Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn đồng hành

Tiểu thuyết gốc · 2913 chữ

CHƯƠNG 2: Bạn đồng hành

Lưng cô va mạnh vào tảng đá. Một cơn đau bộc lên từ xương sườn cô lan tới phổi, co người lại vì đau đớn cô thở hổn hển. Ngước lên lườm Mury cô chế nhạo’’ chỉ thế thôi à, mẹ tao đánh còn đau hơn mày đó thằng nhát cáy’’

‘’Ồ..có vẻ như mày muốn chết nhỉ’’ Mury bước tới chụp lấy cổ Sily, tức điên lên hai tay hắn bóp chặt lấy cổ cô, túm cổ cô nhâng cao, mạnh đến mức chiếc còng sắt bị biến dạng trong vòng tay hắn. Có vẻ như hắn sẽ giết cô thật.

VỤT…một vết cắt sượt qua cổ hắn. Máu từ cổ hắn tràn ra từ họng hắn đùn lên tới miệng. Chân hắn quỳ gục xuống hai tay ôm lấy cổ cố cầm máu hắn ngước lên nhìn. Chỉ trong một khoảng khắc, vai vế của hai người đảo ngược lại cho nhau. Sily, một cô nhóc chưa đến mười tuổi đứng lên nhìn xuống một cách vô cảm, từ tốn quan sát tên đô con cao một mét chín nằm quỵ xuống từ từ chết vì mấy máu.

‘’Mày lấy con dao đó từ khi nà …o.’’chưa kịp nói dứt câu Mury tắc thở.

‘’ Dù có mạnh đến đâu, thì khi kiệt sức giết ngươi còn dễ giết hơn cả một con thỏ con.’’ Sily mỉm cười lạnh lùng nói.

Khi xác định Mury đã chết, cô ngã ngửa ra đằng sau, nằm trên bãi cỏ cô ngước lên bầu trời thở dài, thể hiện sự mệt mỏi và căng thẳng suốt ngày qua khi bị bắt giữ. Mặc dù đây là lần đầu tiên giết người nhưng trong lòng thể hiện cảm xúc đầy thỏa mãn, cô cười lớn nói ‘’ lũ đế quốc Adamoris, sắp tới là lượt của chúng mày.’’

Vừa nói dứt câu thì có tiếng gầm gừ làm cô hoảng sợ bật dậy. Vì ra khỏi khu rừng rồi nên cô đã hạ cảnh giác, không nghĩ lũ sói sẽ theo đến tận đây, trước mặt cô là một con sói sám to lớn, có vẻ như là con to nhất cô từng được thấy, trên mặt nó có vết sẹo lớn chải dài qua mắt tới cằm .Nó nhẹ nhàng bước đến chỗ cô với đôi mắt sắc lạnh, lóe đỏ dưới bóng cây, lạnh lùng bước tới cô.

‘’Trời đất, chưa kịp bắt đầu đã kết thúc rồi sao.’’Sily mỉm cười với ánh mắt tuyệt vọng.

Nó bước qua xác Mury không chút hứng thú nào, chũi mũi xuống ngửi quang người cô để lộ hàm răng nhọn với bốn chiếc răng lanh lớn như đang đánh giá xem cô có mùi vị như thế nào, Sily run sợ nhắm chặt mắt hoảng sợ nhưng bàn tay cô vẫn nắm chặt con dao như có ý định để lại một vết sẹo ở cổ nó trước khi chết.

Đột nhiên con sói sám lùi lại, gầm gừ thể hiện sự cảnh giác làm Sily bối rối’’ đừng bảo có cái gì ở đằng sau mình nha.’’cô nghĩ thầm.

Ngước ra đằng sau nhìn. Đó là anh ấy, bóng ma ẩn hiện đêm hôm đó,là một anh chàng với mái tóc dài đen xoã che hai mắt, anh ta gầy, cao tầm một mét tám. Anh khoác chiếc áo với kiểu cách kỳ lạ bị rách tơi tả. Cơ thể gầy trơ xương với những mảng cơ bị teo lại như thể lâu chưa vận động, không ai nghĩ một anh chàng yếu ớt này đủ sức để hạ gục một con sói sám lớn nhưng chính con sói đó lại lùi lại cảnh giác như đang bị đe dọa, cuối cùng nó chọn rút về thay vì chiến đấu với anh.

Đuổi được con sói sám lớn hơn ba mét chỉ bằng ánh mắt, Sily bỡ ngỡ nhìn anh chằm chằm không thốt nên một câu nào.

