Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuốn nhật ký

Tiểu thuyết gốc · 1908 chữ

Hiện thực đã đủ đau khổ rồi. Đến cả những giấc mơ cũng không buông tha cho cô. Nhìn thấy bản thân mình đang đứng trong một căn phòng quen thuộc, xung quanh là từng chiếc ghế sofa sang trọng, bàn uống trà bằng gỗ quý, trên tường treo đầy những bức tranh sơn dầu có gia đình cô trong đó, họ nở những nụ cười ấm áp và tràn đầy hạnh phúc.

Cô thấy mình đang ngồi trên một chiếc sofa mềm mại, bên cạnh là đứa em trai đang kéo tay áo cố rủ cô chơi cùng với nó. Chợt cô nghe thấy giọng nói quen thuộc, đó chính là ba mẹ cô, dường như họ đang bảo cô ở yên đây, đừng đi đâu cả. Mắt cô rưng rưng nước mắt, đưa bàn tay cố chạm vào họ, cố cảm nhận sự ấm áp mà cô nhung nhớ, nhưng họ vẫn bỏ cô lại cho dù cô có hét lên, van xin đến đâu đi nữa, họ bước đi dần dần chìm vào trong bóng tối bỏ lại cô một mình cùng với đứa em trai ngây thơ.

Bỡ ngỡ nhìn họ biến mất, đột nhiên em cố gật áo cô lại và nói “Bố mẹ đi đâu vậy chị, họ sẽ quay về chứ? Họ sẽ không bỏ chúng ta lại đâu mà nhỉ?” Khuôn mặt mới đây tràn đầy nụ cười hạnh phúc của em ấy nay đã biến mất.

Túm chặt tay chị, khuôn mặt thay đổi, đầy giận dữ nói “Chị sẽ không bỏ lại em đâu mà nhỉ? Chị sẽ không làm vậy đâu? Chị không giống như bọn họ.” Khuôn mặt mếu máo làm Sily khiếp sợ hét lớn.

Xung quanh cô tràn ngập biển lửa, căn phòng đầy ắp yêu thương , tình yêu của bố mẹ cô giờ đây đang cháy vụn, ngọn lửa lan tới thiêu đốt cô, hoảng sợ cô hét “Không, không, dừng lại đi, mày còn muốn gì nữa?” Cô hét lên với ngọn lửa.

“Đây là tất cả những gì còn lại của tao, mày không được thiêu rụi nó.Không… KHÔNGGGGG.”

Hét lớn gật mình cô tỉnh dậy, tay cô dơ lên giữa không trung như cố với lấy một thứ gì đó vô hình, xa vời. Quan sát xung quanh cô chợt phát hiện ra mình đang ngồi trong lòng Zero,được giữ ấm trong chiếc áo choàng màu nâu cũ kĩ, trong người anh toả ra một hơi ấm nhẹ, dễ chịu, như một cái gì đó rất quen thuộc, cô bỡ ngỡ ngắm nhìn anh một hồi lâu, có vẻ anh vẫn đang ngủ. Lần đầu tiên cô quan sát anh gần đến thế, mái tóc đen dày, xoăn với nhau tạo lên một hình xoắn ốc phía trước như thể đang thôi miên cô, kéo cô vào trong. Đôi mắt anh to tròn, khi anh nhắm mắt lại cô thấy rõ cặp lông mi anh dài nằm trên đôi mí mắt sắc lạnh đó.

Khuôn mặt gầy hóp lại, nằm trên bờ má trắng toát như người chết, cô đưa tay lên sờ má anh như thể nghi ngờ nó có hơi ấm.

“ Em tỉnh rồi à, vết thương còn đau không?” Anh bất thình lình tỉnh dậy hỏi.

“Ah, em..em…em chỉ…” Sily bật dậy bối rối cô đỏ mặt.

Sily đứng dậy lùi hai bước về phía sau, cô lúng túng không nói lên lời, đột nhiên cô trượt chân ngã xuống. Cô quay người lại thì thấy mình đang rơi, mặt đất cách cô một trăm hai mươi mét, cô chợt nhận ra mình vừa ngã từ trên từ trên đỉnh cây xuống.

