Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng minh

Tiểu thuyết gốc · 2976 chữ

Phía bắc gần bờ biển bắc băng dương, xung quanh khu rừng bạch dương rộng lớn lan tỏa trên những ngọn đồi bất tận, hiện lên một bức tường thành cao ba mươi met bằng đá cuội mọc lên, cắm những cọc gỗ chắc chắn xen lẫn những tầng gạch, họ xây lên nhiều tòa tháp canh cao chót vót. Ẩn đằng sau nó là thành phố rộng lớn tràn đầy giọng nói xì xào qua lại của người dân, nằm giữa thành phố là một tòa cung điện to lớn màu trắng được xây dựng bằng đá sa thạch, đứng vững chắc chắn như một người khổng lồ ở giữa trung tâm được các thành phố to nhỏ xây quanh.

Trên con đường mòn từ trong khi rừng dẫn ra xuất hiện một cỗ xe ngựa hai bánh đi tới.

“Thưa phu nhân, chỉ còn vài tiếng nữa là đến tòa thành Hahavan rồi ạ.” Một tên hầu trong cỗ xe ngựa nói.

Trong cỗ xe ngựa gỗ có bốn người, hai hầu một nam một nữ, và một cô bé tiểu thư nhỏ với một quý cô mặc một bộ đầm xanh dương ngồi vắt chân lên tỏ vẻ quý phái, đội một chiếc mũ lớn gắn lông vũ trên đỉnh đầu cùng bộ với bộ đầm của mình bà nhìn ra cửa sổ xe, cô nói.

“Ta nghe nói bọn đạo tặc dạo này hành hung lắm, có vẻ như chuyến này may mắn vẫn chưa gặp phải chúng.” Chống tay lên cằm cô nói.

“Dạ vâng, vì chúng ta đã có ba vị kị sĩ giáp trắng bên cạnh, sẽ không có tên nào dám gây sự với phu nhân đâu ạ.” Nữ hầu bên cạnh nói.

“Hmmm, kỵ sĩ trắng à.”

Cô trầm tư nghĩ.

Rầm, sự rung lắc của xe ngựa khiến bốn người mất thăng bằng.

“Á aaa.” hai người hầu đồng thanh hét lớn.

“Cái quái?” phu nhân hỏi bất ngờ.

Trước mặt họ là một thân cây bạch dương lớn đổ xuống ngã chắn kín con đường mòn, dưới gốc cây có dấu chặt của dìu.

Một người đàn ông bước ra từ khu rừng, mái tóc bù xù với trùm râu rậm rạp, với cơ thể to béo quá cỡ, hắn mặc bộ áo đốn củi đỏ liền quần bò xanh dương với chiếc dìu chặt củi lớn kê trên vai, thốt lên đầy tự tin.

“Xin chào, xin chào quý vị, con đường này là của tư nhân, nếu muốn qua thì phải đóng phí.”

“Tài sản tư nhân? Đóng phí? Nhìn bộ dạng của ngươi thật khó để tin rằng ngươi sở hữu một thứ gì đó có giá trị, chứ đừng nói là tài sản tư nhân.” Người phu nhân bước ra khỏi cỗ xe ngựa, vừa nói vừa lấy một chiếc quạt giấy che miệng. Bà ta có thể không muốn tên thổ phi này nhìn thấy gương mặt mình hoặc cố để che mùi hôi khó chịu mà hắn tỏa ra.

“Haha, đúng vậy! Đây là một vụ cướp, lột hết đống tài sản của ngươi ra đây.”

Chĩa lưỡi rìu về phía xe ngựa hắn ra lệnh, từ đâu đó bắn ra một mũi tên cắm thẳng vào thân gỗ xe ngựa, chỉ cách gương mặt người phụ nữ quý tộc một gang tay, cảnh cáo họ.

“Cẩn thận thưa phu nhân.” Tên người hầu sợ hãi chui lủi góc xe thốt lên.

“Có mai phục, chúng ta đã bị bao vậy.” Một kỵ sĩ cưỡi ngựa chạy lên, che chắn phu nhân “Thưa cô, làm ơn hãy vào trong.”

