Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2246 chữ

Chuyến tàu muộn đêm đó từ Nam Thuận tới Hà Nội thật buồn, trong khoang tàu chỉ có hai người ngồi lặng yên, chẳng ai nói với ai câu nào, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng…

Lệ thi thoảng lại ngước nhìn Tiên Sinh Diệu Thiện, anh ngồi đó bên cạnh cô mà cảm tưởng như đang ở nơi xa xôi diệu vợi, chỉ cách nhau một bàn tay mà cảm tưởng như chẳng bao giờ có thể với tới được người…

Đầu anh tựa vào thành kính của toa tàu, đôi mắt hướng ra ngoài nhìn những cột đèn đường lao đi vùn vụt trong đêm, tay anh lần lần chuỗi tràng hạt màu vàng…

Anh là người thế nào, cô cũng đã biết rồi…Nhưng cái cô biết có thực sự là tất cả về anh không? Con người gầy gò nhỏ bé kia, ẩn chứa bên trong đó là cả một bầu trời trí tuệ, tri thức, một thế giới lạ lẫm hoàn toàn đối với cô, những tư tưởng, những nhân sinh quan, những bí thuật lạ kì, và những câu chuyện kể nghe như thật hoang đường đối với ai không tận mắt chứng kiến nó…

Thật là,

Một thế giới huyền ảo

Một sức mạnh phi thường

Một số phận đau thương

Một linh hồn cô độc…

Anh có đang cô đơn không? Trong quá khứ anh đã từng nếm chịu những nỗi đau gì? Để giờ đây anh trông như thế này?

Anh cảm tưởng như mở lòng bao dung với tất cả mọi người, thế nhưng chẳng bao giờ mở lòng với chính mình cả…

Cảm tưởng như anh thật gần gũi, thân thiết, ai ai cũng có thể trở thành bạn của anh, nhưng sự thực thì chẳng ai có thể làm bạn của anh cả…

Cảm tưởng nhưng như anh thật đơn giản, thật vui tươi, thật lạc quan và truyền năng lượng sống cho tất cả người xung quanh, nhưng sự thực thì người xung quanh chẳng ai có thể chạm tới những nỗi buồn sâu lắng trong lòng anh cả…

Anh chính là người đơn độc ở ngôi thần cổ, là người đơn độc trong sự trọng vọng của mọi người, là người lo toan bao việc mà chẳng ai có thể thấy biết, có thể đảm đương, có thể thay thế…

Đó là Diệu Thiện Tiên Sinh…

Lệ mở lời trước:

- Anh đang nghĩ gi thế?

Diệu Thiện quay lại nhìn cô đáp lời:

- Tôi đang nghĩ tới Hạ…

Lệ hỏi:

- Anh và anh ấy rất thân thiết có phải không? Nay cả hai người đều đã có công danh rồi, anh là Tiên Sinh của chùa lớn trong tăng đoàn, muôn chúng tăng Phật Tử đều trọng vọng, còn anh Hạ đã thành trưởng môn Tổ núi, tôi thấy người trong phủ Sơn Trang rất kính cẩn đối với anh ấy…

Diệu Thiện nói:

- Công danh đâu phải là thứ chúng tôi cần…

Đoạn đôi mắt Diệu Thiện mơ màng, anh mỉm cười nói:

- Ngày xưa còn thơ bé, tôi và Hạ hay cùng rủ nhau đi học trên cây cầu đường sắt ở gần nhà. Mẹ tôi xem Hạ như con trai, và mẹ Hạ cũng như thế…Chúng tôi còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt. Khi em gái Hạ đi lấy chồng, cha mẹ Hạ đều đã mất, Hạ thì khi đó mọi người đều tưởng là đã mất, chính tôi là người chủ hôn nhà gái cho em ấy…Ngày xưa đó thật vui, nhưng chúng tôi đều chẳng biết mình đã được định đoạt để mang trong mình Căn Số U Ẩn, đó là số phận của chúng tôi…

Lệ hỏi:

- Căn số đó như thế nào? Em thấy cuộc sống của anh vẫn tốt đẹp, anh Hạ bị mất trí nhưng rồi anh ấy sẽ nhớ lại thôi…

Diệu Thiện nói:

- Mẹ tôi và mẹ Hạ đều chết do bị Ma Quỷ hại, chúng tôi đều không thể có tình yêu hay lập gia đình được, chúng tôi đều bị chết mất những người thân yêu nhất, trong cuộc sống thường nhật của chúng tôi, xung quanh lúc nào cũng có những chuyện quỷ dị…

Lệ tưởng Diệu Thiện đang nói tới mình, cô vội cúi đầu nói:

- Em xin lỗi anh, nếu không vì việc của em, anh và anh Hạ đã không vướng vào những việc như thế này…

Diệu Thiện đáp:

