Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ tu cầu nguyện Melita

Tiểu thuyết gốc · 3253 chữ

Bước tới của thành, họ bị hai tên lính gác chặn lại, chúng mặc bộ giáp sắt kín người, đội chiếc mũ sắt nhô lên hình tam giác ở đỉnh đầu, một tay giữ ngọn giáo dài một mét bảy dài qua đầu, cẩn thận đeo thêm một thanh kiếm ngắn bên hông đầy cảnh giác.

“Đứng lại, làm ơn hãy suất trình giấy thông hành.” Một tên chìa tay ra nói.

“Giấy thông hành?” Eloise cau mày nói “Ngươi không thấy trên lưng ngựa của ta có một hiệp sĩ đang hấp hối hả.”

“Chúng thôi có thể thấy điều đó, thư bà.” Tên canh gác khựng lại trước giọng nói đanh thép của Eloise.

“Bọn ta đã bị cướp! Còn không mau cho ta vào trong!” Eloise mở quạt giấy lên che miệng, để lộ một hình thiêu chiếc khiêng với hai đôi cánh lông vũ mọc ra từ đằng sau “Và hãy đưa người hiệp sĩ bị thương này mang đi chữa trị.”

“Vâng! Thưa quý bà.” Hai hiệp sĩ đồng thanh nói, đứng thẳng người nghiêm trang chào.

Họ nhận ra huy hiệu của gia tộc Hộ vệ thiên sa, đó là một trong những đại gia tộc lớn nhất của thành Hahavan, là tấm khiêng vững chắc bảo vệ đế quốc.

“Được rồi hai người, ta sẽ dẫn cô cậu đến với lâu đài của gia tộc ta.” Eloise cười thỏa mãn khi vừa phô trương quyền lực của mình.

Sily và Zero nhìn nhau tỏ ra ngạc nhiên.

Bước qua bức tường thành bằng đá dầy gần năm met. Hiện trước mặt họ là một khu chợ lớn nhộn nhịp, người người đua nhau mời gọi, chào bán món hàng của mình, Sily thấy những quán ăn, cháy lên mùi khói của thịt, mùi dầu cháy với hương cay của ớt và vị mặn của muối tỏa ra trong màn khói bốc lên, những tiệm vải chải dài đầy màu sắc đặt chồng chéo lên nhau, treo trên cao chào bán, những ngôi nhà chất đống lọ hoa bằng thủy tinh lấp lánh khi ánh nắng chiếu qua, những chiếc bàn dài phủ thảm trắng đặt đầy mặt bàn là những cốc trà sứ màu trắng phủ chi tiết tinh tế, mùi hương của lá trà xanh tỏa ra từ những chiếc ấm bốc hương khói. Lâu lắm rồi Sily mới có lại cảm giác nhộn nhịp này, cô đã dành hơn bảy tháng chui rúc trong khu rừng đầy rẫy quái vật, gần như quên mất cảm giác ồn ào nhộn nhịp của dòng người bận rộn là như thế nào.

“Mua sắm, mua sắm.” Alice bám váy mẹ thốt lên.

“Hửm, được thôi.” Eloise quay ra nhìn Sily “Sily, con có mua gì không.”

“Con?” Sily cười chừ nghĩ thầm. “Hiện tại tôi không cần bất cứ thứ gì đâu thưa phu nhân, xin cảm ơn ạ”

“Thôi nào đi thôi, cùng vui vẻ một chút nào.” Eloise dắt tay Sily cùng với Alice đi.

Zero cười thở dài, đi theo bảo vệ ba người họ.

Bọn họ dạo chơi khắp khu chợ, nào là mua sắp quần áo, họ cho Sily mặc những bộ váy công chúa cồng kềnh đủ kiểu màu sắc, nào là hoa văn, nào là đính đá, và đã bị Sily từ chối mặc hết lần này đến lần khác. Rồi khi cô thử một bộ váy trắng không cổ liền thân mỏng dễ vận động, dây áo hạ hai bên vai cùng những chi tiết bông hoa tuyết khắc bên cạnh.

