Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2276 chữ

Lại nói tới ở sông Kim Giang lúc bấy giờ, ngay khi Đỉnh vừa đi khỏi thì chợt có cơn gió lốc rất manh từ đâu thổi tới, rồi tụ lại dần dần thành một đoàn người rất đông, người đi đầu là Ngọc Mẫu của Mã Thượng Giang, Mẫu tới sát mặt sông, Thủy Thần và các quan đều cùng lên nghênh đón, Thủy Thần nói:

- Dạ thưa Mẹ, Mẹ tới chơi ạ?

Ngọc Mẫu không thèm chào lại, hỏi ngay Thủy Thần:

- Giang Màu A Dặc đâu? Đứa nào sai khiến nó?

Bấy giờ trong các quan và các tướng của Kim Giang bước ra một người nữ rất đẹp mặc áo màu trắng, đó chính là Chầu Bà Đệ Tam của phủ thoải, hiệu là Mạn Đà La, quỳ xuống mà nói:

- Dạ thưa Mẹ, là con làm ạ.

Mẫu hỏi:

- Ra là mày, ta đã tặng nó cho Cửu Tổ của Vu Sơn, sao mày lại còn sai khiến nó? Hiện giờ việc đó thế nào? Và tại sao tiểu thần Sa Đà lại chết? Nó chết sao chúng mày không báo cho ta hay? Hôm nay ta đến hỏi về hai việc đó.

Bấy giờ Thủy Thần Quy Ô và Chầu Bà Mạn Đà La cùng quỳ thưa:

- Dạ thưa Mẹ, xin Mẹ an tọa để con được thưa câu chuyện.

Mẫu liền ngồi xuống kiệu, Thủy Thần Quy Ô liền thưa:

- Dạ thưa Mẹ chính ra việc đó Mẹ đã giàn xếp xong xuôi cả, ấy thế nhưng thằng bé Cửu Tổ của Vu Sơn nó nào có bỏ qua? Nó có thân người khỏe mạnh rồi không chịu đi mà vẫn rình mò, cuối cùng nó hại chết tiểu thần Sa Đà. Con căm tức quá nên mới nhờ Tiên Cô Mạn Đà La sai Giang Màu A Dặc đi giết nó, vì việc này đụng tới Giang Màu A Dặc là tướng của mẹ nên con chưa tiện thưa lại công việc, con định giàn xếp xong cả thì đích thân tới phủ của Mẹ tạ tội, ấy mà nay đã thấy Mẹ tìm đến đây.

Ngọc Mẫu gầm lên tức giận, nói:

- Cái gì? Thằng oắt con ở Vu Sơn! Tao đã giữ cho nó cái mạng rồi mà sao nó còn dám chống tao như thế? Còn dám giết cả Thủy Thần sông tao cai quản nữa. Thế việc ra sao rồi, nó đã chết hay chưa?

Thủy Thần đáp:

- Dạ thưa Mẹ, nó đã chết rồi. Nhưng có điều này con cũng muốn bẩm Mẹ, nó có cấu kết với một con Thanh Đồng ở phủ Thượng Ngàn, nay con Thanh Đồng đó đã bị giết, chúng con sợ Mẫu Thượng Ngàn trách tội, có gì Mẹ ra mặt xin cho có được chăng?

Ngọc Mẫu nói:

- Chúng mày cũng to gan nhỉ, dám giết Thanh Đồng phủ Thượng Ngàn à? Thế con Thanh Đồng đó ở chốn nào? Mẫu nào cai quản?

Thủy Thần nói:

- Dạ chúng con nào dám giết người của phủ Thượng Ngàn, người giết con bé ấy là Huyền Đỉnh của Vu Sơn, hắn là sư huynh của Cửu Tổ, chúng con chỉ giữ hồn con bé đó thôi ạ. Con bé đó là đệ tử ở phủ Sơn Trang thuộc về Nguyệt Mẫu Thượng Ngàn cai quản.

