Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lịch sử bị gạch tên

Tiểu thuyết gốc · 3330 chữ

Thức dậy trên chiếc giường lớn êm ái, đập vào mắt Sily là bức tranh sơn dầu lớn được vẽ trực tiếp lên trên trần nhà, căn phòng mà cô và Alice ngủ cùng nhau đêm qua.

Bức tranh vẽ một cô thiếu nữ bán khỏa thân, đung đưa hai đôi cánh trắng bay trên bầu trời, vây quanh cô là những em bé sơ sinh nằm lăn lóc trên những đám mây trôi nổi bồng bềnh như gối ngủ, tay thiên thần cầm một chiếc đàn Lure nhỏ bốn dây hình chữ U với hai đỉnh đầu cong ra, Lure màu trắng tựa như ngà voi nằm trên đôi bàn tay ửng hồng mịn của thiên thần, giống như cô đang chơi đàn ru ngủ cho những đứa trẻ trên những chiếc gối hình đám mây ngáy ngủ.

“Chị dậy rồi à Sily.” Alice ngủ dậy, cô dụi mắt nói.

“Chào buổi sáng Alice.”

“À đúng rồi, hôm nay chúng ta phải đi học.” Alice hào hứng nói, cô kéo tay Sily “Nào chị, cùng ăn sáng rồi đi thôi.”

Đánh răng, rửa mặt rồi thay quần áo, hai cô bé xuống bàn ăn trải dài phía cuối là Eloise đang ngồi đợi.

Sily và Alice bước tới, hai người họ mặc bộ áo trắng cao cổ cùng với chiếc váy dài che gối, khoác chiếc áo vét nhỏ chỉ dài đến eo với đôi vai vuông đặc trưng của bộ vét.

Bước tới gần bàn ăn nơi Eloise đang ngồi đọc tài liệu.

“Cô Eloise, bộ quần áo này là?” Sily hỏi.

“Ôi!, con trông thật xinh đẹp với đồng phục của học viện.” Eloise thốt lên hào hứng.

“Đồng phục học viện? Cô đã giúp tôi vào được học viện rồi sao.” Sily bất ngờ. Cô nghĩ “Sao nhanh quá vậy, mới chỉ một đêm mà cô ấy đã sắp xếp được rồi sao.” .

Nhắc mới nhớ, khi ở cùng cô ta trong chợ, Sily còn chẳng biết là cô đã gọi hiệp sĩ của gia tộc mình đến đón họ từ bao giờ chứ đừng nói là ra lệnh họ tìm thông tin của mấy tên thuê sát thủ, người phụ nữ này thật sự quá nhanh nhạy.

“À, Zero! Anh ấy đâu mất rồi ạ.”

”Hử, à anh ta đang đang tắm rửa thay quần áo.”

“Tắm rửa à.” Sily nghĩ thầm cười, lần cuối anh ấy tắm là bao giờ vậy, cuối cùng anh ấy mới bắt đầu chăm chuốt cho bản thân mình rồi sao.

“À đúng rồi, nếu trở thành học viên top đầu của học viện, con sẽ vào được thư viện hoàng gia đúng không ạ.” Sily hỏi “Nhưng làm thế nào để trở thành học viên top đầu chứ.”

“Để xem nào.” Eloise nghĩ ngẩm “Bởi vì nhiều năm gần đây học viện vẫn chưa thể phân loại được những thiên tài top mười trong học viện được bởi vì điểm số của họ quá hoàn hảo.”

“Điểm số hoàn hảo?, ý cô là mười trên mười sao.”

“Đúng vậy, nếu con muốn tranh đua với họ, trước tiên điểm số của con phải đạt mười trên mười nữa.” Eloise thách thức “Con có làm được không.”

Sily lưỡng lự trước thử thách của mình, cô nhớ rằng ba mẹ cô luôn liên tục khen ngợi cô rằng cô thông minh như thế nào, nói cô là thiên tài của cả vương quốc, nhưng cô nghĩ đó chỉ là lời động viên thôi. Bởi hai chữ thiên tài nếu tìm kiếm trên cả đại lục rộng lớn này thực sự chưa đến mười người.

“Được, hạng điểm hoàn hảo? Quá đơn giản” Sily ưỡn ngực nói.

