Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Búp bê sứ

Tiểu thuyết gốc · 1860 chữ

Cả tàn tích khổng lồ rung lắc, cô cứ nghĩ cả hang động sẽ sập xuống và đè chết hai người, rồi cánh cửa sắt động đậy, rút lên phía trên và bắt đầu mở ra một nhà máy khổng lồ bên trong.

Từng những bóng đèn dần dần sáng lên soi sáng cả căn phòng, sau hàng thiên niên kỉ nó cố gắng dồn toàn bộ nguồn năng lượng của mình để hoạt động, tiếng động cơ, các bánh răng kêu cọt kẹt bên dưới chân cô như một trái tim bằng động cơ khổng lồ đang đập thình thịch dưới lòng đất.

“Được rồi!” Đúng như cô nghĩ, Zero có liên quan gì đó tới khu tàn tích một nghìn tuổi này, nếu cô giúp anh lấy lại được kí ức, anh sẽ phải cảm ơn cô rối rít lên cho mà xem, Sily nghĩ thầm đầy mong đợi.

Zero bước qua cánh của thép dày một mét vào căn phòng, khuôn mặt anh kinh ngạc đầy lo lắng, trông anh chả vui vẻ mấy là bao.

Ẩn sâu trong căn phòng đầy ánh sáng lấp lánh, đó là một căn phòng đầy những chi tiết sang trọng, đơn giản nhưng cũng cực kì tinh tế, trong căn phòng đầy ắp những con búp bê bằng sắt trắng buốt hình người, từng con từng con đứng trên bục như những bức tượng nghệ thuật được đưa ra làm triển lãm, giống như chúng đang được đấu giá và chào bán.

“Thiên nga trắng!” Zero lườm chúng rồi nói đầy căm ghét.

“Anh biết chúng sao?” Sily hỏi anh đầy lo ngại.

“Chúng được chế tạo để phục vụ cho chiến tranh, chúng được thằng khốn đó chế tạo ra để biến máu thành tiền.” Tròng mắt Zero tràn đầy giận giữ, điều đó càng khiến Sily lo ngại.

“Thằng khốn? Là ai vậy?”

“Hắn..hắn…Á hh” Cơn đau khiến anh quỵ gối xuống, đầu anh quay cuồng.

“Hay là chúng ta rời khỏi đây đi.” Sily dìu vai anh dậy.

“Xin chào ngài!” Một giọng nói phát lên phía trước.

“Ai!!” Sily quát.

“Tôi là Aoi, người trông coi nơi này.”

Sily nhìn lên phía trước, trước mặt cô là một dàn cầu thang trải thảm đỏ dẫn đến một cái bục lớn trang trí đủ các hoa văn, chi tiết sang trọng, bục được làm bằng vàng và khắc những viên đá quý xung quanh, uốn éo theo những đường nét nghệ thuật tô điểm cho cả căn phòng sa hoa, khắc hẳn những bục sắt của những con búp bê khác đang đứng.

Trên bục làm bằng vàng kim có một cô bé đang ngồi đó, như một cô công chúa nhỏ ngồi trên ngai vàng cao quý, khoác một bộ váy lộng lẫy, kiêu sa với làn da trắng bóng như những mảnh sứ được ghép lại với nhau để lại những viền kim loại vàng óng ánh chạy khắp cơ thể, như một nàng cô chúa của thời đại cũ, kiêu ngạo nhưng cũng rất ấm áp và gần gũi.

“Chào mừng những vị khách không mời, chào mừng các vị đến với phòng nghiên cứu công nghệ 008.” Cô công chúa vừa nói dứt lời, thì đồng loạt hàng nghìn những con búp bê thếp khắp căn phòng phản ứng lại lời cô, rên rỉ âm thanh máy móc với đôi mắt phát sáng màu đỏ nhấp nháy.

Tiếng động của hàng nghìn con búp bê khiến Sily giật mình “Nơi này là đâu, nó được tạo ra vì mục đích gì?” Sily hỏi dù cô biết rõ câu trả lời.

