Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2065 chữ

Đêm ấy gió nhẹ hiu hiu thổi, ở nơi bến Kim Giang vắng lặng như tờ, Cô Linh và Huyền Đỉnh cùng ngồi trước một mô đất nhỏ, có đặt một bài vị trấn lên trên, hướng về phía mặt sông, trên bài vị ghi bằng chữ xưa, trước bài vị có cắm một con dao và ba cây nhang đỏ.

Huyền Đỉnh chắp tay lầm rầm khấn vái hồi lâu, dưới sông bỗng nhiên cuộn lên sóng dữ ầm ầm, thế rồi từ dưới lòng sông bỗng nhiên rẽ sóng, ngoi lên một con quái vật hình thù kì dị, có nửa thân trên là rồng, nửa thân dưới là cá sấu, bên trên có ba vị tướng cưỡi theo, tướng đi đầu là một tướng mặc chiến bào trắng, tay cầm thanh thủy kiếm. Rồng ấy chính là Lưỡng Long, thần thú của Kim Giang, hai tướng phía sau ấy xích thủy và nhục khật, các tướng của Kim Giang, vị tướng mặc giáp trắng chính là tướng Thanh Từ, chiến tướng của Kim Giang. Chúng cùng hiện ra quắc mắt nhìn xuống dưới nơi bài vị và chỗ Huyền Đỉnh cùng Cô Linh đang ngồi, Thanh Từ quát lớn:

- Con tiện nữ, mày to gan lắm, mày dám hại tới cả Thần Thánh sao?

Cô Linh cúi đầu nói:

- Lạy các vị Thần, con còn thơ bé trót dại dột, tội con sai đến đâu thì con xin chịu tới đó, chỉ mong các thần thương xót mà tha cho Cửu Tổ của Vu Sơn một con đường sống.

Thanh Từ nói:

- Ngươi chịu tội thế nào cũng được hả?

Cô Linh dập đầu nói:

- Vâng, vậy xin dâng lễ để thỉnh tội với các vị Thần Linh dưới sông này, các ngài cần lễ gì ra sao xin cứ nói để con chuẩn bị, sẽ chẳng sai tới một đôi hài, một chiếc mũ…

Thanh Từ nói

- Tội giết Thần Linh thực to lắm, mày nghĩ chỉ hành một lễ tạ là xong xuôi hay sao? Mày muốn lễ tạ cũng được, chúng ta chẳng cần mày dâng lên cái gì khác ngoài chính cái mạng của mày!

Nói đoạn tướng rút thanh kiếm trắng muốt ra giơ lên, con Lưỡng Long gầm lên một tiếng long trời lở đất, gió lốc nổi lên ầm ầm, mặt sông đổ sóng dập dềnh.

Cô Linh nghe thế thì sợ hãi ngước lên nhìn Huyền Đỉnh đang ngồi bên cạnh.

Đỉnh chẳng nói gì, với tay lấy con dao Vu đang cắm ngay trước bài vị, rồi nhìn lại Cô Linh, đôi mắt anh ta lạnh lùng nhưng vẫn toát lên được một nét buồn bã, u sầu, tiếc nuối…

Cô Linh cảm thấy như có một tia sét đánh vào người, có một luồng điện chạy dọc khắp thân thể Cô, Cô bàng hoàng rụng rời cả người…

Cô đã hiểu ra mọi chuyện…

Cô Linh đứng vùng dậy bỏ chạy.

Huyền Đỉnh cũng vùng dậy nhoải người ra, đặt một bàn tay lên vai Cô…

Do khi hầu đồng phải múa quyền, múa kiếm nên Cô Linh cũng có học quyền cước và võ thuật, nhưng Cô biết sức cô đàn bà, và dù có giỏi võ tới đâu cũng làm sao mà đánh lại được đệ tử chính tông của Vu Sơn? Vậy là Cô gạt thật mạnh tay của Đỉnh ra, cắm đầu cố sức mà chạy chối chết xa khỏi mặt sông Kim Giang.

Đoạn Thanh Từ vùng kiếm lên ra hiệu lệnh, tức thì có vô vàn những bóng đen xuất thẳng từ mặt sông Kim Giang ra, rồi cả hai tướng phía sau cùng nhảy lên, tất cả lao ầm ầm về phía Cô Linh…

Gió độc thổi vào người làm Cô Linh loạng choạng, chạy được thêm vài bước chân, đã có một bàn tay người từ phía sau nắm chặt được thắt lưng của Cô.

Cô Linh hét lên một tiếng lớn:

- Diệu Thiện, Huyền Vi, cứu em với!