Xác định con sói xám đã rời đi, anh bước tới xác Mury người đang nằm trên một vũng đầy máu, đưa tay tháo chiếc áo choàng đen bám đầy bùn đất và lá cây khỏi hắn, anh khoác lên lưng, xỏ đôi giầy cao cổ với quấn chiếc thắc lưng quanh bụng. Bộ đồ của tên Mury to con lại vừa với cơ thể gầy gò của anh một cách lạ thường, thứ duy nhất anh để lại cho Mury đáng thương là bộ quần áo ướt đẫm máu và bộ ba con dao găm với thanh đao dài. Có vẻ anh ta không thích dính máu của người khác nhưng còn vũ khí thì sao? Xong xuôi anh ta lạnh lùng bước đi gần như bỏ mặc Sily ngồi đó ngẩn ngơ.

“Đợi đã.” Sily nói, cô dơ tay lên, xòe lòng bàn tay như cố với tới anh, bám líu vào tia hi vọng mới.

“Làm ơn hãy cho em đi cùng anh.” Cô chống hai tay xuống đất, cúi đầu cầu xin anh.

“Đi theo? Một con bé thì có tác dụng gì cho ta chứ?” Anh lạnh lùng hỏi.

“Em..em có thể nhóm lửa, săn bắt động vật.”Cô không biết nhưng có thể học.

“Em có thể giết người, bảo vệ anh.”Cô không nghĩ anh ấy cần một đứa trẻ bảo vệ.

“Em biết vị trí của các danh trại, làng mạt, bản đồ của trung tâm đại thế giới em nắm rõ từng ngóc ngách.”Vị trí doanh trại ư?Không, cô chỉ bị đưa đến hết doanh trại này đến doanh trại khác như một món đồ để chào bán. Bản đồ trung tâm thế giới? Lần đầu tiên cô bước vào trung tâm thế giới là tối hôm qua, khi bị lũ sói đuổi thừa sống thiếu chết, cô còn chưa đi được một phần mười của nó.

Hết lời này đến lời khác, cô bịa đủ lý do và lợi ích để thuyết phục anh cho cô đi cùng. Chỉ cần ở cạnh anh cô mới có thể sống sót. Còn trả thù sao, con sói sám đó đã dạy cho cô một bài học, đó là làm một cái xác chết thì không đời nào trả thù lũ đế quốc được.

Tất cả những gì cô có thể nghĩ ra được cô đã nói hết, cúi đầu im lặng chờ đợi phản ứng của anh.

“Được” Anh lạnh lùng đáp.

“Nhưng nếu chậm chạp quá sẽ bị bỏ lại phía sau đấy.”

“Vâng” Cô nói thật to với nụ cười vui vẻ phấn khích.

Vội vàng bước theo dấu chân anh, cô nhanh tay với tới ba con dao găm nhỏ cạnh xác Mury, hai con treo hai bên eo, một con cô buộc dưới gót chân, theo sát anh vào rừng cô tò mò hỏi:

“Tại sao lại vào rừng ạ”

“Không phải đồng bằng sẽ an toàn hơn sao”

“Đồng bằng quá trống trải, ta sẽ bị quan sát từ nhiều nơi mà không biết”

“Rừng tuy nhiều quái vật nhưng sẽ kín đáo hơn.” Anh nói

“Ohh, mình phải ghi nhớ điều này.”Cô tự nhủ.

Quay lại khu rừng, đi qua những lối mòn nhỏ từng giọt máu, vết chém nứt trên cây, cô quan sát hi vọng tìm kiếm những túi thức ăn, đồ dùng, vũ khí bọn buôn người rải rách xung quanh do trận chiến tối hôm qua.

Chợt có ba cái xác nhỏ nằm phía trước mặt cô. Là tên lùn, với hai đứa trẻ bị trói xích với cô từ tối hôm qua. Xác của lũ người lớn biến mất không một mảnh vụn còn sót lại để lại ba cái xác nhỏ, có vẻ bọn trẻ không ngon như lũ sói nghĩ. Nhìn hai cái xác nhỏ bị xé rách mỗi thứ một nơi, khuôn mặt méo mó biến dạng đầy đau đớn. Ánh mắt cô tỏ vẻ thương sót và tiếc nuối, tay cô với lên cổ, cảm nhận chiếc còng sắt méo mó kẹp vào cổ mình cô nghĩ:

Nếu chỉ sai sót một chút thôi, cô cũng có thể là một phần trong đóng xác thịt bầy nhầy này. Nghiến chặt răng cô nắm thanh sắt trên cổ đầy bất lực, cô căm ghét sự yếu đuối này, căm ghét chính sự vô dụng của mình.

Nếu cô mạnh mẽ hơn liệu cô có bảo vệ được vương quốc của mình? Liệu gia đình sẽ không phải chết vì bảo vệ chính cô? Cô không biết, nhưng có một điều mà cô biết rõ, đó là nếu cô mạnh mẽ hơn chắc chắn mối thù này sẽ được trả,

“CHẮC CHẮN.” Vừa nãy thôi khuôn mặt mếu máo đầy nước mắt nay đã cau mày với đôi mắt tràn ngập hận thù, chán ghét.

