Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rực cháy ánh tro tàn

Tiểu thuyết gốc · 1713 chữ

Thấy Sily lao tới với hai con dao găm cầm ngược, Hely dơ cao hai cánh tay dài gần một mét lên, nắm chặt tay hắn dập mạnh xuống đất làm cho nền đá nứt vụn khiến Sily bị hất văng ra. Cô xoay một vòng trên không trung rồi tiếp đất nhẹ nhàng.

“Cánh tay dài đó quá nguy hiểm, không thể tiếp cận hắn.” Sily cố nghĩ cách để làm hắn bị thương, đấu trực diện với tên thuần về sức mạnh không phải là một ý hay nhất là khi cô là một con nhóc nhỏ bé.

Dù nhỏ bé nhưng cô lại quá nhanh nhạy. Hely vung cánh tay dài nặng trĩ đó xung quanh mà không bắt nổi cô, mỗi lần tóm trượt cô hắn lại có thêm vài vết cắt ở tay, nhưng chúng quá nông chả đủ để gây mất máu chứ đừng nói là đòn chí mạng.

“Ta phải cảm ơn ngươi đó, Sily .Hay đúng hơn là La Vanda Si nhỉ? Nhờ ngươi tự mò đến đây ta đỡ phải đi tìm.” Hely nham hiểm nói.

Sily giật mình, khó hiểu xem lẫn ngờ vực nói “Làm sao ngươi biết tên ta.”

Chỉ có những người thân cận trong dòng tộc La Vanda mới biết tên của những đứa trẻ trong nhà, khi chúng đủ mười tám tuổi mới được công khai tên ra ngoài. Làm sao hắn biết được tên mình.

Sily đứng người lại khi nghe hắn nhắc tên cô, trong đầu cô tràn ngập câu hỏi và sự hoài nghi. Bất ngời cô bị hắn túm chặt lấy, chả cần một cái ôm , lòng bàn tay của hắn cũng đủ để nắm trọn cả cơ thể cô.

“Thằng khốn mày là ai, chắc chắn không phải người nhà La Vanda rồi, bởi vì mày trông quá xấu xí và bẩn thỉu, nhất là cái đầu tràn đầy ý nghĩ kinh tởm đó.” Cô gào lên.

Gồng bắp tay hắn bóp mạnh, khiến Sily kêu thé lên vì đau đớn, xương sườn sau lưng cô kêu lên răng rắc như thể nó sắp vỡ vụn vì áp lực. Tay hắn dâng cao lên, máu trong ruột và nội tạng

cô bắt đầu tràn ra từ mồm, khóe mắt cô chảy máu như thể cô đang khóc.

“Thôi nào, ở cùng ngươi suốt bao nhiêu năm tháng mà ngươi không nhớ sao,haiz đúng là đám nhóc quý tộc mà, chả coi ai ra gì ngoài bản thân chúng.”

“Ta là Boros, là cánh tay phải luôn lẽo đẽo theo sau lưng thằng cha ngươi đó, hahaha.’’ Hắn rõng rạc thừa nhận.

Sily chợt nhớ ra, khuôn mặt của hắn dù đang biến dạng vì nụ cười bỉ ổi nhưng đúng là hắn rồi, người đàn ông từ một tên dân thường đã được phong lên làm kỵ sĩ do cha cô giới thiệu. Hắn đã lập được chiến công gì đó trên chiến trường.

“Cha ta đã cứu vớt người, ông coi ngươi như người thân của mình, là một cánh tay phải mà ông luôn tin tưởng giao phó mạng sống của mình, sao ngươi dám!!” Cô lườm hắn với đôi mắt đỏ ngập trong máu.

“Cánh tay phải ư, hắn luôn đối sử với ta như một thằng hầu và giờ nhìn đây, đứa con gái của hắn sắp phải chết trên tay ta”. Boros cười lớn đầy thỏa mãn.

“Khụ-khụ, ngươi đã phản bội nhà La Vanda sao, thằng khốn vì cái gì chứ, một chút đống vàng rẻ mạc này thôi ư.” Dù cổ họng mình tràn đầy máu, Sily vẫn giận dữ quát.

“Cái gì chứ? Phản bội?HAHAAHA.” Boros cười lớn đáp mạnh Sily vào đống vàng bạc sau lưng.

Va vào vàng còn đau hơn cả đá, từng góc cạnh sắc nhọn của trang sức vàng bạc đâm mạnh vào lưng cô. Nằm trên trên đống vàng cô nhận ra bàn tay run rảy, hai con dao găm trong tay cô đã rơi ra từ khi nào, cơ thể cô chẳng còn sức để mà đau đớn.

“Gia tộc ngươi, vương quốc Atatil rơi vào hoàn cảnh này đều vì sự ngu ngốc và tự tin thái quá vào bản thân mình.Đúng vậy, tất cả đều do các ngươi cả đó, HAHAH”

“Phản bội?, ta chỉ là một trong hàng ngàn tên vơ vét lại một chút giá trị còn sót lại của cái vương quốc lụi tàn đó thôi,kiếm mấy đồng bạc từ mấy tên nô lệ người Atatil, ngươi và đứa em trai ngươi là một ví dụ.” Nụ cười trên gương mặt của hắn vẫn chưa hạ xuống, chờ đợi phản ứng của Sily. “Ngươi không biết mấy đứa nhóc quý tộc bán được giá như thế nào đâu.”

“Em trai ta? Không đúng, nó đã được đưa trốn trước cả khi vương quốc lâm vào chiến tranh rồi mà, không lý nào nó bị bắt được.”Sily cau mày nói.