Mẫu nói:

- Vậy được, dám đụng chạm tới Thủy Thần sông tao thì dù là người của phủ Thượng Ngàn cũng phải chịu chung cảnh đó. Các ngươi xử việc chẳng có gì sai cả, lần sau làm gì nhớ báo trước với ta một tiếng là được, chứ đừng có cái thói làm xong mới đến kêu cầu, còn việc lần này ta bỏ qua cho không truy cứu. Còn về Nguyệt Mẫu thì chúng mày chớ phải lo gì, Thu Nguyệt là chị dâu ta, tính tình lại dịu hiền, xưa nay đều yêu chiều nhường nhịn ta, có ta nói cho thì cũng chẳng sao.

Thủy Thần và các tướng nghe thế thì mừng lắm, lạy tạ rối rít.

Ngay lúc ấy bỗng gió lại nổi tới ào ào, rồi Vong Ma Ngạ Quỷ ùn ùn kéo từ hướng tây bay lại, đi đầu là Thanh Từ.

Tướng về tới nơi thấy ngay Nguyệt Mẫu và các Quan Phủ Thoải thì giật mình cả sợ, vội nhảy ngay xuống khỏi lưng rồng, khấu đầu mà hành lễ.

Mẫu hỏi:

- Mày đi đâu về thế? Sao lại mất một tay thế kia?

Thanh Từ nói:

- Dạ thưa Mẹ, con chẳng biết Mẹ tới thăm chơi. Thưa Mẹ…

Nói đoạn liếc mắt qua nhìn Thủy Thần dò ý, Thủy Thần liền vội bạch:

- Dạ thưa Mẹ, hiện tại Cửu Tổ Vu Sơn đã chết rồi, con sai nó tới phủ Sơn Trang để kiểm tra việc đó ạ.

Đoạn quay sang Thanh Từ hỏi:

- Việc thế nào rồi? Nhục Khật đâu sao không thấy?

Thanh Từ vội thưa:

- Bẩm mẹ, bẩm Thủy Thần, con tới phủ Sơn Trang thì gặp ngay Nguyệt Mẫu ở đó, Mẫu không cho con vào trong xem Cửu Tổ, Mẫu nghi cho con giết Cô Thanh Đồng nên nổi giận đã giết mất Nhục Khật rồi ạ, may con chạy nhanh không thì cũng chẳng về được đây…

Thủy Thần và các tướng Kim Giang nghe thế đều sợ rụng rời cả người, ánh mắt hướng về chờ Mẫu phán quyết, ấp úng hỏi:

- Dạ thưa Mẹ, Nguyệt Mẫu nổi giận rồi, liệu có bề gì, lỡ đụng tới cả Thiên tướng thì sông của con biết phải làm sao…

Ngọc Mẫu nói:

- Khỏi phải lo, Trần Cao Vân đang ở cõi trời sắc giới rồi có ở đây đâu mà sợ? Mình Ngũ Thu Nguyệt thì làm gì được ta? Mà cho cả hắn có ở đây đi nữa thì tao cũng chấp cả vợ chồng nhà nó. Năm ngoái ngày giỗ thần của Cao Vân, nó về phủ chơi, tao sai đệ tử mang lễ tới tận nơi mà nó cứ thế về trời không thèm đáp lễ, bổn cung vẫn còn đang giận đây.

Thế rồi chợt Ngọc Mẫu ngừng lời nói, ngẫm nghĩ trong giây lát, đoạn trợn trừng con mắt, trỏ tay vào Thủy Thần và Thanh Từ, quát:

- Chúng mày nói thật ra tao còn phân giải, chúng mày có giết con bé đó không?

Thủy Thần sợ hãi giật thót cả mình, nói:

- Dạ thưa Mẹ chúng con nào dám…Là đệ tử của Vu Sơn giết ạ…

Bấy giờ còn đang nói chuyện, thì lại có một trận cuồng phong cực lớn thổi lên, gió lốc tung trời, từ trên trời rơi xuống hoa xanh lả tả trong đêm, hương thơm ngào ngạt, khói giăng mịt mù, rồi từ trong khói xanh hiện ra bóng người con gái áo xanh đi đầu, theo sau là vô vàn những Quan Hoàng tứ phủ đi cận vệ, chính là Nguyệt Mẫu đã đi tới nơi.