Cô giật áo choàng của tên lùn khoác lên vai rồi tiếp tục di chuyển.

Dù không phản ứng hay có bất kì nét thay đổi nào trên khuôn mặt nhưng anh ấy đã quan sát hết tất cả. Từ thờ ơ, thương cảm hối hận, bất lực đến tức giận điên cuồng căm ghét.

“Con người thật kì lạ nhưng cũng thú vị.” Anh nghĩ thầm.

Từ khi tỉnh dậy đến giờ, suốt bao nhiêu lâu anh đi lang thang vô định ở giữa trung tâm thế giới, gặp biết bao nhiêu quái vật to lớn, kì lạ, đáng sợ, anh giải quyết chúng không một chút rắc rối. Nhưng đây là lần đâu tiên anh thấy con người. Chúng có vô vàn biểu lộ cảm xúc và tâm trạng. Anh để cho Sily đi cùng anh không phải vì những lời nói mà cô ấy kể mà là anh hứng thú với thứ gọi là con người, cảm xúc, nó mới mẻ nhưng đầy cảm giác quen thuộc, nếu để Sily đi cùng anh biết đâu anh khám phá được thứ gì đó mới mẻ từ chính con người cũ của mình, biết đâu anh nhớ được tại sao mình lại xuất hiện giữa trung tâm đại thế giới này với một cái đầu trống rỗng.

Cùng anh đi sâu vào trong rừng, càng vào sâu trời càng tối, không phải mặt trời đã lặn mà là do những tán cây to lớn, chen chúc nhau tre kín bầu trời , bắt đầu lóe sáng những chốm đỏ li ti trên bầu trời, cô tự hỏi những đốm sáng đó là gì.

Trước khi nhận ra thì phía trước cô hiện ra một thành phố rộng lớn với những toà nhà cao chọc trời đâm thủng những đám mây. Những toà nhà hình vuông đổ xụp, vỡ nát, bị đè bẹp và biến dạng bởi những thân cây cổ thụ to lớn màu xanh lục cao không thua kém gì những toà nhà. Những hình dạng và nguyên liệu để xây những toà nhà nhà này rất mới lạ và chắc chắn, khác hoàn toàn kiến trúc mà cô nhìn thấy khi còn ở vương quốc. Cô từng được nghe kể rằng trước cả khi đại thế giới hình thành đã từng có một nền văn minh tiên tiến trải qua hàng trăm thế kỉ nhưng đã lui tàn, không lẽ đây là tàn dư của nó.

Mải ngước lên những toà nhà trọc trời cô đâm sầm vào lưng anh ta, ngã dập mông cô nói” Ahh, xin lỗi.”

“Hôm nay ta sẽ nghỉ trong toà nhà này, kiếm củi và thức ăn đi.” Anh nói.

“Vâng!!!” Đây rồi nhiệm vụ đầu tiên của mình.” Cô nghĩ thầm.

Bọn họ đã đi cả ngày xuyên qua khu rừng mà không gặp bất kỳ nguy hiểm hay quái vật nào cả. Đều nhờ anh ấy, đến lượt mình tỏ ra hữu dụng rồi.

Dù trước đó cảm xúc của cô bị sáo trộn, nhưng cô vẫn tỏ ra vui vẻ đi gom củi, cô đào những chiếc lỗ nhỏ , cắm thêm hai ba thanh củi nhọn ở dưới tạo thành một chiếc bẫy thỏ nhỏ, y hệt như chiếc bẫy ba cô đã dậy, chỉ một khoảng khắc nhớ đến ba tim cô lại thắt lại . Cô nhớ những ngày tháng yên bình cùng ba mẹ, nhớ những ngày cô được ba dắt đi săn thỏ, cô được học về những cái bẫy và kĩ năng bắn cung. Cô tự hỏi sao cuộc đời cô từ một nhóc tiểu thư vui vẻ trong sáng sang một đứa nô lệ đang cố kiếm thức ăn sống qua ngày. Cô còn quá trẻ để chịu đựng được số phận này.

Hai chú thỏ bên tay trái và một đống củi với lá cây bên phải, dù đây là lần đầu tiên cô bắt đầu đặt bẫy và săn được hai chiến lợi phẩm do bài học mà cô được cha dạy nhưng cô trông không được vui lắm. Cô vẫn còn tiếc thương và nhung nhớ những cảm xúc và ký ức khi cô ở cùng với bố mẹ, tầm này khi xưa có khi cô đang ngồi ăn bữa cơm ấm cúng cùng gia đình, nằm trên chiếc giường ấm áp với bố và mẹ ở hai bên, cô chìm sâu vào giấc mơ hạnh phúc không muốn tỉnh dậy. Nhưng đây là thực tế, bàn tay cô run rẩy lạnh lẽo, chân cô mỏi rã rời như có thể quỵ xuống bất cứ lúc nào.