“Đúng, đúng, đúng, nó được một đội nhỏ bí mật đưa chốn đi từ lâu rồi, sao ta biết ư? Cái đội đó thuộc quyền chỉ huy của tao mà, HAHA!”

Vừa cười Boros vừa lấy chiếc vòng tay trong túi ra cho Sily xem, một chiếc vòng tay bạc có đính một viên ngọc lục bảo nhỏ được khắc một dùng chữ nhỏ: tặng em Racher bé bỏng. Đó là chiếc vòng tay cô tặng em trai mình khi thằng bé vừa đón sinh nhật mười tuổi.

“Thằng bé đâu rồi? Tao thề nếu ngươi làm gì nó..” Chưa kịp nói dứt câu cô bị bàn tay khổng lồ của Boros đè chặt xuống đống vàng, dần dần cơ thể cô gần như chìm trong vàng bạc, màu vàng sáng chói ánh lên lấp lánh cùng với dòng máu đỏ của cô, đau đớn cô nghiến răng, lườm hắn với đôi mắt tràn đầy căm phẫn và thù hận, nhưng nó chỉ khiến Boros thích thú hơn thôi.

“Nếu ta nói nó đã chết rồi thì ngươi sẽ làm gì, giết ta chắc. Ha, ngươi còn chẳng có nổi một cơ hội.” Ghé sát vào Sily hắn nói.

“AHHHHHHhh”Cô hét lớn, thật khó để phân biệt được rằng cô kêu lên vì đau đớn của thể xác, hay tâm trí cô bị tổn thương.

Gào lên cô há miệng về phía trước, cắn chặt mũi của boros, gồng lên xé toạc mũi của hắn ra, để lộ một phần trắng của xương mũi hắn.

Boros đau đớn thả cô ra, hai tay hắn rút về ôm mặt rên rỉ, cả tay và khuôn mặt hắn nhoe nhét máu.Tranh thủ hắn mất đề phòng, Sily bật dậy rút con dao găm nhỏ dưới chân ra, lao tới đâm thật mạnh vào cổ hắn bằng cả hai tay.

Boros tức giận đấm Sily bay xa, cô tiếp đất bằng cả cơ thể xuống đất, hai tay, hai chân run rẩy.Là do cổ hắn quá dày hay Sily quá yếu, con dao găm đâm ngang qua cổ hắn, vừa là vết đâm chí mạng nhưng đồng thời nó mắc chặt vào cổ không cho máu chảy xuống.

Máu ở mũi hắn chảy ra quá nhiều, cả tay và mặt hắn đỏ chót màu máu, lấy tay dụi mắt, những gì hắn thấy là một màn sương đỏ thẫm mờ mịt.

Nhận ra lợi thế, Sily tựa chân vào đống vàng làm điểm tựa bật chạy nhanh về phía trước. Boros mắt cay không nhìn thấy gì, đập loạn xung quanh căn phòng khiến ngôi nhà rung lắc và nứt rạn, có dấu hiệu sắp sụp đổ. Tức giận hắn đấm thật mạnh vào Sily nhưng trượt tay xuống sàn nhà. Sàn nhà bị vỡ vụn và nún sâu khiến tay phải của hắn bị dính chặt xuống đất không rút ra được.

Sily nhanh trí chèo lên tay hắn chạy tới cố với lấy con dao găm mắc ở cổ hắn. Cánh tay trái còn lại vồ mạnh lấy cô, thấy nguy hiểm Sily nhảy từ tay phải của hắn túm lấy con dao, hai chân cô đạp tì mạnh vào ngực hắn, không cần phải rút con dao ra cô nhấn mạnh con dao lên từ từ cắt đôi cổ của gã. Con dao tuột ra, cô ngã xuống với cái đầu của hắn lăn lông lốc bên cạnh. Cơ thể không đầu cao một mét sáu dù đã còng lưng lại với hai tay chống đất, dần dần ngã đổ về phía cô đang nằm, cô giật mình lăn vòng thật nhanh về phía bên trái, dù đã chết nhưng hắn vẫn có thể đè chết cô với cái cơ thể đồ sộ đó.

Mệt mỏi cô nhặt chiếc vòng tay của em trai mình, cô tự vào chiếc cột phía sau.

“Chị xin lỗi…” Ôm nó trong lòng cô khóc.

Giết một tên phản bộ đã khó khăn thế này rồi, cô tự hỏi con đường trả thù của mình sẽ thế nào đây. Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cô nhẹ lòng cười.

“Chúc mừng em đã thắng.” Zero nhẹ nhàng bước tới chỗ cô với thanh kiếm của Ron trên tay, có vẻ như anh thắng một cách dễ dàng không một vết xước.

“Nhiệm vụ hoàn thành, Hehe.” Nói dứt câu cô ngất đi vì mệt mỏi.

Ngã gần nằm xuống đất. Zero tới đỡ cô, hai tay anh bế cô lên. Sily nhắm mắt trên tay anh,nhưng đôi bàn tay cô nắm chặt chiếc vòng tay không buông.

Ngước mắt quan sát căn phòng đầy vàng bạc trang sức với một cái xác lớn nằm cạnh. Anh đá mạnh vào cây cột nhà,vết nứt lan từ thân cây cột tới xung quanh phòng, kết nối từng vết nứt do trận chiến lại với nhau.

“Đi thôi, rời khỏi đây nào.” Nói xong anh quay lưng đi bỏ mặc căn nhà đá sụp xuống, chôn vùi núi vàng bạc và Boros xuống dưới lòng đất. Cả ngôi làng chìm trong biển lửa, mùi xác cháy của lũ buôn người bốc sặc cả lên. Khi trời vừa ửng sáng, cả ngôi làng giờ đã thành tro và cát bụi, kết thúc một vòng đời ngắn ngủi và bi thương.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.