Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải mã giấc mơ

Tiểu thuyết gốc · 1836 chữ

Được nghỉ ngơi và thả mình vào giấc ngủ là một cảm giác tuyệt vời, đó là nếu những cơn ác mộng không làm phiền cô, mơ thấy mình nằm trôi nổi trên mặt biển, mặt ngước nhìn thẳng lên trời, cô thấy những đám mây hình dạng kỳ quái khó hiểu, nào là khuôn mặt của một đứa trẻ với hai cái tay dưới cằm, nào là một con ngựa với ba cái miệng và cái bờm bằng những ngón tay, cô cứ bất động lênh đênh nổi trên mặt nước với những đám mây nhàm chán, như thể một kiểu tra tấn mới theo kiểu sáng tạo, đột nhiên có tiếng cười vang vảng xung quanh cô, giọng của một người đàn ông già, khàn nhưng lại đục như nước bùn, những đám mây xung quanh bắt đầu đổi thành hình những cái miệng đang há ra cười đầy ác ý, giống như chúng đang cười chê cô, hạ nhục cô, coi thường và bảo cô là kẻ vô dụng.

Tiếng cười khó chịu và đau nhức khiến cô hét lên rồi bịp tai vào, cô có thể cảm nhận được tai mình đang rỉ máu trên đôi bàn tay của mình, bất lực và đau đớn, cô sắp đến giới hạn thì có một cô tiên nhỏ như một con búp bê lấp lánh những hạt bụi vàng bay tới chỗ cô. Cơ thể nhỏ bé phát sáng với cánh tay xăm nghệch ngạc nét chữ khó hiểu.

Cô tiên bé nhỏ đó hôn nhẹ nhàng vào trán cô, mọi tiếng ồn và cơn đau nhức lập tức biến mất, nụ cười của cô bé khiến Sily cảm thấy ấm lòng, với tay chuẩn bị chạm vào cô bé thì Sily bị một cơn lốc xoáy nước cuốn vô và kéo Sily xuống dưới đáy biển trước sự ngỡ ngàng của cô bé tiên lấp lánh.

Bị kéo chân xuống dưới vực thẳng Sily bất ngờ mở mắt, trước mặt cô là một ngọn lửa trại với miếng thịt chuột to đùng đang cháy xì xào với những giọt mỡ chảy ra giữa đống lửa.

“Ực“ Cô nuốt nước bọt nhìn miếng thịt chằm chằm.

“Đừng lo, nhóc sẽ có phần.”

“Anh Zero!!!” Sily giật mình nhìn Zero trước mặt cô, cô đói đến mức không để ý Zero ngồi cạnh mình.

Bộ quần áo anh rách tả tơi và ướt sũng sau trận đấu với con cá sấu khổng lồ, khuân mặt anh mắc phải ánh mắt nặng trĩu vẻ chầm tư, Sily tự hỏi anh đang suy nghĩ cái gì.

“Phía sau lưng chúng ta có một tàn tích lớn.” Zero mở lời.

“Khụ! Khụ, tàn gì cơ!” Đang thưởng thức món thịt chuột nướng Sily bất ngờ bị nghẹn, khi nghe anh nói về tàn tích.

“Phì, haha, không có gì, em cứ ăn đi.”

“không, không, ăn gì nữa, anh vừa nói là có một tàn tích ở dưới cái hang động này á!” Sily thốt lên với miếng thịt chuột trong mồm, mắt cô sáng lên lấp lánh báo hiệu một cuộc phiêu lưu thú vị.

“Ukm.” Anh mỉm cười thở dài “Trước khi đến đó, sao em không giải quyết quả tinh thể phát sáng kia nhỉ?”

“À đúng rồi.”Sily nhận ra.

Trước mặt cô là một quả tinh thể của một con quái cấp Nữ hoàng, nó thiêu đốt như ngọn lửa của mặt trời nhưng khi lơ lửng trên bàn tay cô nó lại ấm áp đến kì lạ.