Mặc bộ đồ cô liếc nhìn Zero nhằm hỏi anh về bộ đồ, thấy anh cười rồi gật đầu cô mới vui vẻ mặc nó, kèo theo một đôi guốc trắng dưới chân cùng bộ với bộ váy trắng, nó tỏa sáng vẻ đẹp vốn có của Sily, giống một cô công chúa ngây thơ, trong sáng cô bước đi giữa khu chợ lớn, người người ai cũng phải ngước nhìn, thương nhân, con buôn, và cả những quý tộc xung quanh không ai có thể rời mắt khỏi cô, nhưng cũng không ai dám lại gần vì tưởng cô là một công chúa của vương quốc nào đó đến thăm, hoặc có thể là do chàng hiệp sĩ đen đáng sợ đang đi đằng sau bảo vệ cô.

Dừng lại trước một xưởng gỗ lớn, một bức tượng bằng gỗ khắc hình dáng của một nữ tu che mảnh vải qua mắt, chắp tay lại ngước lên bầu trời nữ tu cầu nguyện, bức tượng đã thu hút ánh nhìn của cô, nó cao khoảng hai mét, dù bức tượng chưa được tạc xong nhưng cô có thể hình dung được lời cầu nguyện của nữ tu, tha thiết cầu xin chúa lời ban phước.

“Quả là bức tượng tuyệt đẹp, người tạo ra bức tượng này thực sự là một bậc thầy cao tay.” Sily đứng người ngắm nhìn bức tượng.

“Tuyệt đẹp, phải không?” Eloise nói “Đó là nữ tu Melita, người đang cầu nguyện vị thần của bình minh Eos, nàng mong mình có thể sống sót qua màn đêm để có thể thấy được bình minh của ngày mai.”

“Nữ tu đó, nàng bị thương à?” Sily hỏi.

“Không, cô ấy bị bệnh, một căn bệnh không thể chữa khỏi.” Eloise tỏ ra thương sót.

“Nàng ấy mất rồi ư?”

“Hừm….. nói đúng hơn là nàng ấy được vị thần Eos đưa lên bầu trời, để có thể ngắm bình minh vĩnh viễn như ước muốn của nàng.” Eloise cười nhẹ, cô nói “Kể từ đó, người ta khắc họa bức tượng về nàng, nữ tu Melita cầu nguyện, để nói rằng vị thần sẽ ban phước lành cho bất cứ ai tin tưởng vào ngài ấy.”

“Đáng thương, và cũng thật là nực cười.” Sily nghĩ thầm “Cái chết không đau đớn, vậy nếu đó là phước lành của vị thần thì cô thà tự mình đấu tranh giành lấy sự sống còn hơn là tin tưởng đặt hi vọng của mình cho các vị thần linh.”

Hai người họ đang nói chuyện, thì đằng sau họ phát ra âm thanh sập sệ trên đầu, Sily quay ra nhìn lên trên, khung gỗ của tòa nhà gỗ cô đang đứng đang lung lay và sập xuống.

Khung gỗ tuột ra, rơi từ trên cao xuống nền đất nơi Alice đang đứng, ngơ ngác cầm que kem trên tay.

Giật mình Sily hét lớn “ALICE” cô chạy tới thật nhanh để bảo vệ cô bé, không kịp mang Ailce đi cô đành chùm người ôm cô bé lại để bảo vệ toàn thân Alice.

“Không, Alice!!!” Eloise sợ hãi gọi lớn.

RẦM, hai đến ba khúc gỗ lớn rơi xuống, khói bụi của cát bay mù mịt xung quanh kèm theo rì rầm của đám đông vây lại.

Màn khói bụi của cát bay đi, hiện lên một người đàn ông cao to đang quỳ xuống bảo vệ hai người họ, với với hai khúc gỗ nặng tổng hơn một trăm kilogam đè trên lưng phủ đầy bụi. Đó là Zero, bị hai ba khúc gỗ rơi vào người mặt anh không biểu cảm, lướt đôi mắt sắc lạnh nhìn lên trần nhà, dù hơi nhỏ nhưng anh nghe được tiếng bước chân trên đầu mình, nhưng khi nhìn lên lại không có người.

“Sát thủ ư?” Anh đứng dậy, làm đổ những khúc gỗ kê trên lưng mình xuống.

“Ôi, những đứa con đáng thương của ta.” Eloise chạy tới ôm cả hai cô bé Alice và Sily đầy lo lắng.

“Các con có bị thương ở đâu không.”

“Con không sao mẹ ạ.” Alice nói cười “Cảm ơn anh, Zero.”

“Không có gì.” Zero đáp, anh nhìn xung quanh cảnh giác.

“Còn con thì sao Sily.”

“Hả…. à vâng, con không sao.”