Bước tới tòa nhà đổ nát nơi anh ta dừng chân, cô nở một nụ cười gượng gạo trên môi nói:

“Em kiếm được rồi nè, nhiệm vụ hoàn thành.”

Anh ta im lặng quan sát cô.

Sily cúi người xuống nhóm lửa, cô vừa học vừa làm, tỏ ra mình thành thạo những thứ mình nói. Cô cắt ruột lọc da hai con thỏ vừa cắt tay cô vừa run. Cô nhớ mình vừa giết một tên đàn ông sáng nay, nhưng vụ lột da này khó hơn cô nghĩ:

Sự yên nặng bao quanh giữa hai người, cô ngại ngùng hỏi:

”Anh có vẻ biết đường đi xung quanh khu rừng nhỉ, cả ngày nay em không thấy một con quái vậy nào cả.”

Anh ta vẫn lặng im qua sát đống củi cháy không nói câu nào.

“Thế anh tên là gì vậy ạ? em nhé, em tên là Sily, mọi người thường gọi em là Sily ngốc, Mọi người, mọi người…….” Đột nhiên Sily trầm xuống rồi im lặng.

Có vẻ như ngắm đống lửa đến chán chê, anh ta nói:

“Ta không có tên, chắc là có nhưng ta quên mất rồi.”

“Anh không có sao, vậy để em đặt tên cho anh nhé.”Sily hào hứng đáp, từ nhỏ cô đã có sở thích đặt tên hay là biệt danh với những người bạn thân thiết của cô.

Anh ta mở to mắt lên bất ngời khiến Sily bối rối theo.

“Ý em là nếu anh không thích thì thôi vậy.” Sily ngại ngùng nhìn ra chỗ khác.

“Không sao, nhóc cứ nói đi” Anh ta cười mỉm.

Anh ấy biết cười sao, cả ngày hôm nay khi đi sâu vào trong khu rừng anh ấy lạnh lùng không nói nửa lời nào mà bây giờ mình lại thấy anh ấy cười sao, cô nghĩ thầm. Nụ cười nhẹ đó khiến cô thấy thoải mái hơn một chút, từ khi gặp biến cố đến giờ, lòng cô dường như đã thanh thản thêm một phần nào.

“Anh không nhớ tên mình sao, vậy mà anh đã lang thang trong rừng bấy lâu nay mà không có một ký ức nào ư, không một ai ở bên cạnh, bị bao quanh bởi bóng tối đỏ thẫm này sao.”

“Thật đáng sợ.” Sily co chân lại,ngồi xổm xuống đất, hai tay cô ôm chân, cằm cô tựa vào hai đầu gối của mình rồi ngồi suy tư.

“ZERO, từ giờ em sẽ gọi anh là Zero nhé.” Cô nhìn anh.

“ZERO?” Anh cau mày.

“Vâng, đối với em mọi cái tên đều ý nghĩa, cái tên đại diện cho con người sở hữu nó, nó gợi lên tính cách,khuôn mặt và đôi khi là chính cuộc đời họ.”

“Zero có nghĩa là số không, không gì cả, một khoảng không tồn tại vô định, cô đơn một mình trong bóng tối như thể chính bản thân nó là bóng tối, em nghĩ anh rất hợp đó chứ.”

“Cái tên đại diện cho chính chủ sở hữu nó. Từ giờ đó sẽ là tên mình sao. Zero, số không, không gì cả, không một chút ký ức, không biết liệu mình tồn tại vì một lý do gì. Dù không thích ý nghĩa của nó nhưng cái tên thực sự hợp với anh.” Anh nghĩ thầm.

Có một cái tên, điều đó chứng minh rằng anh đang tồn tại và nó khiến anh vui.

“Được.” Anh nhìn Sily nói, thầm cảm ơn cô.

“Yee, Zero từ giờ hãy gọi em là Sily nhé, Sily ngốc heehe.”

“Sily ngốc sao, nhưng nhóc lại khá thông minh đó.” Anh dịu dàng nói.

Sily nhìn anh, đỏ ửng mặt vì lời khen. Đêm hôm đó, dường như màn đêm u tối không còn lạnh lẽ và cô đơn nữa, dường như hai con người mang đầy tâm tư đã được kết nối với nhau, một mối quan hệ được hình thành, tin tưởng và tương trợ lẫn nhau. Bắt đầu cho một hành trình đầy gian nan và thú vị.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.