“Haha, ta chắc chắn con sẽ làm được thôi, hôm nay là mùa thu năm bốn trăm chín mốt, năm sau khi trời bắt đầu chuyển đông, học viện sẽ tổ chức một cuộc thi để tìm ra đại thiên tài của học viện, dù chưa rõ ngày, nhưng ta mong con có đủ thời gian để chuẩn bị khi đông đến.”

“Vâng.” Sily nuốt nước bọt lo lắng. Chỉ là một cuộc thi thôi mà, Sily! mày có thể làm được.

Cạch, tiếng mở của phát ra từ đằng sau, Zero cùng với bộ quần áo quản gia bước vào, áo trắng dài tay cùng chiếc quần âu xanh lam đậm, anh xỏ đôi giày âu bằng da vướng víu, nó khiến anh đi khập khiễng. Mái tóc dài qua mắt của anh bị vuốt chẻ đôi ba bảy về phía sau để lộ đôi mắt sắc lạnh với gương mặt điển trai đang tỏ ra khó chịu bởi bộ đồ của mình. Nhìn anh đi khập khiễng với bộ đồ của mình Sily suýt thì bật cười.

“A, anh chàng hiệp sĩ của chị Sily.” Alice vẫy tay chào.

“Chào hai tiểu thư, hôm nay tôi sẽ phục vụ hai người.” Anh bước đến, lấy khăn tay trong túi áo mình ra lau đi vết sốt trên môi Sily khiến cô tắt đi nụ cười chêu chọc.

Đỏ mặt nhìn anh, cô không biết anh có thể trở thành một quý ông cơ đấy, dù đang mặc bộ đồ quản gia nhưng anh lại có dáng vẻ của một quý tộc cao quý cùng với gương mặt điểm trai vốn có của mình, cô chắc chắn rằng anh trước khi mất đi ký ức thì bản thân anh trước kia phải là một vị quý tộc nào đó với những cử chỉ tinh tế đã khắc vào sâu trong máu mình.

“E hèm.” Eloise phá vỡ bầu không khí khi hai người cứ nhìn chằm chằm nhau.

“Sily, Alice, ta đã chuẩn bị xe ngựa cho hai con đến học viện rồi đó.”

“Cảm ơn mẹ.” Alice thốt lên

“Cảm ơn cô, Eloise.” Sily cúi chào nói.

“Con có thể gọi ta bằng mẹ.” Eloise cười trêu đùa “Ta không bận tâm đâu.”

Cười chừ “Tôi sẽ cố gắng.” Sily nghĩ thầm “Cái đó thì khỏi đi.”

Ngồi trên xe ngựa gỗ được kéo bằng những con bạch mã to lớn.

Nhìn qua cửa sổ trên cỗ xe ngựa cô cũng có thể thấy hình dáng khổng lồ của cung điện, trung tập của đế quốc, hoàng gia Hahavan nơi vị đức vua của nó đang ngự trị, cô tự hỏi không biết học viện hoàng gia trông như thế nào nhỉ. Một nguôi trường mà trước kia bố mẹ cô đã từng nhập học, khi họ còn là các cô cậu nhóc quý tộc ngây ngô rồi trở thành những vị tướng quân, phu nhân quan trọng nhất của cả vương quốc. Họ đã hứa rằng khi cô và em cô, Racher lớn hơn, họ sẽ tự tay dắt hai chị em cô nhập học và làm quen với ngôi trường. Nhưng giờ cô đang ở đây, một mình không có họ với một cái tên giả mạo. Trừ Zero ra, cô vẫn chưa nói với ai rằng mình mang dòng máu La Vandan, rằng cô đang mang dòng họ La Vanda mà cô luôn luôn tự hào.

Xe ngựa dừng lại sau mười phút di chuyển, mở của ra, đứng trước mặt Sily là tòa cung điện của thành Hahavan, với cánh cổng lớn bằng vàng cao lớn, to gấp mười lần cái mà cô thấy ở gia tộc Wellesley, cánh cửa có khắc một chú chim sẻ với hai lá cờ xanh đỏ đằng sau quen thuộc, hai bên khung cửa được gia cố vững chắc bởi lớp đá nung quanh cánh cửa, trải dài những viên đá trồng lên nhau dưới đất trải dài những bức tường sắt đen nhọn đâm từ bậc gạch đâm lên.

