Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Tiểu thuyết gốc · 1546 chữ

Đảo Ngư Phu từ trước đến giờ luôn có truyền thống sẽ nhất mực nghe theo quyết định của người đứng đầu và tin tưởng vào điều đó một cách tuyệt đối. Nhưng đó cũng quanh quẩn chỉ là những quyết định liên quan đến việc nội bộ trên hòn đảo này, còn bây giờ là liên quan đến sự tồn vong của cả hòn đảo.

Đối mặt với người dân đảo Ngư Phu bây giờ chính là một trong hai thế lực lớn nhất của cả vùng biển Châu Hoàng, thậm chí xét về khia cạnh quân sự thì Hoàng Sư phải là hàng đầu ở vùng biển này.

Cũng chính vì vậy mà bây giờ người dân trên đảo Ngư Phu đang chia ra làm hai thái cực. Chủ chiến, đối diện với sự hùng mạnh của Hoàng Sư để bảo vệ hòn đảo này, còn lại là bên chủ hòa, nhưng không phải là hòa hoãn với đối phương mà là tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi còn lại để di tản toàn bộ người dân trên đảo đến nơi an toàn.

Mỗi bên đều có những lập luận riêng của mình khiến cho tộc tưởng A Lạc phải đau đầu để đưa ra quyết định của mình. Đánh hay không đánh đều có những cái được mất của mỗi quyết định nhưng điều mà tộc trưởng A Lạc mong muốn là tính mạng của người dân trên đảo sẽ được an toàn.

“Tộc trưởng, chúng ta lấy cái gì để đối đầu với những tên khát máu đang sắp đổ bộ lên hòn đảo này thưa tộc trưởng. Chúng ta đối đầu với chúng chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá cả.”

A Bình - người đứng đầu phe chủ hòa bắt đầu cuộc tranh luận bằng lý lẽ của riêng mình khi mà đối diện với họ không phải là những con dã thú trên đảo mà là một đội quân khát máu, hung tợn và sẵn sàng tiêu diệt những kẻ ngán đường hay có suy nghĩ chống lại bọn chúng.

“Nhưng nếu không đối đầu với chúng thì cả bộ tộc sẽ phải làm gì? Không lẽ đầu hàng bọn chúng hay sao?”

A Tâm - “đối thủ” của A Bình trong lần tranh luận này. Đầu hàng đương nhiên là sẽ không phải là cách hay, vì dù sao cục tức khi bị người dân trên đảo Ngư Phu vả vào mặt còn chưa nuốt xuống được thì sao bọn chúng tha mạng cho người dân trên đảo dẫu cho họ có đầu hàng hay không.

Hai bên đều có cái lý riêng của mình. tộc trưởng A Lạc sẵn sàng để cho họ đối chất lẫn nhưng thứ bây giờ không cho phép họ là thời gian. Nếu như không sớm đưa ra quyết định thì cho dù có là gì thì người dân đảo Ngư Phu sẽ đều nhận phải đại họa mà thôi.

“Chàng trai kia, cậu có giải pháp gì giúp cho người dân chúng tôi hay không?”

Lúc này, tộc trưởng A Lạc mới nhớ đến sự có mặt của chàng trai bí ẩn đang đứng ở đằng xa, người đã giúp đỡ bộ tộc này một lần thoát khỏi đại họa khi quân Hoàng Sư đổ bộ lên hòn đảo để cướp bóc.

“Cách thì có rồi, nhưng quan trọng là tất cả phải cùng đồng lòng nếu không sẽ chẳng ai có thể thoát khỏi hòn đảo này một cách an toàn.”

“Vậy tốt quá, cậu mau nói đi. Chúng tôi sẽ nhất định nghe theo lời của cậu.”

Theo lời của chàng trai ấy, ở phía Bắc của hòn đảo Ngư Phu, có một hòn đảo nhỏ nằm ngoài đường đi của hạm đội của Hoàng Sư và hơn hết, ở đó lại có phần trù phú hơn đảo Ngư Phu.

“Theo như cậu nói là chúng ta sẽ di tản đến hòn đảo đó hay sao? Nhưng chúng ta di tản đến đó bằng gì khi mà chúng tôi chỉ có những con thuyền nhỏ mà thôi, bây giờ mà đóng thêm thuyền thì không kịp.” - A Bình lên tiếng thắc mắc.

“Mọi người quên rằng lần trước quân Hoàng Sư để lại gì cho chúng ta à?”

“Tàu chiến của bọn chúng?”

“Đúng vậy, chính là nó. Chúng ta sẽ dùng nó để di tản khỏi hòn đảo này. Chỉ cần duy nhất một tàu chiến thôi là có thể đưa toàn bộ mọi người đi được rồi.”

Kế hoạch của chàng trai ấy là quá rõ ràng. Đêm nay lúc thủy triều xuống, toàn bộ trai tráng trong bộ tộc sẽ tập trung vá lại những vết thủng do cọc nhọn gây ra cho con tàu trong trận chiến lần trước.