“Ực.” không biết nó sẽ cho cô cái gì đây, nuốt nước bọt đầy lo lắng cô nghĩ thầm.

Sily đã ngồi khoanh chân một chỗ được nửa ngày rồi, hay cả ngày nhỉ, ở dưới hang động thật khó để phân biệt, anh nghĩ. Thời gian như bất động khi ở dưới này.

Zero vẫn ngồi đó, trầm tư với ánh lửa trại cả ngày, nhìn ngọn lửa cháy dần cháy dần rồi chết đi vì cạn năng lượng, anh cảm thấy ngọn lửa như là người bạn của anh, hay chính xác hơn nó lại chính là anh, cháy dần cháy mòn rồi hóa thành tro bụi, chết đi mà không biết bản thân mình là cái gì, bản thân mình tồn tại vì cái gì.

Sily bật dậy, cơ thể cô được bao phủ bởi làn sương trắng, dần dần đổi màu sang màu cam nhẹ, như một ngọn nến nhỏ vừa được thắp lên, tỏa sáng trong mắt anh một ánh sáng hi vọng, một ngọn lửa nhỏ mập mờ trong bóng tối bất tận của anh, nó gọi anh hãy tới đây với nó, nó kêu anh hãy với tay tới nó, nó dặn anh không được rời xa nó.

“Yesss, tuyệt vời, sức mạnh mới, năng lượng mới, ngươi là của ta hahaha.” Sily cười lên thích thú.

Thở dài mỉm cười anh bó tay với cô nhóc năng động này, mới ngày hôm qua cô đã có thể nằm trong bụng con cá khổng lồ bốn chân và giờ cô vẫn ở đây, và còn cười như điên nữa chứ.

Nhưng ít ra anh biết mình cần phải làm gì rồi, việc gì phải mò mẫm lang thang vô định trong bóng tối nữa nếu như anh đã có ánh sáng chỉ đường rồi chứ.

“Được rồi đi thôi, cùng khám phá tàn tích nào.” Zero nói.

Bước tới tàn tích, trước mặt hai người là nhưng tòa nhà hình tròn hiện đại mọc từ đáy hang rồi đâm thẳng vào trần hang như những cây cột vững chắc chống đỡ cả tòa lâu đài dưới lòng đất này, cái hang cô và Zero tìm thấy tàn tích bé chỉ bằng một phần mười nơi cô rơi xuống, nhưng nó đủ rộng lớn để cô có thể thấy được bao quát của cả tòa lâu đài hiện đại này nếu như cô có thể bay lên.

Tòa lâu đài hiện đại này dừng lại ở cuối hang động áp, lưng vào bờ tường hang, xung quanh nó là những rãnh vực thẳm không đáy hình chữ U bao xung quanh tàn tích cổ, cảm giác như cô có thể rơi xuống tận cùng địa ngục nếu lỡ cô chân trượt xuống.

Đi qua một cây cầu bằng xi măng cắt qua vực sâu, an toàn cô đến trước cửa bằng thép khổng lồ kiên cố, to lớn như những cánh cổng của tòa thành nhưng thay vì bằng gỗ nó được đóng bằng thép, trên mặt cửa hiện những vết xước và những vết nút lớn như thể bị thứ gì cắt qua, chạm lòng bàn tay mình cô cảm nhận được nó phải dày đến một mét, được khắc những hoa văn phát sáng và ghi đè lên những dòng chữ cổ nghệch quạch khó hiểu.

“Cái gì đây, giải đố à? đúng sở trường của em rồi, haha đó là nếu như em hiểu cái thứ ngôn ngữ này.”

“Khu vực nghiên cứu công nghệ 008, thuộc quyền sở hữu của gia tộc ….…..?” Zero cau mày khó chịu “ Tên của gia tộc đã bị gạch đi bởi vết chém.”

“Anh hiểu nó viết gì sao?” Sily nói lớn tỏ ra bất ngờ.

“Ừ, tự nhiên nó nảy ra trong đầu anh.” Anh vỗ đầu mình nói “ Nơi quái quỷ nào đâu, đầu anh cứ chập chờn đau nhức vì nó.”