“Đây chẳng phải là cung điện hoàng gia Hahavan sao.” Sily hỏi Alice “Tại sao chúng ta lại ở đây?.”

“À vâng, em quên chưa nói, học viện là một phần của của cung điện hoàng gia Hahavan, thật tuyệt vời phải không ạ.”

“haha, tuyệt vời ghê.” Sily rủa thầm “Sao em không nói với chị ngay từ đầu chứ.”

Xung quanh cô hiệp sĩ đi tuần khắp nơi, tên nào tên lấy đều treo một cây kiếm bên hông với cánh tay cầm khiêng đầy cảnh giác, làm sao cô có thể ăn trộm được thông tin với mật độ lính canh dày đặc này chứ. Cô đang nghĩ đến trường hợp bị bắt khi đang nghe lén cuộc trò chuyện rồi bị đám hiệp sĩ này vây quanh.

“Tuyệt vời, còn điều gì xấu nhất có thể xảy ra được cơ chứ.” Cô nghĩ.

Đi trên nền gạch trải dài khắp khuôn viên trường, xung quanh cô tấp lập những cô gái cậu trai mặc những bộ quần áo gọn gàng, ai bên cạnh cũng có một người hầu riêng phục vụ mình, không cần phải nói, rằng họ là những cô cậu ấm trong gia đình quý tộc xa sỉ, lòe loẹt phô trương một cách không cần thiết. Cô tự hỏi rằng cô hồi xưa có giống như thế này không, thật không thể tưởng tượng nổi mà.

Lác đác vài người mặc những bộ đồng phục trắng giống cô, hơi nhăn nhàu với một chút cũ kĩ, Sily nhận ra đó là nhưng dân thường đang học trong học viện bởi họ không có quản gia đi bên cạnh. Tất nhiên rồi, sao cô quên mất rằng học viện này cho phép cả dân thường và quý tộc học chung chứ, bởi vị hiệu trưởng của ngôi trường đã từng có một câu nói nổi tiếng khắp đại lục,

Ông nói rằng không có bất kì viên kim cương nào có thể đáng giá bằng tri thức, và ông chắc chắn rằng bất cứ ai cũng có thể sở hữu được nó dù có là quý tộc hay dân thường. Vị hiệu trưởng trứ danh đã nói vậy đấy, đúng là một vị hiền nhân mà.

Đến trước cánh cửa gỗ lớn cao lên kết thúc bằng hình tam giác với mũi tròn, khắc những ngôi sao lấp lánh đứng thành hàng trên cánh cửa với vô số vòng tròn đứng song song nhau tạo hình hai mặt trăng lưỡi liềm đang va vào nhau, hai bên là căn phòng bằng gạch hình vuông với những cửa kính lớn nhiều màu sắc với chi tiết y hệt, nơi này giống nhà thờ hơn là một ngôi trường, căn phòng đá đứng song song trải dài được nối với nhau bằng kính và những cây cột lớn làm điểm nhấn để chia cách các căn phòng với nhau.

Lớp học lớn hơn cô nghĩ, căn phòng có sức chứa một trăm năm mươi học sinh cả quý tộc lẫn dân thường, điều khiến cô lo ngại nhất không phải là lính canh đứng ngoài cửa hay là mấy tên cầm gương đi tuần xung quanh học viện, mà là số lượng quản gia trong căn phòng còn nhiều hơn cả đám nhóc quý tộc cộng lại, mỗi tên nhóc quý tộc phải mang ít nhất hai quản gia theo mình.

Căn phòng với hàng ghế xếp xung quanh bục giảng của giáo viên, bậc thanh cao đều mỗi tầng một hàng ghế với bàn gỗ mun cứng rắn đắt tiền, Sily ngồi cùng Alice ở hàng ghế giữa căn phòng, không quá xa cũng không quá gần bục giảng, nhưng gần như cả lớp học ai cũng nhìn chằm chằm người hai bọn họ. Không, đúng hơn họ nhìn Zero, đám con trai thì há hốc mồm, còn bọn con gái đứa nào đứa ấy cũng sáng hết cả mắt ra. Chúng bất ngờ bởi vì lần đầu tiên thấy hai quý tộc mà chỉ mang theo có đúng một người hầu? Hay là chúng nhìn ngắm anh chàng cao to với đôi mắt hoang dại của cô? Thật khó chịu mà, cô cau mày.