Sily bất ngờ khi Eloise chạy tới ôm mình, lâu lắm rồi cô mới nhận được hơi ấm của cái ôm, hơi ấm của gia đình.

Eloise đối với cô chỉ là một đối tượng để cô lợi dụng mà thôi, nhưng Sily đối với Eloise lại như một đứa con gái của mình, đối xử với cô như một người trong gia đình của mình và sự lo lắng của Eloise đối với cô ấp áp đến lạ kì.

Mới lạ nhưng quen thuộc, cảm giác như vòng tay của mẹ cô hồi nhỏ khi mẹ ôm cô dỗ dành mỗi khi cô khóc òa làm nũng.

“Đi khỏi chỗ này thôi Sily.” Zero nói “Chúng ta đang bị theo dõi.”

Eloise giật mình khi nghe Zero nói vậy, ánh mắt yếu đuối khi ôm hai cô bé quay phắt lại, cô cau mày lườm, trong đầu cô hiện lên đủ các gương mặt cô ghét, nếu một trong số chúng liên quan đến nhưng nguy hiểm mà ngày hôm nay cô gặp phải, cô thề sẽ khiến chúng chết đau đớn nhất có thể.

Đám đông bị chia ra làm hai bởi một dàn hiệp sĩ, rồi đột nhiên có xe ngựa đỗ trước mặt bọn họ, năm đến sáu kỵ binh cưỡi ngựa đi đến, cẩn thận xuống ngựa rồi đứng nghiêm trang chào bốn người họ.

“Kính thưa phu nhân, chúng tôi tới đón người về biệt thự.” Một chàng kỵ binh cúi đầu nói “Chúng tôi đã điều tra được vài thông tin quan trọng.”

“Tốt lắm!” Eloise nói, giọng cô trầm lại “Nào các con, về nhà thôi mẹ có chút việc phải làm.”

Sily có thể cảm nhận được khí chất mà người phụ nữ này tỏa ra, ấm áp với những người cô ấy yêu quý và cay độc đến đáng sợ với những người cô coi là kẻ thù.

Sily và Zero bước chân vào cỗ xe ngựa thì đột nhiên Zero bị một người hiệp sĩ chặn lại.

“Anh là người đã bảo vệ phu nhân Wellesley sao?” Hiệp sĩ ngước lên nhìn Zero nói, cảnh giác với nguồn sức mạnh Zero tỏa ra “Cảm ơn anh nhưng nhiệm vụ của anh đã kết thúc, mời anh nhận tiền rồi đi cho.” Đặt bàn tay lên ngực Zero hiệp sĩ nói.

“Ồ!” Zero cau mày, tay anh chuyển động báo hiệu một cuộc chiến.

Thấy vậy chàng hiệp sĩ cầm chặt thanh gương bên hông với đôi mắt canh chừng.

“Dừng lại ngay, tên ngốc Barunji này.” Eloise quát “ Đó là ân nhân của ta, làm sao cậu dám hành xử thô lỗ vậy.”

“Nhưng thưa phu nhân, hắn ta quá nguy hiểm, tôi không thể để hắn ở trong xe với ngài được.” Hiệp sĩ barunji quỳ một chân, cúi đầu trước cỗ xe ngựa thốt lên.

“Ngươi dám cãi lời ta sao?” Eloise trừng mắt.

“Dạ, thần không dám.”

Eloise liếc mắt nhìn Zero “Lên đi, cạnh ta vẫn còn chỗ ngồi này.” cô mời.

“Ừ.” Zero tỏ vẻ khó hiểu trước tình huống vừa rồi, cậu bước lên cỗ xe ngựa, cậu cúi đầu xuống bước vào trong.

Bước vào cỗ xe ngựa khiến nó rung lắc, Sily vừa nhận ra cơ thể Zero trở lên quá cỡ lúc nào không hay, có phải bộ quần áo đã che đi cơ thể gầy gò của anh, hay thực sự nó đã trở lên to lớn hơn kể từ ngày cô gặp anh ở trung tâm đại thế giới.

“Ta xin lỗi vì hành động thô lỗ của cậu ta, cậu ấy chỉ cẩn thận quá mức mà thôi.” Eloise ân cần nói “nhất là khi cậu ta nghe tin ta vừa bị ám sát.”

