Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ĐỒ THAM ĂN

Phiên bản Dịch · 1440 chữ

Xe lửa dần rời khỏi sân ga, rồi biến mất trong mắt mọi người.

“Lão đại, Bàn Gia là nhân vật như thế nào vậy ạ?”một tên thủ hạ tâm phúc tò mò hỏi.

“Cậu còn nhớ mười tám năm trước tôi bị Báo Vương đuổi giết không?” Ca Thất Vĩ đợi cho xe lửa đi khuất bóng mới chậm rãi mở miệng.

“Sao quên được, đại chiến mười năm trước, Báo Vương phái ra hai mươi ba người trình độ Kim Bài để đuổi giết lão đại, bị lão đại dẫn dụ vào Kim Phượng Sơn sau đó giết chết toàn bộ. Đến bây giờ thi thể vẫn chưa tìm được. Một tháng sau sự kiện đó lão đại ngài lại xuất hiện, thanh lọc giang hồ thống nhất thành phố Tây Vực.” Tên thủ hạ kể lại đầy sự sùng bái.

“Haiz! Tất cả chỉ là lời đồn, thực tế ta đã thất thế, mấy chục vết thương trên cơ thể chính là lưu lại từ khi đó, nếu không nhờ Bàn Gia xuất hiện, thì người thống nhất Tây Vực chính là Báo Vương.” Ca Thất Vĩ cười khổ nói,

“Hai mươi ba sát thủ Kim Bài bị….” Tên thủ hạ ngập ngừng khó hiểu.

“Chính xác, đều bị Bàn Gia xử lý, dùng một con Kim Tằm, trong chớp mắt hai mươi ba tên sát thủ..đều chết.” Ca Thất Vĩ nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

Bọn thủ hạ bỗng cảm thấy ớn lạnh, dù không tận mắt chứng kiến nhưng hai mươi ba người trong chớp mắt mất mạng thì khủng bố như thế nào. Nhớ lại dáng vẻ non nớt ngây thơ của tên mập, vậy mười năm trước…nghĩ tới đây mọi người đều rùng mình.

“Chuyện ta giao ngươi thu sếp ổn thoả hết chứ?” Ca Thất Vĩ chuyển chủ đề

“Mười vạn tiền mặt, hai trăm vạn dùng tên Bàn Gia để tạo thẻ ngân hàng, tất cả đều đặt dưới đáy bao đồ ăn vặt. Lão đại, tôi không hiểu tại sao chúng ta không trực tiếp đưa cho Bàn Gia?” thủ hạ lại hỏi.

Ca Thất Vĩ cười lắc đầu: “ Bàn Gia là cao nhân thế ngoại, coi tiền như cặn bã, nếu trực tiếp đưa chính là khinh thường ngài, nhưng cao nhân muốn hành tẩu giang hồ cũng phải ăn uống, thời buổi này anh hùng cũng bị chi phối bởi tiền bạc, giấu dưới đáy đồ ăn vặt thì tự nhiên Bàn Gia sẽ hiểu và thông cảm cho thành ý này của ta.” Câu này của Ca Thất Vĩ nếu truyền tới tai mập mạp thì chắc chắc cậu ấy sẽ vội vàng la to: “Mau…mau đem đống cặn bã đó ném chết tôi đi”

Xe lửa chạy qua Tây Cương không thể chạy nhanh, không phải vì đường xá không tốt mà do trạm dừng quá nhiều, phải ra khỏi tỉnh Tây Cương mới có thể tăng tốc được. Xe chạy tầm hai mươi phút thì dừng đón thêm một tốp hành khách mới. Sân ga đầy ắp người: hành khách, người bán đặc sản vật kỷ niệm của địa phương, tiếng ồn ào náo nhiệt vang khắp sân ga.

Mập mạp rời khỏi giường, lục tung các túi mới móc ra được mười ngàn tiền mặt nhăn nhúm, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe lửa, rồi lại nghiêm túc nhìn tờ tiền, sau đó lại nhìn cái xe đồ ăn thơm nức mũi ngoài sân ga.

“Tiền là thứ khốn nạn, hết rồi có thể kiếm lại, nhưng không thể cho cha mẹ thấy con trai của họ gầy gò óm đói được.” cuối cùng không chống cự được sự dụ dỗ của đồ ăn, mập mạp vừa lẩm bẩm vừa đem tiền đưa ra ngoài cửa sổ mua hai mươi quả trứng luộc nước trà.

“Mập mạp này, có cần phải làm vậy không! Tham ăn thì thôi, một hai còn phải cố tìm ra một lý do sứt sẹo như vậy để chống chế cho sự tham ăn của mình, cậu hài hước thật làm tôi cười chết mất.” Mập mạp lấy trứng xong trở về giường liền nghe tiếng cười bên cạnh.

Không biết từ bao giờ bên cạnh cậu có một đám thanh niên nam nữ, nhìn trạc tuổi cậu, quần áo thời thượng, vẻ đẹp thanh thuần rất thu hút ánh nhìn.