Cộc cộc, tiếng cọc cạch của đôi guốc gõ trên sàn gỗ, một nữ giáo viên với cơ thể đầy đặn mặc một bộ váy đỏ dài từ vai tới chân, hở một đường dài từ eo tới gót chân khoe làn da trắng của mình, đeo một đôi guốc có cài một bông hồng.

“Hả?” Sily thốt lên bất ngờ.

“A, mẹ, mẹ ơi con ngồi đây này.” Alice kêu lên vui vẻ, cô vẫy tay gọi mẹ mình.

Đó là Eloise, người đang bước vào phòng học cùng một tệp giấy với một cái đũa phép trên tay mình.

“Eloise là một trong những giáo viên của ngôi trường này à?” Sily cạn lời, điều xấu nhất có thể xảy ra đã đến, làm sao cô có thể tập trung học với một quý cô nóng bỏng cứ liên tục đòi làm mẹ mình chứ.

Eloise vẫy tay ở dưới bục giảng chào hai người, Sily ngại ngùng vẫy tay lại.

“Chào mừng các em đã quay trở lại học viện sau một kì nghỉ dài.” Eloise nói “Vậy các em có thể nói cho cô biết học viện Hahavan của chúng ta có thể mang đến cho các em những lợi ích gì không, đề phòng các em quên trong kì nghỉ hè dài đằng đằng.”

“Thưa cô.” Một cô bé với mái tóc vàng đứng lên nói, quanh cô ấy phải có đến bốn người quản gia, quá nhiều cho một cô gái rồi đấy, Sily nghĩ.

“Học viện có tất cả bảy môn học, học sinh năm nhất sẽ học một lúc bảy môn trong một học kì, khi lên kì hai sẽ chỉ học chú tâm vào một môn duy nhất thôi ạ.” Cô bé nói.

“Tốt lắm Juliana, em sẽ có một điểm.” Eloise noid tiếp “Học viện chúng ta sẽ có bảy môn: lịch sử , phép thuật, đấu kiếm, bắn cung, cưỡi ngựa, giả kim thuật và cuối cùng là học giả. Tổng ba môn lý thuyết và bốn môn thực hành”

Eloise đứng trước thành bàn, ngồi tựa mông lên mặt bàn tỏ vẻ quyến rũ một cách không cần thiết khi cô đang là một cô giáo, nhìn về phía Sily, Eloise nháy mắt.

Sily giật bắn mình lên.

“Có lẽ nào?” Sily quay lại nhìn Zero, khiến anh chú ý và nhìn lại Sily với ánh mắt ngây thơ như hỏi có chuyện gì vậy “Cô ta đang nhắm vào Zero!!! không, cô đòi làm mẹ tôi còn chưa đủ sao Eloise, đừng có nhắm vào Zero chứ!!!”

“Vậy thì các em.” Eloise nói “Sao chúng ta không bắt đầu năm học mới bằng môn lịch sử nhỉ, các em sẽ học về lịch sử của thành Hahavan, cô sẽ kể cho các em về các trận chiến trước, sau khi đế quốc Hahavan hình thành và trở lên thịnh vượng như hiện tại.”

Từ thở xa xưa, mùa hè năm một trăm hai mươi hai, chỉ cách từ ngày mà thành Hahavan thành lập và được xây dựng những ngôi làng đầu tiên trên mảnh đất này một trăm năm. Chỉ một trăm năm thành Hahavan đã có thể trở thành một tiểu vương quốc với mật độ dân số hơn một nghìn năm trăm người, chỉ bằng cách phái đi những học giả đi khắp thế giới thu thập kiến thức, nào là những bản đồ của đại lục, rồi đến bản đồ của đại dương, thu thập những bản thiết kế của các tòa nhà kiến trúc kiên cố, thu về những hạt giống có thể mọc lên đủ các loại cây lương thực đa dạng. Nhờ những học giả và những kiến thức mà họ thu về cho tiểu vương quốc Hahavan, chưa đến một trăm năm chúng ta đã có thể phát chuyển một cách mạnh mẽ về cả thành phố và con người. Vương quốc cứ thế vươn lên nhanh chóng bởi bàn tay của người dân, bởi sự dẫn dắt của nữ hoàng và đức vua vĩ đại, chỉ một chút thôi, chúng ta có thể trở thành đế quốc với lịch sử hai trăm năm kiến tạo. Nhưng rồi, chiến tranh xảy ra.