- Chẳng phải do cô đâu, đó là bởi căn số của chúng tôi phải như thế, nếu chẳng đi tìm, thì Ma Quỷ cũng sẽ tìm tới nhà thôi, nếu chẳng phải là cô, thì cũng sẽ là một người khác, một chuyện khác, chẳng phải là Kim Giang, thì cũng sẽ là một Quỷ Thần khác, một nơi chốn khác…Đó là cái nghiệp chúng tôi phải gánh chịu, cô chỉ là người khách trên đường đi, cô đến, rồi đi, nhưng những gì chúng tôi phải đeo mang vào người thì cứ thế bên người mãi mãi cho tới lúc chết thì thôi…

Lệ nghe xong thì ngậm ngùi chẳng còn biết nói gì thêm nữa…

Những người U Ẩn trên đời thật là khổ biết nhường nào, những Thầy BàA Cô Cậu, được nhân gian gọi bằng Thầy, thế nhưng lại phải gánh chịu những mối nguy hiểm lớn lao mà người ta không biết được…

Thế rồi hai người lại chìm vào khoảng im lặng kéo dài, cả đêm ấy hai người đều không chợp mắt.

Tới năm giờ sáng thì tàu tới Hà Nội, tầm bây giờ thì họ cùng đi tới được phủ Sơn Trang.

Bấy giờ đi tới gần cửa phủ, trong lòng cả hai chợt thấy trùng lại khi đi từ xa tới đã nghe thấy tiếng khóc não nề vọng từ trong phủ ra.

Hai người đi tới cửa phủ thì thấy có cờ trắng treo rợp cả, có nhiều người dân đứng ở cổng trông ra, Diệu Thiện lại hỏi một người:

- Có ai mất vậy?

Người đó trả lời:

- Trong phủ mấy ngày qua có hai người chết, Cô Linh mất rồi, và còn có một người nữa, nghe đâu là người thanh niên nào tới chữa bệnh rồi qua đời ở đây.

Diệu Thiện nghe thế thì chợt thấy trời đất tối sầm, xây xẩm cả mặt mày loạng choạng đứng không vững, Lệ vội vàng đỡ lấy nói:

- Xin hãy bình tĩnh cho, cùng đi vào xem thực hư ra sao đã…

Bấy giờ bước lại sát cửa thì Diệu Thiện thấy Linh Khí tỏa ra, đoạn mở mắt Pháp lên xem, thấy có hai con nghê bay vụt lên án ngữ trước mặt, lại có một tiên nữ rất đep mặc áo xanh, đầu quấn khăn trắng đang đứng chầu trước hai con nghê đó.

Tiên nữ nói:

- Tôi là Cô Hai phủ Thượng Ngàn, Tiên Sinh có khí Phật Môn, chắc chẳng phải thường, tới đây có việc chi?

Diệu Thiện cung kính đảnh lễ rồi nói:

- Tiểu bối pháp danh Diệu Thiện, là người của tăng đoàn tới thăm phủ, cho hỏi trong phủ đang để tang ai?

Cô Hai đáp:

- Cô Linh Sơn Trang vừa mất.

Diệu Thiện lại hỏi:

- Thưa tiên cô cho hỏi, còn người nữa là ai?

Cô Hai đáp:

- Người nữa là Cửu Tổ Huyền Vi của phái Vu Sơn, cũng chết ở đây nên để tang chung.

Diệu Thiện nghe xong thì như sét đánh ngang tai, dù đã lường trước được việc nhưng khi nghe tin chẳng sao tránh nổi bàng hoàng ngậm ngùi thương xót, vậy là Kim Giang đã làm như lời phát nguyện, chúng đã giết cả Hạ và Cô Linh rồi…

Đoạn toàn thân nổi lên da gà, nước mắt trào ra, loạng choạng nắm lấy tay Lệ nói:

- Đưa anh vào trong để nhìn mặt lần cuối.

Thế rồi toan bước vào thì Cô Hai nói:

- Tiên Sinh dừng bước, hiện tại trong phủ đang có Mẫu về ngự, Huyền Nhân vào thắp hương thì được, m Binh ở ngoài chờ, Mẫu nổi giận thì không ai đỡ được cho.

Bấy giờ từ trong người Diệu Thiện vụt xuất ra một bóng hình người con gái rất đẹp, đó là hồn người nữ để bản mệnh trong người Diệu Thiện Tiên Sinh, hiệu là Kinh Tâm, đoạn nói:

- Vậy Tiên Sinh vào đi, tôi ở ngoài này chờ, tôi gặp các Quỷ đi theo Cửu Tổ cũng chẳng được tiện.

Diệu Thiện gật đầu, vậy là rút trong túi áo ra một bài vị, trên bài vị ghi chữ “Thiên phu nhân”, đặt ngay bên cổng phủ, đoạn lại chỗ miệng tượng nghê, rút ở đó ra một que nhang, châm lên cắm trước bài vị.

Thế rồi cùng với Lệ bước vào trong…

Tiếng khóc từ trong phủ vang ra nỉ non nghe thật sầu thảm tha thiết làm sao, Diệu Thiện bước thẳng vào, đi qua lối sập cửa vào thẳng trong chính điện, các Cô đang ngồi vạ vật dọc theo lối vào mà khóc, nhìn thấy Diệu Thiện thì đều nhận ra, tránh dạt cả ra cho Tiên Sinh đi vào. Đoạn Diệu Thiện vào giữa phòng nhìn thì thấy ngay bài vị đặt phía trước hương án, trên vẫn còn hình Cô Linh, di ảnh cười tươi như hoa, Diệu Thiện sững người nhìn di ảnh, rồi không kìm được thương cảm, quỳ gục xuống mà khóc.