Các Quan Hoàng nhìn thấy Ngọc Mẫu, đều đồng loạt quỳ xuống, các quan tướng của Kim Giang và của phủ thoải Mã Thượng Giang thấy Nguyệt Mẫu cùng đồng loạt quỳ xuống, cả hai bên cùng hô to:

- Chúng con lạy mẹ ạ!

Bấy giờ Ngọc Mẫu hành lễ chào, rồi nói:

- Chào chị dâu, đã lâu không gặp, chẳng hay chị mạnh giỏi chứ?

Nguyệt Mẫu đáp:

- Chào em Ngọc, chị vẫn mạnh giỏi, em tới sông này chơi hay có việc gì?

Ngọc Mẫu bước ra đứng chắn trước sông Kim Giang, đối diện với Nguyệt Mẫu, nói:

- Tôi có chút việc nhà riêng nên ở đây giải quyết, thế còn chị tới sông này có việc gì?

Nguyệt Mẫu nói:

- Chị nghe tin con chị chết ở sông Kim Giang nên tới đây xin lại xác và hồn nó, chẳng hay em biết việc đó không?

Đoạn liếc mắt nhìn Thủy Thần Quy Ô, Ngọc Mẫu nói:

- Vậy ngươi lấy cho phủ Thượng Ngàn xin lại xác và hồn người chết để họ về tế tự.

Bấy giờ Thủy Thần nói:

- Dạ thưa mẹ, nói thật là trong lúc nóng giận, hồn người rơi xuống đây con lỡ chém tan hồn mất rồi…

Nguyệt Mẫu nói:

- Bổn cung có phép hồi hướng Chuyển Sinh Địa m Tự*, ngươi chỉ cần đưa mảnh xác ra đây, một khúc xương ra cũng được.

(*Chuyển Sinh Địa m Tự: phép của bùa Địa m Tự, phép căn bản là địa m Tự Mật Chú, là thần chú của Bồ Tát Địa Tạng bên Phật Giáo đại thừa, giúp gom và quy hồn người chết cho khỏi tan hồn, năm xưa Kinh Tâm dùng phép này lấy hồn về cho Tiểu Ly, Cửu Tổ Huyền Vi dùng bùa này lấy hồn về cho Bát Tổ Huyền n.)

Bấy giờ Thủy Thần lặng người bối rối chẳng biết nói sao, nếu như hồn Cô Linh được gom về thì sẽ nói lộ ra chuyện này mất, lúc đó thì Ngọc Mẫu cũng chưa chắc bảo vệ nổi…

Đoạn Chầu Bà Mạn Đà La và tướng Kim Liên cùng bước lên nói đỡ cho Thủy Thần:

- Dạ thưa Mẹ, cô Thanh Đồng Sơn Trang giết chết Thủy Thần sông chúng con nên nay chúng con phải giữ hồn đó làm tế lễ cho tiểu Thủy Thần, không thể giao ra được, có Ngọc Mẫu ở đây, mong Mẹ nể mặt cho.

Hóa ra Tiên Cô là hóa thân của Mẫu, Phương Linh Kim Liên lại vô cùng tinh nhạy, họ biết được tính cách Ngọc Mẫu trẻ con nên lợi dụng vào đó mà làm Mẫu đứng ra bênh vực.

Quả nhiên Ngọc Mẫu vô tư, dính phải mẹo của chúng, đoạn chống nạnh mà nói:

- Phải vậy đó, con bé Thanh Đồng phủ chị giết chết tiểu thần con tôi, vậy nay nó chết rồi thì để hồn nó lại đây cho sông này cúng tế cũng là hợp lẽ, chuyện này thế là xong.

Nguyệt Mẫu nói:

- Chuyện không xong như thế được, việc gì thì ra việc đó, em đừng có làm khó chị, chị phải gặp được nó để hỏi nguồn cơn xem vì sao nó giết tiểu thần mới xong, lúc rõ ràng sự việc rồi thì tội ai đến đâu người đó chịu, chị quyết chẳng bao che.