“Ta! Eloise Wellesley‎. Ra lệnh các ngươi hãy giết hết lũ thổ phi lỗ mãng này ngay.” Cô ta tức giận quát.

“RÕ.” Ba tên kỵ sĩ giáp trắng đồng thanh nói.

Hai kỵ sĩ cưỡi ngựa lao lên tấn công tên thổ phi, để một tên ở lại để bảo vệ quý bà Wellesley‎.

Một tay cầm thanh kiếm Zweihänder hình thập giá, cán kiếm bằng gỗ với lưỡi kiếm sắt lạnh dài một trăm centimet, một tay nắm chặt dây cương gật mạnh, cưỡi ngựa lao thẳng về phía trước. Vung thanh kiếm đồng loạt hai lưỡi kiếm sắt lao tới tên thổ phi.

Tự tin tên thổ phi vung lưỡi rìu nặng 200 kilogam từ dưới lên, hất vung đòn tấn công của hai kỵ sĩ trắng khiến những chú bạch mã giật mình, nhâng hai chân trước hí vang lên.

Cử động bất ngờ của hai chú ngựa khiến chàng kỵ sĩ mất thăng bằng nắm chặt dây cương, một người đã tuột tay ngã khỏi ngựa. Thấy thế tên thổ phi lợi dụng chiếc rìu lớn ở trên không trung hắn giật mạnh xuống dưới.

Uỳnh, chiếc rìu cắt đôi lớp giáp trắng của chàng kỵ sĩ nằm dưới đất, máu bắn lên lớp giáp trắng xóa lan tới lưỡi rìu đỏ thẫm, để lại cơ thể cắt dọc chia làm hai mảnh nằm dưới nền đất.

“Thằng khốn!” Chàng kỵ binh cưỡi ngựa bên cạnh hét lớn

Nắm chặt hai tay vào thanh Zweihänder anh vung mạnh xuống.

Chỉ một cái vung tay của tên thổ phi thanh kiếm bật ra khỏi lòng bàn tay anh. Bất ngờ không thốt lên lời.

“Yếu.” Tên thổ phi cười nói.

Nắm chặt bàn tay hắn đấm móc từ dưới lên, một đòn hắn đấm vào bụng con bạch mã, lực đấm của hắn hất văng con ngựa nhâng cả bốn chân của nó khỏi mặt đất. Lần này chàng kỵ sĩ thực sự tuột tay, anh ngã xuống nền đất mòn, bên cạnh là bộ giáp trắng ngập máu của người bạn anh.

Hí hí hí, tiếng ngựa kêu vang đau đớn, quay ra thấy chú ngựa trắng bảy trăm kilogam bị hất vung đổ rầm xuống người anh, một cảm giác khó thở đè lên phổi anh, như một tảng đá bằng thịt gim chặt anh dưới đất, đè mất một nửa thân dưới, khiến anh không thể di chuyển.

“Kỵ sĩ số hai ba, hãy đưa phu nhân chạy đi.” Quay đầu lại gọi chàng kỵ sĩ đang bảo vệ cỗ xe ngựa.

Giật mình anh nhìn thấy, cỗ xe ngựa phủ đầy mũi tên, một mảng trắng mờ mịt hiện lên trong mắt anh, đó là con bạch mã đang nằm dưới đất cùng chàng kỵ sĩ với mũi tên ghim trên đầu, chết không kịp nhắm mắt.

“Không thể nào!” Trợn đôi mắt tuyệt vọng anh nhìn.

Tên thổ phi bước qua mặt anh đi thẳng đến cỗ xe ngựa, bỏ qua anh với nửa cơ thể bẹp dí bên dưới xác con bạch mã.

“Đứng lại.” Với tay anh túm lấy chân tên thổ phi, khi nhìn từ trên lưng ngựa nhìn xuống, hắn cũng chỉ là một tên đàn ông quá cỡ mà thôi, nhưng khi nằm dưới mặt đất nhìn lên anh mới nhận ra hắn to con đến mức nào.