Sau đó, khi thủy triều vừa lên, dùng sức kéo của tất cả, kéo con tàu ra khỏi bãi cọc và điều khiến nó đến nơi đã hẹn sẵn từ trước và nhanh chóng rời khỏi hòn đảo này trước khi quân Hoàng Sư đến.

Nhưng trước đó, để đảm bảo an toàn, số thuyền mà người dân Ngư Phu có sẽ dùng để đưa người già, trẻ con và phụ nữ đi trước. Còn những người ở lại đa phần là trai tráng sẽ là những người di chuyển sau trên con tàu chiến đã sửa xong.

Kế hoạch là vậy, người dân trên đảo Ngư Phu đều đồng lòng với ý kiến đó và bắt tay vào sửa chữa con tàu ngay sau khi thủy triều vừa rút. Song song với đó, tộc trưởng A Lạc là người chỉ huy di tản người khỏi hòn đảo Ngư Phu.

Trai tráng được huy động hì hục búa, gỗ, vá từng lỗ thủng trên con tàu chiến, bất kể đó là lỗ nhỏ nhất, sau đó họ dùng nhựa của một loại cây đặc biệt trên hòn đảo, thứ cây mà tổ tiên của họ dùng để gắn chặt các hòn đá lại với nhau để tạo thành quần thể hang động nhân tạo như bây giờ, họ dùng nhựa từ loại cây đó để vá chặt những lổ thủng đó.

Nhưng kế hoạch nào cũng có những biến số. Khi mặt trởi vừa ló dạ, khi mà nhựa vá tàu vẫn chưa khô, thì từ xa đã thấy khói tàu xuất hiện ở phía chân trời. Và đó không gì khác chính là hạm đội của Hoàng Sư được cử đến đế giải quyết hòn đảo cứng đầu này.

Hoàng Sư đến sớm hơn dự định, khi mà thủy triều vẫn chưa đến thời điểm dâng lên để con tàu có thể theo đó mà ra khơi như đúng kế hoạch khiến cho lúc này họ phải đứng trước nguy cơ sẽ vỡ kế hoạch,

“Những người kia đã rời đi an toàn rồi chứ?” - chàng trai bí ẩn kia hỏi thăm về việc di tản.

“Tất cả đã rời khỏi hòn đảo an toàn.”

Thông tin nhận lại khiến cho chàng trai ấy có phần an tâm trước cơn sóng lớn sắp sửa ập đến hòn đảo này. Nhưng bây giờ, chàng trai ấy chẳng hề tỏ ra e dè hay run sợ gì mà ngược lại còn bình tĩnh.

“Mọi người mau lên tàu đi, chúng ta chuẩn bị ra khơi.”

Tất cả bị lời nói ấy làm cho khó hiểu nhưng vẫn chọn tin tưởng chàng trai ấy mà lên tàu và ổn định chỗ ngồi. Còn chàng trai ấy, mặt hướng về phía hạm đội Hoàng Sư đang đến, mặt đối mặt.

Trên tay cậu ta lúc này đang cầm sợi dây xích gắn chặt vào đuôi tàu, và khi thủy triều vừa lên, một mình cậu ta xông ra biển và lặn xuống mặt nước và với về phía hạm đội Hoàng Sư. Chẳng mấy chốc đã không còn thấy hình bóng của chàng trai ấy trên mặt biển Châu Hoàng nữa.

“Cậu ta đâu rồi, cậu ta trốn mất rồi hay sao?”

Mười phút trôi qua, vẫn chẳng thấy động tĩnh gì từ chàng trai kia, chỉ thấy hạm đội càng lúc càng gần mà thôi. Tất cả mọi người đã nghĩ đến một viễn cảnh chắng mấy tốt đẹp gì nữa.

Nhưng ngay lúc này, một trong những chiếc tàu của hạm đội Hoàng Sư đột ngột dừng lại và bắt đầu di chuyển theo hướng ngược lại so với những chiếc tàu khác. Chiếc tàu ấy liên tục nả những viên đạn pháo vào những chiếc tàu còn lại trong hạm đội Hoàng Sư.

Sợi dây xích gắn chặt vào tàu bỗng dưng được kéo căng và con tàu mà họ đã dành cả đêm đã sửa chữa được con tàu trước mặt kéo ra khỏi bãi cọc và tiến ra ngoài khơi.

Trên con tàu trước mặt là chàng trai bí ẩn kia đang vẫy tay như muốn nhắn gửi rằng kế hoạch của họ đã thành công, và bây giờ việc còn lại sẽ tiến về địa điểm như đã hẹn từ trước.

Phải chăng đây là ma thuật hay kì tích khi mà những người dân cuối cùng của hòn đảo Ngư Phu đã thoát khỏi hiểm nguy một cách ngoạn mục như vậy.

Bạn đang đọc Dong Buồm Vượt Đại Dương sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.