Mập mập bây giờ mới phát hiện khi cậu hướng ra ngoài cửa sổ vô tình cái mông bự đã choáng hết lối đi nhỏ nên ngượng ngùng trở lại giường nhường lối đi cho mọi người.

“Hả? hoá ra cậu cũng ở toa này à? Bảo sao khi chúng tôi muốn mua hết toa này nhưng lại thiếu một vé hoá ra là cậu đã mua rồi.” thiếu nữ cười duyên dáng mỉm cười bắt chuyện với mập mạp.

“Hắc hắc! cậu dùng trứng luộc trà không?” Mập mạp cầm hai quả trứng nghĩ nghĩ một chút rồi bỏ lại một viên, chỉ đưa một viên cho cô gái.

“Cậu cũng keo kiệt thật đó! Thôi, để tôi mời cậu. Món này ngon lắm đó! Cô gái nhìn hành động của mập mạp vừa tức vừa buồn cười, lấy trong balo ra một bao khô bò, cá khô bày lên trên bàn.

“Cảm ơn.” Mập mạp ngượng ngùng cảm tạ, nhưng không biết xấu hổ buông quả trứng cầm lấy miếng khô bò lớn cắn một miếng to.

“Đồ tham ăn.” Thiếu nữ trong lòng thầm nghĩ.

Toa này có bốn giường trừ một giường của mập mạp còn lại đều là thiếu nữ thanh thuần, ăn mặt mát mẻ, dáng cao dong dỏng, dung mạo khí chất đều là nhất phẩm, chưa trang điểm cũng làm vô số sắc lang thèm thuồng.

Ba đại mỹ nữ trò chuyện không ngừng, nhưng lực chú ý đều đặt lên người mập mạp, nhìn anh ta ăn liên tục, tay này vừa hết tay kia lập tức cầm món khác, trong mắt anh chỉ toàn đồ ăn coi ba cô gái bên cạnh như không khí. Tuy vậy ba cô gái không ai ghét bỏ vẻ ngoài quê mùa của mập mạp.

“Tôi tên Tô Tử Mục, bạn bè thường gọi là Mỹ Mỹ, còn mỹ nữ này tên Vương Nguyệt Nhi chúng tôi hay gọi là Nguyệt Nguyệt, mỹ nữ còn lại tên Tiền Kim Kim chúng tôi gọi là Thiên Kim, còn anh tên gì vậy mập mạp?” nhìn bao khô bò bị mập mạp xử lý gần hết, nhịn không được tò mò hỏi.

“Hả? À tôi tên Tôn Đại Vi, năm nay hai mươi tuổi, nhỏ giờ sống ở Kim Phương Sơn, chưa từng đi học, không có bạn bè, sống cùng với một ông già chết tiệt luôn miệng gọi tôi là đồ tham ăn, còn các sư đệ đều gọi là sư huynh..”

“Còn các sư huynh đều kêu cậu là sư đệ đúng không?” Nguyệt Nguyệt nhịn không được cười hỏi.

“Không phải, lão già chết tiệt thu có năm đồ đệ, tôi là đại ca nên không có sư huynh chỉ có sư đệ.” Mập mạp rất nghiêm túc trả lời.

“Kim Phượng Sơn? Có phải khu sinh thái được quốc gia bảo hộ tất cả đều là rừng rậm đúng không?” Mỹ Mỹ đột nhiên hỏi.

Sau khi được mập mạp trả lời, Mỹ Mỹ nhịn không được hỏi: “Nghe nói Kim Phượng Sơn có con báo, có cả bầy sói, và lợn rừng cao tận hai mét đúng không? Mỹ Mỹ vừa nói vừa khoa tay mô tả sự cao to của lợn rừng.

Mập mạp lắc đầu: “Không cao vậy đâu, mới tới ngực tôi à.”

“Anh cao bao nhiêu?” Nguyệt Nguyệt bị hấp dẫn vào câu chuyện.

“Một mét tám.” Mập mạp đem quả trứng cuối cùng nhét vào miệng xong mới ngẩng đầu trả lời.

Thiên Kim hoảng sợ kêu lên: “Lợn rừng to như vậy có khi nào ăn thịt người không?”

Mập mạp tiếp tục mở túi cá khô, lắc đầu nói: “Bổn bổn rất ngoan, không có tấn công con người, hơn nữa trên Kim Phượng Sơn chỉ có hai người là tôi với sư phụ, nếu nó muốn ăn thì ít nhất cũng phải có gan lớn mới được.”

“Sư phụ? Cậu học ngành gì?” Thiên Kim nắm được trọng điểm

“Hả? hằng ngày tôi ngoại trừ tắm thuốc thì chỉ có ăn nên không biết nữa.”Mập mạp dùng đôi tay dính đầy thức ăn ngại ngùng gãi đầu.

“Đồ tham ăn.” Ba cô gái đồng loạt chửi thầm

Bạn đang đọc ĐỘC THỦ VU Y - DỊCH của NHẤT DŨNG TƯƠNG HỒ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.