“Không sao đâu” Zero ngước mắt ra của sổ nói, bỏ qua vẻ đẹp của ba cô thiếu nữ ngồi trước mặt anh, anh ngước mắt ra ngắm nhìn những tòa nhà lấp lánh ánh đèn, ngắm nhìn dòng người vụt qua trước khung cửa xe, tỏ vẻ nhung nhớ một thứ gì đó.

Barunji đứng đằng sau nhìn xe ngựa dần dần đi mất, lườm với đôi mắt ghen ghét nhìn chằm chằm về hướng cỗ xe.

Xe ngựa dừng lại, trước mặt Sily là một tòa biệt thự hiên ngang được bao quanh bởi khu đất cỏ bằng phẳng rộng lớn, bọc quanh bởi hàng rào gạch cao ba mét.

“Đi thôi chị Sily, chị sẽ ở cùng phòng với em.” Alice nắm tay cô, cười vui thích thú với người chị gái mới.

Mở cánh của mạ vàng có huy hiệu của gia tộc khắc lên bằng những thanh kim loại vàng uốn éo thành hình, giống hình khắc lên chiếc quạt giấy mà phu nhân mang theo.

Con đường lát đá từ cánh cổng sắt tới biệt thự, hàng trăm người hầu đứng xếp hàng cúi đầu chào đón cô chủ trở về.

“Chào mừng hai người đến với gia tộc Wellesley” Eloise giới thiệu “Một trong những gia tộc lớn nhất của thành Hahavan, gia tộc Wellesley của ta.”

“Đẹp quá.” Sily thốt lên, cô nghĩ “Tuy hơi phô trương nhưng thực sự vẻ sang trọng quyền quý của tòa biệt thự hiện nên là không thể chối cãi.”

“Tất nhiên rồi.” Alice nhanh nhảu “Đi-đi, để em dẫn chị quanh căn nhà.”

Alice dắt cô đến phòng khách to lớn phủ kím những tấm rèm đỏ với từng bậc thang vòng cung chạy lên tầng hai, đèn trùm to lớn trên đầu với dải thảm đỏ chải dài dưới chân, hai người đi qua phòng gương với những chiếc gương viền vàng sáng lóa tô điểm cho căn phòng đầy rẫy những bức tượng nghệ thuật, nhà ăn sạch sẽ đầy kín những đầu bếp đang bận rộn nấu ăn, hai cô bé chạy khắp nhà bếp khiến mọi thứ lộn xộn, Alice kéo Sily đùa nghịch khắp nơi khiến rổ rau củ đổ ra, nhưng gói bột mì bung trắng xóa cả căn phòng lẫn người hầu bên trong, chạy tới chuồng ngựa với những con bạch mã tuyệt đẹp, cơ thể săn chắc không thua kém gì loài thú ăn thịt cùng với đôi mắt to tròn phủ đầy lông mi cong trong suốt như bông tuyết đọng lên mí mắt, chả mấy chốc Sily đã mê say đắm những chú bạch mã đẹp đẽ này.

Alice nói cô có thể cưỡi chúng nếu cô muốn, ánh mắt Sily tỏa sáng, không cần yên ngựa cô leo thẳng lên chiếc lưng săn chắc của nó, phi một mạch ra đồng cỏ phía trước, phóng đi như một quả tên lửa với Sily và Alice trên lưng, thật khó kìm lòng khi Alice cứ đòi cưỡi cùng cô. Hai người cảm nhận làn gió mát chạm vào da, cảm nhận hương thơm mát dịu của mùa thu, trước mắt cô là bầu trời xanh bát ngát, nó cho cô cảm giác của tự do, sảng khoái nguồn cảm xúc tích cực vô tận.

Còn Zero thì bị mắc kẹt với phu nhân Eloise, thấy Sily vui vẻ khiến Zero một phần cảm thấy nhẹ nhõm.

“Vậy thì chàng trai kiệm lời, tên anh là Zero nhỉ.” Eloise nói.

“Đúng vậy,” Zero nói tuột ra một cách thiếu tôn trọng.

Eloise ngồi trên chiếc ghế trong văn phòng làm việc, trên bàn với một đống giấy tờ với Zero đứng trước mặt.

“Nghe nói cô có vài câu hỏi cho tôi?” Zero hỏi.

“Đúng vậy,” Eloise nói “Nhưng trước tiên, ta đã chuẩn bị cho cậu một căn phòng bên cạnh Sily và Alice, như vậy được chứ?”