Bấy giờ có người bước lại, chính là Chân Như, mặc áo màu xanh, đầu quấn khăn tang trắng, cúi đầu hành lễ tạ Diệu Thiện, rồi mời Tiên Sinh đứng dậy thưa chuyện.

Diệu Thiện nói trong nước mắt:

- Tôi chỉ đi khỏi ít ngày, cớ sao cơ sự thành ra thế này, sao em chẳng báo cho tôi sớm…

Chân Như cũng sụt sùi nước mắt thưa:

- Cô Linh sợ em vướng vào tai bay vạ gió, có bề gì xấu xảy tới thì có lỗi với anh, nên sai em đi xa, em cũng chỉ mới về đây tối qua thì người đã mất rồi…

Diệu Thiện cảm nhận thấy có Khí Thánh, đoạn niệm chú mở mắt Pháp Nhãn lên, rồi ngước lên nhìn nơi bài vị, chợt bấy giờ thấy phía sau hương đường Cô Linh có hào quang tỏa ra lấp lánh, có cả mây bay, có bóng người con gái mờ mờ ảo ảo sau làn khói, ngồi im như tạc, đôi mắt nhắm nghiền, hai tay thu về trong áo, xung quanh người đó đầy những quan hầu cùng ngồi hầu hai bên, các tỳ thị nữ cầm quạt, cờ, kèn trống đứng mà hầu, chẳng ai nói năng gì cả.

Diệu Thiện nói:

- Kia phải chăng là Mẫu Thượng Ngàn?

Chân Như nói:

- Phải vậy, Mẫu đang nhập trì vào miền xa vắng, xin chớ làm kinh động, Mẫu đã về đây từ đêm qua…

Diệu Thiện nhìn lại hương đường rồi hỏi:

- Quan quách em Linh tôi đâu?

Chân Như nói:

- Đêm qua Mẫu về mộng cho em rằng Cô Linh đã mất em mới biết việc chứ Cô Linh đi từ dạo tối đã về lại đâu, nghe đâu xác chìm dưới đáy sông Tô Lịch. Đội trục vớt vẫn đang làm việc ngoài đó cả từ sáng tới giờ, Mẫu nói gom đủ xương là được vì xác chẳng còn…

Diệu Thiện nghe như thế thương quá không kìm được, lại trào nước mắt, hồi lâu lại hỏi:

- Vậy hồn ở đâu? Sao không về lại hương đường? Có Mẫu ở đây thì Quỷ nào dám bắt em đi?

Chân Như nói:

- Hồn Cô Linh đang bị giam dưới sông Tô Lịch rồi, Mẫu đang nhập trì chờ hồn Cô về, Mẫu nói đủ ba canh giờ sẽ về không cần kêu cầu gì cả, tính từ lúc đó tới nay chỉ còn mười lăm phút là hết ba canh giờ.

Nói xong lại bưng mặt mà khóc rưng rức.

Diệu Thiện quỳ gục xuống khấu trước hương đường ba cái, nhìn em cười trong di ảnh, lòng chẳng cầm được, lại tuôn khóc như mưa,.

Đoạn Diệu Thiện hỏi:

- Cửu Tổ thì sao?

Chân Như nói:

- Cửu Tổ mất trước Cô có một ngày, nay thi hài còn đang trong phòng riêng chờ làm lễ tang.

Diệu Thiện chẳng nói thêm câu gì, ngồi bệt cả ra đất, đôi mắt ngẩn ngơ, khuôn mặt vô hồn, đau thương đến chết.

Các Cô trong ngoài thấy cảnh đó đều xót xa, chẳng ai đặng lòng…

Lệ cũng chẳng kìm nén được, tay nắm chặt tay Diệu Thiện, cùng quỳ mà khóc…

Thật là,

Mới dạo nước gặp bèo trôi

Tổ Sơn, Nữ Thánh cùng ngồi với nhau

Tâm đầu ý hợp trước sau

Đồng tâm cùng chịu thương đau giúp người

Nay Tổ nhân thế xa rời

Thanh Đồng theo Tổ giữ lời thề xưa

Cùng đi có bạn sớm trưa

Cõi lòng nhân thế sao vừa đắng cay

Họa thay kiếp cõi trần này

Người âm sao cứ đọa đày người dương

Chống thần sao khỏi tai ương

Nước sâu sông độc khó lường yêu ma

Nguyện thù thủy quái thốt ra

Vọng vang chín cõi tạc ba kiếp người

Kẻ nằm phách tán hồn trôi

Kẻ thì tan xác chẳng người nhặt xương

Đau thay cho kiếp gió sương

Chỉ vì chữ nghĩa mà thương xót lòng…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.