Cô rơi xuống hét “AHHHHHHHHHHHH.” Cô rủa thầm: “ai lại ngủ trên cái cây cao hơn một trăm mét cơ chứ.”

Zero thấy vậy, lấy cành cây làm điểm tự anh bật mạnh xuống dưới, nhẹ nhàng ôm lấy Sily rồi tiếp thẳng xuống đất. Mặt đất nún xuống vỡ vụn. Trên tay anh là Sily nhắm chặt mắt đang bám víu lấy áo anh.

“Mới sáng sớm đã nhiều năng lượng thế này rồi à, Hahahhh.” Anh cười khoái chí.

Tóc Sily bung xù cả lên, cô thở dài không nói lên lời.

“Cái đồ ngốc này.”Cô nghĩ thầm.

“Thả em xuống nào.” Cô hờn dỗi nói.

“Chúng ta đã ở đâu vậy?”

“Anh không biết, một khu rừng nào đó phía bắc chăng?” Anh trả lời đầy mông lung.

Nhìn xung quanh cô, đâu đâu toàn là những cây cổ thụ to lớn mọc cao thủng trời, Sily vẫn chưa thể tin rằng mình vừa rơi từ đỉnh cây xuống mà vẫn lành lặn, đặc biệt là Zero làm sao anh ấy có thể tiếp đất xuống từ một độ cao không tưởng như vậy mà như chẳng có vấn đề gì vậy, sức mạnh của anh vẫn là một ẩn số.

Nghĩ lại thì, cô vẫn chưa biết một thứ gì về anh. Chỉ biết rằng anh mất trí nhớ, cô đơn một mình suốt bấy lâu nay, cô biết rằng anh ấy cần cô cũng như cô cần anh ấy.

Mất tất cả ký ức, cả buồn vui lẫn đau khổ hay là mất hết tất cả mọi thứ, như cô. Nhưng những gì còn lại chỉ còn là kỉ niệm, ký ức hạnh phúc bên gia đình. Cô tự hỏi hai thứ đấy, cô và anh, ai là người đau khổ hơn. Cô lại nhớ về cơn ác mộng đó, khi ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ, cô có cảm giác như thể khi cô tỉnh lại thì cô sẽ chẳng còn nhớ nổi mình là ai, cơn thù hận trong lòng cô sẽ tan biến và điều đó làm cô sợ.

“Mày thật là ngu ngốc!” Cô tự rủa mình trong đầu, cả hai người đều phải chịu đựng sự đau khổ, khó chịu này, mắc mớ gì phải so sánh chứ. Cô chỉ cần biết là nỗi đau của anh, phiền muội của anh cô đều có thể hiểu được. Cơn đau đó cô sẽ gánh chịu cùng anh.

Thấy anh khoác một thanh kiếm nhật màu đen dài cùng một chiếc cặp to màu nâu bằng da thuộc sau lưng, cô hỏi:

“Anh lấy thanh kiếm đó ở đâu vậy?”

“Cái này ư? hình như có một gã gì đó cầm cái này tấn công ta, hắn tên Ron ron gì gì đó?” Zero thản nhiên vừa nói vừa mở chiếc túi da bên cạnh lục lọi, có vẻ anh ấy không có hứng thú với bất cứ thứ vũ khí gì ngoài cái nắm đấm của mình.

Ron?, à anh chàng tốt bụng đó hả. Cô vẫn nhớ cái ngày bị giam trong ngôi làng tẻ nhạt đấy, khi cô bị nhốt trong lồng sắt với bao đứa trẻ khác người, người cô đầy vết thương, Một đêm nọ thấy anh ta xuống buồng giam với một chiếc khăn ấm và chút băng gạt, anh ta đưa cho cô thể sự hiện thương xót trên khuôn mặt. Cô ngồi một mình, giữ khoảng cách với những đứa trẻ khác lướt mắt lên lườm anh.

“Tại sao lại đưa cho tôi?” Cô hỏi.

“Vì ánh mắt em rất đẹp.” Ron nói

“Mắt?” Cô cau mày lườm.

“Không, ý anh là trong mắt em tràn đầy hi vọng, em vẫn còn lý do, mục đích để sống đúng không?”

“Ánh mắt em rất đẹp, vì nó nói lên những điều đó.” Ron vừa nói vừa đưa cô chiếc băng gạt, mỉm cười rồi bỏ đi.