Ngọc Mẫu nghe thế bực tức nói:

- Tôi đã bảo xong rồi mà sao chị còn nhiều lời thế? Chị có nể tôi không? Chẳng lẽ vì đứa hầu đồng trẻ con mà chị muốn gây sự với tôi à?

Nguyệt Mẫu nói:

- Việc gì chị cũng nhường em được, nhưng con Linh chị yêu lắm, nay nó chết thực chị chẳng cam lòng, ít ra cũng hồi lại cái hồn cho nó còn chuyển sinh…

Ngọc Mẫu gạt tay đi nói:

- Không nói nhiều nữa cứ vậy đi, chị dẫn người đi về đi, nếu không thì đừng trách Ngọc này vô lễ.

Bấy giờ Cô Đôi Thượng Ngàn bước lên cạnh Mẹ, nói nhỏ vào tai:

- Dạ thưa Mẹ, nếu chỉ muốn tế tự cho Thủy Thần, vậy thì dùng uy lực của hai phủ và nhờ hai Mẹ ra làm chủ trì là xong, đâu cần giữ hồn khư khư làm gì? Con thấy việc này còn nhiều nghi ngờ, xin cứ lấy bằng được hồn ra đây mà hỏi là chắc. Nếu không chịu giao hồn chứng tỏ là các tướng của Kim Giang giết chết Thanh Đồng nên giờ mới bịt miệng.

Mẫu nghe thế thì vỡ lẽ ra, đoạn nghiêm sắc mặt, trỏ vào Thủy Thần, nói:

- Có giao ra đây không?

Thủy Thần sợ hãi im bặt cả tiếng, nhìn Ngọc Mẫu van lớn, Ngọc Mẫu quát lớn lên:

- Cái con hồ ly này! Nói đến thế rồi mà vẫn còn chưa chịu về thế nhỉ? Muốn đánh nhau với tôi chăng?

Thế nhưng lần này chẳng thấy Mẫu còn nhún nhường nữa, chợt nhiên gió lốc nổi lên ào ào, sóng đánh rập rình dưới sông, Ma Quỷ tụ đen lại, chợt có một tia sét giáng thẳng xuống mặt sông Kim Giang, Ma Quỷ trên mặt sông chạy không kịp bị chết vô số, Quan Tướng của hai phủ ai nấy nhìn thấy thế đều thất kinh, đoạn Ngọc Mẫu tức giận nhìn Nguyệt Mẫu, định nói gì đó, chợt thấy đôi mắt Nguyệt Mẫu biến sắc, ánh nhìn rất nghiêm, Ngọc Mẫu chợt sợ hãi lùi lại…

Chưa thấy Nguyệt Mẫu có ánh mắt này bao giờ…

Bấy giờ Nguyệt Mẫu nói:

- Cái gì cũng có giới hạn, việc này không can tới em, em đi về phủ Mẫu đi.

Đoạn quay sang Thủy Thần Quy Ô nói:

- Còn bọn Kim Giang nghe ta truyền đây, vậy là đã rõ chính chúng mày giết con tao! Nay nể em Ngọc, tao tạm tha cho chúng mày, cho chúng mày ba canh giờ, mang ngay hồn con ta tới nạp ở phủ Sơn Trang, nếu không ta giết sạch chúng mày, ta phát ra đại nguyện nếu không lấy được hồn con ta về thì chẳng xứng danh Mẫu, chẳng vào hàng Thánh, chẳng ở ngôi chí tôn!

Nói xong giận giữ bay vút lên không đi thẳng, các Quan Tướng vội lạy chào Ngọc Mẫu rồi cùng tan đi theo.

Mẫu Thượng Ngàn đi rồi, Thủy Thần mới nhìn Ngọc Mẫu mà ấp úng nói:

- Dạ thưa Mẹ…

Ngọc Mẫu quát lên:

- Câm mồm đi con rùa thối tha này, chờ đó tao hỏi tội đến mày sau! Mang hồn nó ra đây đi chứ còn gì nữa, rồi ta sẽ liệu phân xử.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.