Mùa hạ năm hai trăm mười, chúng ta đã bị các vương quốc lân cận dòm ngó, bọn chúng liên minh với nhau để dồn ép chúng ta, tụ tập bao vây thành Hahavan với sự tham lam của mình. Chúng thèm khát mảnh đất màu mỡ này, đố kị với những tri thứ mà chúng ta khám phá và tìm kiếm được, chúng muốn đô hộ chúng ta, biến người dân thành Hahavan thành nô lệ cho chúng sai khiến.

Mùa đông năm hai trăm mười ba, cả năm vương quốc liên minh lại tấn công dồn dập vương quốc Hahavan với đôi mắt đỏ đói khát, các ngôi nhà cháy rực ánh đỏ ánh lửa, các bức tường thành thủng lỗ với vết nứt nở ra bởi máy bắn đá kèm ma thuật bùng nổ, nạn đói và chiến tranh đè lên toàn bộ người dân, ngày qua ngày, đêm qua đêm suốt ba năm chìm trong chiến tranh, báo hiệu cho hồi kết mang tên lụi tàn.

Cuối năm hai trăm mười ba, một bức thư chi viện đã được giửi tới nhà vua của tòa thành Hahavan vụn vỡ, thỏa thận rằng nếu họ chia sẻ một phần tài nguyên và nguồn tri thức của mình, thì vương quốc phía tây nam, Adamoris sẽ gửi tới hơn một nghìn kỵ sĩ giáp đỏ tới chi viện, và cam đoan rằng sẽ gửi thêm cho đến khi nào chiến tranh kết thúc với chiến thắng trong tay họ.

Đầu năm hai trăm mười bốn, chỉ sau một năm, chiến tranh hoàn toàn kết thúc với chiến thắng nằm trong tay đức vua, người trị vì thành Hahavan. Vừa là kết thúc, vừa là đánh dấu cho một liên minh vững chắc giữa hai vương quốc với nhau, từ đó dần dần hỗ trợ nhau phát triển.

“Và đó là sơ qua của lịch sử đế quốc Hahavan.” Eloise gập quyển sách lại “Các em có câu hỏi nào không.”

Sily trợn tròn mắt lại.

“MỘT LŨ DỐI TRÁ.” Chửi rủa trong đầu với bàn tay run rẩy nắm chặt “Sao chúng dám!! khi thành Hahavan sắp thua trận, thì chính chúng đã giửi thư cầu cứu Atatil xin viện trợ. Nhờ Atatil đồng ý cứu giúp, chúng mới có thể tồn tại được như ngày hôm nay. HAHAVAN!!! Lũ ăn cháo đá bát, sao các ngươi dám xuyên tạc lịch sử? Sao các ngươi dám nói dối!!!”

Làn khói đen của sát khí bốc dưới chân Sily, đồng tử trong mắt cô co lại mất kiểm soát, bàn tay nắm chặt của cô bắt đầu rỉ máu.

Phát hiện ra nguồn khí bất thường của Sily, anh xoa nhẹ lên vai cô, nói “Bình tĩnh đi, thở đều lại nào, dù anh không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nếu mất kiểm soát ở đây thì sẽ là một hành động ngu ngốc đấy.”

Anh nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau. Đôi mắt điên loạn của Sily thực sự khiến anh phải cảnh giác, nhưng khi anh nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm khiến cô mềm nhũn ra rồi bình tĩnh lại, giống như bàn tay anh đã hút hết cơn giận giữ của cô vậy.

“Vâng.” Cô nói thầm, cố điều chỉnh lại nhịp thở rồi phân tích “Eloise chắc chắn không nói dối, cô ta đã đọc thông tin trong quyển sách đó, quyển sách do quốc Hahavan chuẩn bị cho cô, bọn chúng chỉ dạy lịch sử sai lệch nhằm che dấu đi sự thật. Rằng không những bọn chúng phản bội Atatil, mà chúng còn bắt tay với Adamoris để làm điều đó nữa.”

“Là hắn, đúng rồi! Đức vua của đế quốc Hahavan.” Cô nghiến răng “Chính là hắn, LÀ KẺ PHẢN BỘI MÌNH PHẢI GIẾT!!!”

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.