Bụp! Một cú đá vào mặt anh, khiến mắt anh tối mịt, bàn tay chàng kỵ sĩ tuột ra.

Tên thổ phi đứng trước cửa cỗ xe ngựa với hai con ngựa bị thương do tên lạc, đang quỳ chân ngồi dưới đất, bàn tay cầm chiếc rìu mà hắn kéo lê từ vũng máu đến đây.

“Cốc, cốc, ra đây đi quý cô, đừng để ta phải phá cửa.” Hắn nói.

Cỗ xe ngựa im nặng.

Cạch, người phụ nữ mở của bước ra khỏi cỗ xe ngựa, để lại cô bé và hai người hầu an toàn bên trong. Cô đứng thẳng người ngước lên đầy tự tin không sợ hãi nhìn tên thổ phi.

“Ai đã thuê ngươi giết ta?” Cô lườm.

“Hửm? Haha ta không hiểu cô đang nói gì cả, ta là cướp mà, ta cần gì phải được thuê để cướp một ai đó chứ.”

”Chả có tên cướp nào có thể dễ dàng giết chết ba kỵ sĩ trắng cả, và ngươi dẫn theo khá nhiều người, có vẻ được trả công khá hậu hĩnh đó chứ nhỉ.” Người phụ nữ vẫn tỏ ra quý phái trước nguy hiểm trước mắt.

“Hahaha, đúng là chả có cái gì qua mắt được cô nhỉ phu nhân Eloise Wellesley‎.” Một tay nhâng chiếc rìu hai trăm kilogam lên trên không trung hắn nói “Nhưng thật đáng tiếc, ta không buôn chuyện với người chết.” Chiếc rìu vung xuống.

Phu nhân sợ hãi nhắm chặt hai mắt vào khi lưỡi rìu bổ xuống người cô.

RẦM!! thật kì lạ, cô không có cảm giác đau đớn nào, nếu đây là cảm giác của cái chết thì thật tốt biết mấy nhưng không, cô vẫn còn sống. Mở mắt ra, trước mặt cô là một anh thanh niên khoác một bộ áo choàng đen cùng với mái tóc rũ xuống, đung đưa bởi làn gió của va chạm, một tay anh nhâng lên đỡ cây rìu với tư thế đứng thẳng người kiêu ngạo.

“HẢ, mày là thằng quái nào?” Tên thổ phi cau mày nói.

“Thật đáng tiếc, tao không nói chuyện với người chết!” Zero bóp chặt tay, bẻ vỡ vụn mảng sắt của cây rìu to lớn.

Tên thổ phi giật mình lùi ra xa phía sau, cười lo lắng hắn nói “Thôi nào, đó là câu của tao mà.” Hắn đàm phán “Mày là quân tiếp viện à? Hay chỉ là người đi ngang qua?, nếu vậy tao khuyên mày đừng lên xía vào chuyện của người khác.”

“Một tên đàn ông to con, cầm vũ khí ăn hiếp phụ nữ, làm sao bọn ta có thể bỏ qua được cơ chứ.” Giọng nói của Sily phát ra từ đằng sau.

Phu nhân Eloise, quay đầu lại nhìn, đó là một cô bé tóc ngắn mặc một bộ áo bó sát màu đỏ thẫm, khoác một bộ áo choàng giống chàng trai trước mặt cô.

Bàn tay Sily cầm nhiều mũi tên rồi thả từ từ xuống trước mặt tên thổ phi.

“Bọn cung thủ? Mày giết hết rồi à?” Tên thổ phi nghi ngờ.

“Chắc vẫn còn sót vài tên, ngươi thử gọi bọn chúng xem?”

“Không cần.” Hắn cười nói “Rách việc rồi đây, một tên đấu sĩ cứng cáp với một nhóc sát thủ hả” Quay lưng lại hắn chạy một mạch vào khu rừng “Rút thôi!!”

“Đứng lại.” Phu nhân nói.

“không đuổi được đâu, có vẻ hắn vẫn còn đồng bọn” Sily nói,

Eloise dù có vẻ tức giận nhưng cô ta không thể làm được gì, hai chàng kỵ sĩ đã chết và một bị thương nằm ngất, thật may mắn rằng cô vẫn còn sống.