Lời nói của Ron khiến cô suy nghĩ, ý anh ta là sao? Mục đích sống? Hi vọng? Cô thì cần mấy cái đó để làm cái quái gì cơ chứ, lý do để cô sống là gì mới được cơ chứ? Lời nói của Ron khiến cô thức trắng đêm để suy nghĩ về cái LÝ DO của mình.

Còn bây giờ, cô tự hỏi một anh chàng tốt bụng đến thế tại sao lại gia nhập cùng một lũ buôn người cơ chứ?

“Anh chàng đó, chủ nhân thanh kiếm đó sao rồi? Anh ta chết rồi à” Cô hỏi Zero nhưng lại đắn đo không muốn nghe câu trả lời.

“Ai? Hắn ta á, không, sau khi cả ngôi làng bén lửa, hắn chạy mất bỏ lại thanh kiếm với cái túi này.” Vừa nói Zero vừa dốc ngược túi đổ hết đồ bên trong ra ngoài.

“Cả ngôi làng cháy thành tro, chiến lợi phẩm duy nhất chúng ta thu về là thanh kiếm với chiếc túi này.”

Sily thở dài nhẹ nhõm. Cô bắt đầu kiểm tra đồ trong chiếc túi rơi ra: một chiếc la bàn bằng bạc ánh kim có khắc họa tiết hai thanh gươm đâm vào một trái tim rỉ máu, một tấm bản đồ ghi: rìa biên giới của trung tâm thế giới,tấm bản đồ ở giữa có hình trung tâm thế giới, là một đám mây mờ màu đen không ghi thông tin, và các địa điểm đánh dấu làng mạc, doanh trại, vương quốc.

“Tuyệt vời! Đúng thứ mình đang cần, có thứ này thì mình không cần phải giả vờ như mình biết đường đi nữa rồi.” Vừa nghĩ thầm cô vừa liếc mắt sang Zero.

Cô phát hiện ra một chút thức ăn đóng gói và một cuốn nhật ký, có vẻ anh ta là một nhà du hành, chỗ thức ăn đủ cho một người ăn cả tuần.

Mở cuốn nhật ký ra cô đọc, nó có đầy đủ thông tin Ron đi từ nơi này đến nơi khác, kể về việc anh phải thực hiện nhiệm vụ của Hely, về việc anh canh gác và trông coi một lũ nhóc nô lệ, về việc anh nhận ra rằng Hely mà anh đang ngưỡng mộ và phục vụ là một tên giả mạo, tên thật của hắn là Boros, hắn bắt anh vào vườn hoa phong lam để đi tìm một thằng nhóc người Atatil nào đó. Anh định nhân cơ hội đi tìm thằng nhóc để chuồn luôn khỏi cái trại này.

“Hửm? Một thằng nhóc người Atatil?”

“Không thể nào,có lẽ nào là, Racher?? Em ấy đang ở vườn hoa phong lan?” Nhận ra một thông tin quan trong trong cuốn nhật ký Sily bất ngờ thốt thành tiếng.

“Anh Zero, chúng ta đến vườn hoa phong lan một chuyến đi.” Mở tấm bản đồ ra cô kiếm.

Không có, không có một chút thông tin nào bên trong đại thế giới, có vẻ như vẫn chưa có ai đi vào đại thế giới mà trở về để cung cấp thông tin cho tấm bản đồ. Nhưng sao bọn buôn người đó lại nhắc về vườn hoa phong lan? Có lẽ nào nó ở gần đây, gần đồng bằng Tura, gần ngôi làng đó. Đúng vậy, chúng phải băng qua vườn hoa mới tới được ngôi làng, chắc chắn nó chỉ quanh quẩn đâu đây thôi. Vừa nghĩ cô vừa rà soát bản đồ.

Cắm răng cô tỏ ra lo lắng và nóng vội, có thể em cô vẫn còn sống, bị thương nằm thoi thóp đâu đấy trong vườn hoa chờ cô tới cứu.

Vườn hoa? Phải rồi, nếu là hoa thì nó rực rỡ sắc màu giữa núi rừng xanh ngắt này, nó sẽ nổi bật hơn bất cứ thứ gì khác.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.