“Từ chối câu hỏi! Bạn không có thẩm quyền để mở khóa dữ liệu.” Cô búp bê sứ nói.

“Hả?” Sily cau mày tỏ ra khó chịu “Ngươi coi thường ta à” Cô nói tay nắm chặt thanh kiếm chuẩn bị rút ra.

“Ai đã đặt hàng lũ thiên nga này?” Zero hỏi.

“Thưa ngài, là vua Athur Luvanxi của đế chế vĩ đại Luvanxi ạ” Cô búp bê sứ kính trọng đáp.

“Athur Luvanxi? Là tên quái nào vậy? Mà khoan, sao nó lại trả lời Zero chứ!” Sily nghĩ thầm, quá nhiều thông tin để cô có thể xử lý.

Ánh mắt Zero trợn tròn lên khi nghe thấy cái tên đó, có vẻ anh ta nhớ ra được một vài ký ức không mấy hay ho. Sily cảm thấy lo ngại hơn về ký ức của Zero còn hơn cơn đau đầu mà anh chịu phải, từ lúc anh đến khu tàn tích kì quái này đầu óc anh mất tỉnh táo như người mất hồn vậy.

“Phải rồi, Athur! Sao ta lại quên được tên hắn chứ.” Vừa nói Zero quạt tay sang bên cạnh, đập một con búp bê thép ở bên nát bép bay lên trời, rồi rơi xuống biển thép hình người ở dưới.

“Thưa ngài, đây là tài sản giá trị lớn của khách hàng chúng tôi, xin phép ngài hãy ngừng lại.” cô búp bê sứ nói, đồng loạt hàng tỉ những con búp bê phản ứng lại giọng nói của cô quay đầu về nhìn Zero.

Đôi mắt màu đỏ nhấp nháy lấn áp cả ánh sáng đặc trưng của căn phòng chĩa về phía hai người đầy đe dọa.

Zero phớt lờ lời cảnh cáo, anh cứ thế đập nát những con búp bê thép đứng bất động trên bục, trông như anh đang chút giận lên chúng hơn là phá hủy, Sily ngơ ngác nhìn anh bối rồi, cô không biết phải làm gì với tình huống khó xử này.

“Thưa ngài, chúng tôi sẽ liệt ngài vào danh sách đen.” nói dứt câu đông loạt những con búp bê thép cử động, lao vào tấn công Zero, gần như bỏ qua Sily đứng đối diện với con búp bê sứ, cô nhìn nó chằm chằm suy nghĩ.

Zero đang điên cuồng tấn công, bầy búp bê lao tới vây quanh anh, chúng nhiều như kiến, chả mấy chốc xung quanh anh đã chất một núi sắt vụn nhưng số lượng chả giảm bớt đi là bao, dần dần chúng đã đè ngạt anh bằng núi búp bê bằng thép, mất dấu anh trong ngọn núi đó.

UỲNH, như một tiếng nổ lớn, hàng tá những con búp bê nổ bay lên trời rồi rơi như mưa xuống nền đá, Zero hiện lên bốc khói, như một quả bom có thể nổ thêm vô số lần, thấy anh thở dốc với đôi mắt đầy hoang dại, cô biết mình phải hành động trước khi anh kiệt sức vì cơn tức giận.

Sily bước lên cầu thang tới cái bục bằng vàng đính đá quý, tay vừa giữ thanh kiếm chuẩn bị rút ra thì con búp bê sứ đang nhìn Zero nó quay phắt lại, đổi ánh mắt tới cô, nhìn cô chằm chằm, đúng hơn là nhìn bàn tay đang nắm kiếm của cô.

Cảm thấy nếu cô rút kiếm ra thì đám búp bê thép sẽ lao tới cô nên cô bỏ tay ra, đặt thanh kiếm xuống đất.

Con búp bê sứ quay lại nhìn Zero, tỏ vẻ coi thường cô, nực cười thay đó lại là may mắn cho Sily, chỉ mấy chốc cô đã đi hết bậc cầu thang và đứng đối diện với nó, mặt đối mặt với tay không vũ khí.