“Cảm ơn hai người.” Cô nàng quý tộc cúi đầu xuống, hạ thấp cái tôi của mình “Nhờ có hai người mà chúng tôi cẫn còn sống.”

“Haha, không cần như vậy đâu, đó là chuyện phải làm mà.” Sily nói.

“Tôi, Eloise Wellesley thề bằng cả danh dự của gia tộc, bằng mọi giá sẽ trả lại ân huệ ngày hôm nay.”

“Vậy sao, cảm ơn cô vậy. Tôi, Sily Luxembourg‎, xin nhận lời mời của cô, Eloise Wellesley.” Sily cúi đầu xuống, tay phải cô đặt lên ngực nói.

Thật tuyệt vời, mọi truyện suôn sẻ hơn cô nghĩ, nếu nhờ vả Eloise thì cô có thể vào được đế quốc Hahavan một cách dễ dàng rồi, Sily nghĩ thầm.

“Sily Luxembourg?” Đó là dòng họ của quý tộc phương tây.” Eloise nghĩ thầm “Nhìn phong thái của cô nhóc này rất ra dáng của một quý tộc nho nhã, tạm thời mình có thể tin tưởng cô nhóc này.

Một cô tiểu thư cùng hai người hầu ngó đầu ra khỏi cỗ xe ngựa, quan sát tình hình, khiến Zero chú ý.

“Phải rồi, Alice, hãy tới đây chào hỏi hai vị ân nhân này đi.” Eloise gọi.

Cô tiểu thư bước ra khỏi cỗ xe ngựa, ngại ngùng cúi đầu cảm ơn “Em là Alice, Alice Wellesley, cảm ơn anh chị đã cứu mẹ con em.”

Cô bé mặc một chiếc váy công chúa nhỏ lộng lẫy màu trắng khuyết, quanh cổ đeo một vòng hạt ngọc trai trắng pha xanh lục, nhìn Sily với ánh mắt ngưỡng mộ cảm ơn. Cô bé làm Sily nhớ tới bản thân mình hồi bé, ngây thơ vô tội sống trong yên bình mà không biết thế giới này đáng sợ ra sao.

Xoa đầu cô bé Sily nói “Ukm, không có gì đâu em.” Nở một nụ cười ấm áp nhìn cô bé khiến đôi mắt đã long lanh của cô tiểu thư nay còn lấp lánh hơn nữa.

“Chào mọi người, tôi tên Zero, vệ sĩ bên cạnh tiểu thư Sily.” Zero cúi người xuống, đặt tay lên ngực bắt chiếc Sily.

“Tiểu thư Sily?” Sily đỏ mặt nghĩ thầm “Ồ, em không biết anh còn có thể diễn được như thế đâu đấy.”

Trông anh ấy tỏ ra tinh tế hòa nhã trông thật điển trai làm sao.

“Xin lỗi vì nhờ vả hai vị, hai vị có thể giúp tôi đến đế quốc Hahavan được không.” Eloise nói.

“Hửm?” Đang ngắn nhìn Zero thì Sily quay lại nói “Được chứ, chúng tôi cũng đang trên đường đến đó.”

Đi trên con đường mòn, Zero và Sily mỗi người dắt theo một con ngựa còn sống sót sau trận phục kích. Phu nhân và tiểu thư ngồi trên lưng ngựa mà Sily dắt. Chàng kỵ sĩ bị thương nặng nằm trên lưng ngựa mà Zero dắt, bên cạnh anh là hai người hầu đi cùng.

“Điều gì mang hai người đến với đế chế Hahavan vĩ đại này vậy.” Phu nhân Eloise hỏi.

“Chúng tôi vốn là những con người hiếu kì, tôi nghe nói đế quốc Hahavan có bảo tàng sách lớn nhất đại lục, chứa đựng tri thức của hàng ngàn thế kỉ của thế giới, tồn tại những câu chuyện cổ tích được các bậc hiền nhân vĩ đại kể lại.”

