sao việc như thế mà cô chẳng chịu nói ra sớm với tôi, thì hai ngày qua cô đâu có phải chờ đợi? Em Diệu m giờ đang ở đâu? Tại sao chưa trở về chùa?

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.