“Ai đã tạo ra các ngươi.” Sily hỏi

Cô búp bê sứ vẫn bỏ qua cô.

“Tại sao ngươi lại hiện ra trong giấc mơ của ta, tại sao ngươi lại cứu ta?”

Ánh mắt búp bê rung động, phản ứng lại lời nói của Sily, cô đã nhận ra điều đó.

“Nói đi, làm thế nào để ta giúp ngươi, hãy chỉ cho ta cách.” Cô nhận ra gì đó, cô nhóc nhỏ bé dịu dàng đã bảo vệ cô trong cơn ác mộng, giống hệt cô búp bê sứ này, chỉ khác là nụ cười rạng rỡ của cô đã biến mất. Cô không biết làm thế nào cô búp bê này có thể xâm nhập được giấc mơ của cô, nhưng cô biết là cô nhóc này cần giúp đỡ.

Trước ngực cô búp bê sứ phát sáng một màu vàng yếu ớt, Sily thấy vậy liên xé rách chiếc váy sa hoa ra làm hai, để lộ trên ngực cô búp bê sứ là một quả cầu tròn gắn trên ngực, nó là điểm kết thúc của những dòng kẻ vàng chạy khắp người cô, như một trái tim pha lê chuyền năng lượng ánh vàng chạy khắp cơ thể.

“là nó sao, sự sống của cô?” Sily nghẹn ngào “Nó là vấn đề à.”

Khuân mặt của búp bê vẫn nhìn về phía Zero, nhưng ánh mắt của nó lại hướng về phía Sily nhìn cô cầu xin, có vẻ như cô búp bê bị một thứ gì đó kiểm soát và điều khiển mình.

Sily dơ cánh tay lên, màn sương đỏ bao phủ cánh tay cô trong giây lát, cả cánh tay cô hiện lên lưỡi kiếm dài sáu mươi centimet, khiến toàn bộ búp bê trong căn phòng dừng lại, đồng loạt chúng bỏ qua Zero chạy tới bậc cầu thang, tranh nhau lao tới Sily một cách vội vàng.

“Tạm biệt và…cảm ơn.” Sily mỉm cười nói, dơ cánh tay chém mạnh vào quả cầu vàng trước ngực búp bê sứ, cắt người cô bé làm đôi, chảy ra những dòng máu vàng như ánh vàng kim được nung chảy.

Hàng nghìn con búp bê thép lao tới Sily, chỉ một mini mét nữa thôi chúng đã có thể với tới cô, thì đột nhiên chúng dừng lại, những cơ thể làm bằng thép linh hoạt lại trở lên bất động như những bức tượng đá cẩm thạch, đôi mắt khát máu sáng đỏ nay dập tắt vô hồn.

“Được rồ..i” Sily đang nói thì mặt sàn dưới chân cô rung lắc dữ dội, tiếng đập của trái tim cơ khí khổng lồ dưới lòng đất dừng lại, làm đứng lại nhịp đập của khu tàn tích nhộn nhịp.

Trực giác đang mách bảo cô rằng khu tàn tích sắp sửa sập xuống cùng với cái hang này.

“Anh Zero!” Quay ra gọi anh, người con trai với ánh mắt vô hồn đứng lẫn cùng những đống búp bê sắt vụn, như thể anh hòa mình vào một trong số chúng.

“ZERO!!!” Cô tát anh một cái.

Cơn đau của cú tát khiến anh giật mình tỉnh dậy. Bỡ ngỡ nhìn Sily như vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mơ dài đằng đằng.

“Đi thôi.” Cô nắm tay anh nói.

“Đ-được.” Anh bị cô kéo đi, chạy ra khỏi căn phòng đang sập xuống, từng tảng đá, đồ trang trí đầy sang trọng đang nứt ra và rơi xuống.

Quay lại nhìn cô búp bê sứ đang chia thành hai nửa nằm bên cạnh ngai vàng đính đá, mắt anh ánh lên đầy thương tiếc. Dứt khoát anh quay đầu đi, bỏ lại cô búp bê cô đơn nơi tàn tích đổ vỡ này.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.