Đó là nói dối, cô không quan tâm mấy câu chuyện cổ tính vớ vẩn, tri thức cũng thú vị đó nhưng đó không phải mục đích của cô, cô cần xâm nhập vào hoàng gia để đánh cắp thông tin, tình hình sức mạnh, quân sự của Hahavan, tìm hiểu xem đế quốc trước kia là đồng minh vững chắc của Atatil mà khi chiến tranh ập đến lại không có bất kì động thái nào để bảo vệ Atatil, quay lưng đi để lại một mình Atatil cứ thế lụi tàn.

“Một con người khao khát tri thức, cô thật đặc biệt đó , Luxembourg.” Phu nhân nói “Nhưng để vào được thư viện hoàng gia thì chỉ có hoàng thái tử với công chúa là được phép ra vào thoải mái thôi, rất khó để người ngoài đi vào.”

“Vậy sao! Vậy làm sao để vào được đó đây?” Sily hỏi “Và làm ơn, hãy gọi tôi là Sily, phu nhân không cần phải câu lệ đâu.”

“Vậy thì Sily, hãy gọi ta là Eloise nhé.”

“Cả em nữa, cả Alice nữa.” cô bé tiểu thư thốt lên.

Eloise xoa đầu con gái của mình, nói “ Cô chỉ cần trở thành học viên top đầu của học viện hoàng gia Hahavan thôi, nghe đơn giản nhưng khó đến vô lý đó.”

“Khó đến mức nào cơ chứ, tôi tự tin vào khả năng của mình lắm đó.” Sily nói.

“Hiện tại học viện có hơn một nghìn học viên cả quý tộc lẫn dân thường, có mười người được mệnh danh là thiên tài của lục địa cũng chỉ đến top mười thôi, không ai trong số họ từng chạm đến vị trí học viên đứng đầu của học viện cả.”

“Ực.” Sily nuốt nước bọt “nhiều người khao khát danh hiệu đó đến vậy sao.”

“Tất nhiên rồi.” Alice chen vào “Nếu chị có danh hiệu đó, chị sẽ đứng ngang hàng với hoàng thái tử và công chúa bệ hạ đó, em biết điều đó vì em cũng học trong đó mà.”

“Vậy sao, Alice giỏi ghê.” Sily xoa đầu cô bé.

“Nếu cô muốn, ta sẽ tiến cử cô vào trong học viện đó.” Eloise gợi ý.

“Cô có thể làm điều đó vì tôi sao.” Sily bất ngờ.

“Tất nhiên rồi, dù sao cô cũng là ân nhân của tôi mà, với cả Alice cũng cần một người bạn để học cùng nữa.” Eloise nói “Dù gì tôi cũng là một quý tộc có tiếng mà, nếu có thư của tôi thì cô chẳng cần phải thi cũng được tuyển thẳng vào.”

“Vậy sao, nếu vậy tôi thực sự nợ cô rồi.”

“Không, không, mạng tôi đáng giá lắm, mỗi chuyện này chưa đủ để trả ân huệ của cô đâu.” Eloise cười nói “Với cả, khi đến đế quốc, hãy ở cùng với chúng tôi nhé, tôi có cảm giác như mình sẽ có thêm một đứa con gái nữa vậy. Haha”

“Cảm ơn, nhưng vụ con gái thì thôi nhé.”

Hơn tiếng đồng hồ đi men theo con đường mòn cuối cùng họ thoát ra khỏi khu rừng bạch dương, trước mặt họ hiện ra một bức tường thành che chắn cả bầu trời, chải dài từ trái qua phải, dài tới nỗi ánh mắt của cô không thể bao trọn cả bức tường thành. Giờ cô mới hiểu tại sao nó được gọi là ĐẾ QUỐC, nhưng điều đó càng khiến cô khó chịu hơn, về việc kẻ có đủ tài nguyên và sức mạnh để có thể bảo vệ Atatil lại quyết định đứng ngoài trơ mắt nhìn Atatil bị tấn công, cô bắt buộc phải làm sáng tỏ chuyện này, chúng không thể hay là………. chúng KHÔNG MUỐN?.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.