Nói vừa dứt câu, chợt Cô Linh thấy lạnh toát ở phía sau, có một lưỡi thép mát lạnh đang đi vào trong phổi Cô xuyên qua lớp áo pháp, Huyền Đỉnh đã đâm thẳng vào lưng Cô lưỡi dao Vu ngập tới lút cán…

Thế rồi Đỉnh xoáy dao bằng nhát dao chí mạng sở trường, lưỡi dao xoay đi một góc vuông chín mươi độ, Cô Linh cảm thấy như có không khí xộc thẳng vào trong phổi, Cô thở gấp lên một tiếng rồi đổ gục ngay xuống dưới nền đất lạnh, nằm vật ngửa ra sau.

Bấy giờ Huyền Đỉnh bước lên sát cạnh Cô, rút lưỡi dao ra, ngồi xuống nhìn Cô mà nói:

- Em Linh, anh xin lỗi em nhiều lắm, nhưng phải hy sinh em thì mới cứu được Cửu Tổ, em đi đường bình an, có oán thì oán anh đây, đừng trách gì Cửu Tổ em nhé…

Đôi mắt Cô Linh trống rỗng vô hồn, Cô nấc lên vài tiếng chớp lấy chút khí tàn, đoạn trong tròng mắt của Cô nhìn thấy Ma Quỷ đang bủa vây trùng trùng khắp nơi, Cô nắm chặt lấy tay Đỉnh, định nói gì đó nhưng không ra hơi, miệng Cô cứ đớp đớp lấy hơi liên tục một cách gấp gáp, đoạn Cô gượng lấy tay trái, trỏ ngón tay vào ngực áo, rồi cố gắng phanh áo ra…

Bấy giờ cạnh Huyền Đỉnh hiện lên bóng lờ mờ của một bà già, đó chính là Quỷ Lý Thị của Vu Sơn, Quỷ nói:

- Thưa Tiên Sinh, trên người vị nhân chủ con của tứ phủ này có một bùa Bẫy Tử rất mạnh, ai là hóa thân con của Mẫu tứ phủ thì có bùa Bẫy Tử này. Nếu Huyền Nhân tứ phủ còn sống thì bùa không phát tác nhưng hễ chết đi rồi thì biến thành bùa thực tử giết ngay kẻ hại, Cô ấy đang mách cho Tiên Sinh vị trí đặt bùa, Tiên Sinh hãy nhanh hủy bùa trong khi Huyền Nhân đang hấp hối kẻo để chết đi thì nguy hại.

Cô Linh nói không ra hơi, hơi thở rất gấp, cứ đấm vào ngực mình.

Huyền Đỉnh hiểu ý, liền giật mạnh ngực áo của Cô Linh ra, quả nhiên nơi chính giữa ngực có một hình xăm màu xanh nổi lên rất rõ, có đạo hiệu của tứ phủ ăn sang hai bên bầu ngực, Cô Linh run run giơ bàn tay ra nắm lấy tay Huyền Đỉnh đặt lên.

Đỉnh nhìn thấy thế, chợt nghiến răng nói:

- Tôi hiểu rồi, cảm ơn Cô… Cũng chỉ vì việc của Vu Sơn mà làm thế này, xin Cô hết sức tha thứ cho, Đỉnh này còn sống ngày nào thì cứ đến ngày này hàng năm, sẽ hầu cúng cho Cô cẩn thận.

Đoạn cầm dao Vu đâm một nhát vào ngay hình xăm. Dao Vu có tính yết minh và trấn yểm bên trong, là Pháp Khí mạnh liền phong ấn lại được thuật tử trên bùa ngay khi nó chưa kịp phát tác, Cô Linh ho sặc lên một tiếng, máu miệng ộc ra, đoạn tay nắm rất chắc tay Đỉnh, môi khẽ nở nụ cười, rồi đôi mắt dần khép lại, đầu gục xuống, cứ vậy mà ra đi…

Đỉnh trào nước mắt, ôm chặt xác Cô vào lòng…

Vậy là năm đó, Huyền Nhân Vu Sơn, cuồng phong Tiên Sinh Huyền Đỉnh, đại đệ tử của Vu Sơn sát hại huyền nhân tứ phủ, Cô Linh Sơn Trang, nữ thanh đồng phủ Thượng Ngàn ở bến sông Tô Lịch khúc Kim Giang. Cô Linh mất, hưởng dương thọ hai mươi tư tuổi.

Thật là,

Một đóa hoa xinh giữa hồng trần

Chớm nở giữa kiếp bạc phù vân

Nay nghiệp dương hết về với mẹ

Trọn đời đẹp đạo nghĩa Huyền Nhân.

Đoạn Đỉnh lặng người hồi lâu, rồi bế xác Cô Linh lại, ném xuống sông Kim Giang.