“Cảm ơn cô, bản thân Sily có thể tự bảo vệ chính mình, tôi không cần phải sát bên kề kề tiểu thư làm gì cả.”

“Tiểu thư à, nhưng Sily không phải tiểu thư của cậu đúng không.” Eloise đứng dậy khỏi ghế, vừa nói cô vừa đi tới Zero “Hai người có mối quan hệ gì?”

“Tôi không hiểu cô muốn nói gì.” bất ngờ khi bị phát hiện, Zero gặng nói.

“Cậu nói dối tệ thật đấy!” Eloise cười “Chả có tên hiệp sĩ nào lại tỏ ra thân thiết như thế bên cạnh tiểu thư của mình cả.”

“Vậy sao? Có lẽ vì tôi đã bảo vệ cô bé từ khi còn nhỏ.” Zero chữa cháy.

“Hử, thế còn việc cậu nói chuyện vô lễ với ta, một quý tộc với cái giọng điệu đó thì sao, bất cứ tên hiệp sĩ nào cũng biết hắn sẽ chết không nhắm mắt nếu dám làm vậy với quý tộc, chứ đừng nói là với tiểu thư của hắn.”

Ực, Zero im lặng không nói câu nào, có vẻ anh ta đã bị phát hiện.

Eloise đứng đằng sau Zero, đặt tay lên vai anh rồi áp sát người mình vào lưng anh nói “Nhưng đừng lo, tôi sẽ để hai người lại đây, và chắc chắn sẽ tiến sử Sily vào học viện.” Cô cười, bàn tay từ đằng sau lưng anh vươn tới ôm anh “Tất nhiên, với một điều kiện.”

“Điều kiện?” Zero nhìn xuống vòng tay ôm người mình từ đằng sau hỏi.

Eloise cười thỏa mãnh khi vừa đạt được một thứ gì đó, cô bỏ tay ra rồi quay lại ngồi vào ghế, vắt chân lên tỏ vẻ mình là người trên cơ.

“Sức mạnh, tôi cần sức mạnh của anh!”

“Sức mạnh? Vào việc gì? Giết người ư” Anh hỏi.

“Giết người nếu cần thiết.” Eloise nhìn anh “tôi cần anh chia sẻ một phần sức mạnh của mình để bảo vệ Alice, hãy bảo vệ cô bé như cách anh bảo vệ Sily.”

“Bảo vệ, chỉ thế thôi ư.” Zero cau mày khó hiểu.

“Cái gì mà chỉ thế thôi ư, anh đang coi thường vấn đề quá đấy.” Eloise nói “Chúng tôi đang bị những gia tộc lớn khác nhắm vào, sáng nay chỉ là khởi đầu thôi, dù tôi có giết bao nhiêu đi chăng nữa thì lũ khốn ấy vẫn cứ mọc lên và nhắm tới mẹ con tôi.

“Được rồi.” Zero nói.

“Đừng có mà được rồi với tôi, hãy hứa đi, hứa với ánh sáng bình minh rằng anh sẽ dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ Alice như các anh bảo vệ Sily, nếu anh dám thất hứa, ánh sáng bình minh sẽ thiêu đốt linh hồn anh, hãy hứa đi.”

Cảm xúc của Eloise bật ra, áp lực bởi sự mệt mỏi và nguy hiểm rình rập khắp nơi thực sự đẩy cô tới giới hạn, tiền tài và địa vị để làm gì khi đặt mạng sống của gia đình mình vào nguy hiểm chứ.

Zero bước tới chiếc bàn đầy ngập giấy tờ với bàn tay run rẩy sợ hãy của Eloise ở trên, anh nắm tay cô nói “Được rồi, tôi hứa, tôi hứa với ánh sáng bình minh rằng tôi sẽ bảo vệ hai mẹ con cô bằng cả mạng sống của mình.” Zero nắm tay cô rồi nhìn cô với ánh mắt kiên định.

Eloise đỏ mặt cô rụt tay về “Đ-đồ ngốc, đừng có tự tiện nắm tay người khác chứ.”

“Vậy sao? Ở chỗ tôi, nắm tay người khác khi bày tỏ một thứ gì đó nghiêm túc là chuyện bình thường mà.” Zero ngơ ngác.

“D-dù sao thì, những thứ cần nói với anh cũng xong rồi, hãy bước ra khỏi căn phòng, người hầu ngoài cửa sẽ dẫn anh tới phòng của mình.”

“Được.” Zero thản nhiên đi ra.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.