“Nơi này có gì đó liên qua tới anh sao.”

”Chắc vậy? Có thể lắm.” Zero vò tóc tỏ vẻ khó chịu.

“Vậy chúng ta bắt buộc phải vào được đó, nó sẽ giúp anh lấy lại kí ức của mình.” Cô tỏ ra lo lắng khi thấy anh ôm đầu khó chịu, có vẻ anh đang vật lội với chính bản thân mình.

Sily quay lại kiểm tra cánh cửa, một cánh cửa sắt lớn? Bên trong chắc chắn có thứ gì đó giá trị, phòng nghiên cứu công nghệ? Cô nghe nói vương quốc trên trời Uranus là vương quốc hàng đầu về công nghệ, lẽ đằng sau cánh cửa sắt này là về những thứ như thế, hoa văn và kiến trúc khác hẳn những quốc gia tiên tiến nhất mà cô từng đọc về, nhìn thứ cũ kĩ này đi, nó phải tồn tại hàng thiên niên kỉ, sao Zero lại liên quan đến thứ cổ xưa này chứ?

Mở cánh cửa bằng sức là điều ngu ngốc nhất cô có thể nghĩ tới, phát hiện cách đằng xa bên trái cánh cửa có một bảng điều khiển hiện những dòng chữ kì cục và hình của một cái bàn tay phát sáng.

“Anh Zero, dịch hộ em chữ này với.”

“Hử?” Bỏ qua cơn đau nhức Zero nhìn về phía cô “ Nó là các con số, từ không đến chín từ trên xuống dưới.”

“Số? Bảng số? MÃ SỐ!” Cô cần mật mã để mở cánh cửa.

Thật khó để đoán ra chính xác mật mã nếu nó được một cá nhân nào đó đặt, bởi vì cô không có một chút thông tin nào đó của họ, trừ khi.

Cô quay ra Zero “Anh có gọi ý nào không Zero” cô nhớ rằng anh có liên hệ tới tàn tích cổ này, cơn đau ùa về khi thấy nó, chắc chắn anh đã từng biết nó lâu về trước, những dòng ký ức mập mờ khiến đầu anh như muốn nổ tung.

“Máy móc?…Búp bê? Phát sáng ư?” Zero nói như thể đang hỏi một thứ gì đó, đó là những hình ảnh hiện lên trong đầu anh.

“Búp bê?, phát sáng.” Những dòng suy nghĩ nảy ra trong đầu cô khiến cô nổi da gà.

Gợi ý của anh khiến cô nhớ đến cô bé tiên nữ phát sáng long lanh trong giấc mơ của mình, thật điên rồ rằng nếu như giấc mơ của cô có liên quan, nhưng nếu nó có thì sao?

“Nhớ đi, nhớ đi.” Nhắm chặt mắt cô cố gắng nhớ lại giấc mơ của mình, cố hình dung ra gương mặt ấm áp của cô bé, ánh sáng dịu dàng cô bé tỏa ra, cơ thể nhỏ bé? Cơ thể, cánh tay cô có một dòng chữ kì quái nào đó! Lẽ nào!!

Sily cố gắng nhớ những dòng chữ vẽ trên tay cô bé theo thứ tự cô nhấn vào từng nút trên bảng điểu khiển, còn cái bàn tay phát sáng bên cạnh, cô ngập ngừng xòe tay ra rồi đặt vào.

BÍP BÍP, Rầm, cả hang động rung lắc như thể nó có thể sập bất cứ lúc nào, cánh cửa vẫn không mở ra.

“Tại sao” Mình sai ở đâu ư “Mình ghi đúng những kí tự trên cánh tay của cô bé đó rồi mà, chả lẽ?”

“Anh Zero, bàn tay!! đặt bàn tay lên đây đi.”

“Hả…ừ.” Zero mất tập trung quay lại và chạm tay vào cái khuôn phát sáng hình bàn tay.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.