Ngay khi xác Cô vừa rơi xuống sông, lập tức dưới sông nào các loại tôm cá, giao long, thuồng luồng, thủy quái, nào Vong Linh, Anh Linh, Phương Linh, nào Cô Hồn các đảng, nào rồng rắn, trăn thần, nào Vong Ma Ngạ Quỷ, đều hận Cô Linh tới thấu xương, bấy giờ cùng lao tới mà vô lấy ăn cho tan xác. Có con trăn to quấn qua ngang thân xoắn thật lực, các xương gãy vụn ra, thủy quái âm binh lao tới nuốt thây ầm ầm, thật kinh dị chẳng kể xiết, xác vừa vứt xuống sông, lập tức máu đỏ loang cả một vùng nước, chúng ăn cho sạch sẽ để trả thù, chỉ còn vài mẩu xương tàn lẩn với quần áo chìm nghỉm.

Hồn Cô Linh bay vút lên mặt sông, lập tức có ba bóng Quỷ hiện ra, chúng là các con Tột Khốc, La Sát, Vô Tận Ý, Vô Tận Ý nói:

- Phụng lệnh Chuyên Luân Vương Thánh Diêm Vương* tới đưa Cô Linh, Thanh Đồng phủ Sơn Trang về phủ xử rồi đưa tới cung Mẫu cho các mẹ.

(*Chuyển Luân Vương: một trong mười Diêm Vương dưới địa ngục, người này không xử tù nhân thọ phạt mà trực tiếp lo việc đầu thai.)

Bấy giờ m Binh bay vụt cả lên, Thanh Từ trỏ kiếm vào tam Quỷ, nói:

- Các ông về đi, nói lại với Diêm Vương người này thuộc về Kim Giang giữ, nó là cừu thù chưa băm tan hồn nó ra thì chưa hả dạ. Còn nếu bằng cứ thích bắt cho được, vậy thì ba ông cũng phải chết ở Kim Giang!

Quỷ Tột Khốc tay cầm cái chùy to, hầm hầm tức giận định lao tới đánh Thanh Từ nhưng Vô Tận Ý quan sát tình hình, thấy các tướng của Kim Giang đang đùng đùng giận giữ, đoạn giữ Tột Khốc lại, nói:

- Vậy xin cáo lui.

Nói đoạn nắm lấy tay hai Quỷ kia niệm chú, tức thì ba Quỷ cùng tan đi.

Các Quỷ Câu Hồn vừa đi khỏi, Thanh Từ nổi giận lao tới hồn Cô Linh.

Hai phó tướng quăng xích ra bắt trói lấy hồn, Thanh Từ rút kiếm ra nhằm thẳng vào hồn mà chém cho tan hồn, rồi băm hồn ra nát như cám. Xong đoạn có con trăn to dưới sông lao ầm ầm lên vồ lấy, Lưỡng Long quẫy mạnh đuôi đập thẳng vào hồn, Cô Linh liền bị tan hồn ngay tức khắc.

Còn chưa hả giận, Thanh Từ rút trong túi ra cái hũ to, mở nắp ra, tức thì các vụn hồn bị trôi tuột vào trong đó, đoạn ném nó ra, trăn ngoạm thẳng vào cái hũ đựng hồn, rồi mang hồn lặn sâu xuống dưới đáy sông Kim Giang.

Huyền Đỉnh chứng kiến cảnh trả thù tàn khốc của Kim Giang, hủy xác còn hủy cả hồn người, thực dã man không kể xiết được, nhưng chẳng thể làm gì, chỉ đành ngậm ngùi mà tiếc thương cho Cô thế thôi…

Bấy giờ mặt nước yên bình trở lại, Đỉnh hỏi:

- Nay việc đã xong, xin lo giúp việc cho Cửu Tổ.

Thanh Từ nói:

- Thủy Linh Giang Linh Giang Màu A Dặc chỉ nhận lệnh của Thánh Mẫu và Chầu Bà, bổn tướng không sai khiến được nó. Cũng chỉ còn có đêm nay là Cửu Tổ lìa đời, có cứu cũng đã chết hết các thức chỉ là người thực vật, còn cứu làm gì nữa, chi bằng ông thay hắn lên làm Thập Tổ cho rồi.

Huyền Đỉnh nghe thế thì nổi giận nói:

- Nhà ngươi từng giao ước thế nào? Nay nói thế là ý làm sao? Tôi chỉ muốn cứu Cửu Tổ cho sống là được chứ đâu nghĩ tới việc làm Tổ Vu Sơn? Các ngươi dối gạt ta sao?

Thanh Từ cười lớn nói:

- Nghe nói Huyền Đỉnh của Vu Sơn là người đa mưu túc trí hóa ra cũng chỉ là thằng trẻ còn, người chết rồi thì có trời mà cứu được. Nếu mày đã thờ chữ nghĩa, vậy cho mày xuống phủ mà đoàn viên với Cửu Tổ mày!

Nói đoạn rút kiếm ra, cuồng phong lại nổi lên ào ào, Vong Ma Ngạ Quỷ và các tướng cùng lao ùa vào Huyền Đỉnh…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.