Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vẻ đẹp nguy hiểm

Tiểu thuyết gốc · 1835 chữ

Lạnh lùng và yêu kiều, vẻ đẹp của nó không thua kép gì những bông hoa xung quanh cả. Hai chiếc càng to lớn như hai chiếc lưỡi hái đầy gai. Nó vồ tới Zero, chiếc càng một mét đó dãn dài ra chả mấy chốc đã gần chạm tới anh. Zero dơ hai tay mình lên đỡ, tự tin với sức mạnh của mình anh gánh trọn đòn tấn công của con bọ.

Không mấy bất ngờ, anh bị đẩy lùi về đằng sau, chân anh gần như lún xuống đất. Con bọ ngựa cao gần ba mét đấy đang đè bẹp anh về sức mạnh. Kêu lên một tiếng rít chói tai.

“Khó rồi đây!” Anh kêu ngạo nói.

“Zero!!” Sily lo lắng nói.

Zero có thể cảm nhận được sức nặng của hai lưỡi hái màu trắng đang đè lên anh, bàn tay anh bóp chặt, cảm nhận độ dày của lớp vỏ của nó. Hất mạnh khiến hai chiếc càng bật ra, anh xoay một vòng đá bật cách tay gai góc đấy lên, tay nó văng ra hai bên như thể đang dơ cánh tay tới ôm anh , khiến con bọ ngựa bị khững lại bất ngờ.

Bật lên anh đá một phát vào đầu nó, cú đó khiến đầu con bọ to lớn xay vòng vòng, lùi lại. Anh tưởng chừng đã bẻ gãy cổ nó, trong thoáng chốc, nó bất ngờ lao tới vồ vào anh, chiếc càng sắc nhọn với hàng trăm chiếc gai nhọn đã kẹp được anh.

Một càng kẹp hai chân anh lại, càng kia giữ chặt tay với thân trước của anh lại với nhau. Lực ép của chiếc càng quá chặt, như thể một cái kéo đang cắt đôi anh ra vậy, gồng mình cọ quậy, những chiếc răng nhọn gim sâu vào xương thịt khiến anh đau nhói co gật. Thanh kiếm và chiếc cặp trên vai anh rơi xuống đất.

Đưa anh tới gần, với chiếc miệng đầy răng và hai chiếc càng nhỏ nó gặm ngấu nghiến mảng thịt ở vùng bụng anh.

“AHhhh.” Nghiến răng anh rên rỉ, cố gắng gồng người để thoát khỏi chiếc càng khổng lồ của nó.

Thấy thanh kiếm rơi xuống gần đó, Sily bất ngờ lao tới chụp cây kiếm, rút vỏ bao của thanh kiếm nặng trĩu đó ra.

“Cơ hội!” Thấy con bọ ngựa chăm chú ăn Zero rồi bỏ quên Sily. Cầm thanh kiếm cô lao tới nó.

Sily chém mạnh vào hai chân trước của nó, đôi chân nó mỏng như một cánh hoa, vết cắt ngọt khiến hai chân nó đứt lìa, khụy người xuống nó trống hai càng đang kẹp Zero về phía trước. Quay đầu một trăm tám mươi độ lại nhìn cô, nó rít lên như đang chửi rủa.

Ở dưới bụng nó, nắm chặt cán kiếm cô nhấc lên đâm thẳng vào bụng nó. Giữ chặt thanh kiếm nặng trịch cô đẩy kiếm về phía sau.

Xé rách một đường thẳng dài phía dưới bụng nó.

Ngã dầm xuống đất, hai tay nó thả lỏng Zero ra. Nó nằm xuống rên rỉ đau đơn. Thoát được lưỡi hái của nó, Zero bật dậy nắm chặt hai tay dơ lên trời, đập mạnh nhiều nhát xuống đầu con bọ ngựa khiến nó nát bép.

Thở hổn hển với đóng bùi nhùi trước mặt, Zero thở dài rồi ngã ngửa ra đằng sau.

“Zeroo!” Sily vội vàng chạy tới.

Cơ thể anh đầy vết thương và máu, hiện rõ hai vết cắt chéo trải dài từ trên xuống dưới quanh người anh. Ngồi dậy anh nói

“Nhanh rời khỏi đây thôi, con non đã chết rồi, con mẹ sẽ tới đây nhanh thôi!”

“Con non ư?” SIly hỏi đầy sợ hãi.

Một con bọ ngựa non mà đã to lớn đến thế này rồi, cô tự hỏi con mẹ sẽ còn to đến thế nào nữa. Khoác tay anh lên vai, cô dìu anh đến chỗ an toàn, di chuyển càng xa cái xác càng tốt. Đi được một đoạn cô quay đầy nhìn lại cái xác lần cuối để kiểm tra. Cái xác biến mất không một tiếng động, những gì còn lại của nó làm một vũng máu mà thôi.

Tặc lưỡi cô tiếc nuối, đó là con quái vật đầu tiên cô giết mà chưa kịp lấy được một chút tài nguyên nào của nó. Cô tự hỏi thứ gì đã lôi cái xác đi, mà thôi cô cũng chả muốn biết đâu.

Sily dìu anh tới một chiếc hồ lớn. Dựa anh vào góc cây rồi cẩn thận băng bó vết thương cho anh, bộ quần áo anh rách tả tơi thấm đẫm máu. Mới mấy phút trước cô còn nghĩ rằng anh quá mạnh để bị tổn thương, không ai có thể đoán trước điều gì khi lang thang ở giữa trung tâm đại thế giới này, cô và anh có thể chết bất cứ lúc nào.

Cô lại nhớ đến đưa em trai Racher của mình, cô nghi ngờ về việc nó vẫn còn sống trong cái địa ngục này.

“Không nghĩ nữa!” Cô tự nhủ.

Nhìn bản thân mình phản chiếu trên mặt hồ cô tự hỏi đã bao lâu rồi bản cô chưa tắm, là một người con gái thì phải luôn chăm sóc bản thân chứ, cô cười mỉm nhớ lại lời dặn dò của mẹ mình dành cho cô.

Khi thấy xung quanh đã an toàn, cô tự thưởng mình sau khi giết được con bọ khổng lồ ấy bằng cách ngâm mình dưới làn nước mát. Dưới ánh trăng mờ ảo, Sily lau từng vết bùn đất xen lẫn với máu quanh người cô. Ánh trăng chiếu vào mặt hồ, sáng rọi cả khu vực, tô điểm cho một thiếu nữ xinh đẹp không một mảnh vải che thân. Rửa sạch cặn bã, làn da mềm mịn gần như phát sáng dưới ánh trăng, hiện lên sau lưng cô một vết sẹo lớn, cắt ngang từ vai xuống lưng, có vẻ là một vết chém sau lưng. Vết sẹo của cô đại diện cho sự yếu đuối, tủi nhục và bị phản bội, nó giúp cô giữ được sự hận thù trong mình, giúp cô nhớ được kẻ cô cần phải giết.

Cô quay trở về để lau máu và thay băng cho anh, cởi áo anh ra, cơ thể anh tràn ngập bởi máu ngấm đỏ băng gạt, vết thương quá sâu, nếu cô chỉ lay động anh một chút, máu có thể lại tràn ra bất cứ lúc nào, cô không thể giúp anh ấy cầm máu, anh ấy cần một bác sĩ, nhưng lấy đâu ra một bác sĩ giữa khu rừng đầy ắp quái vậy này chứ.

Mở bản đồ ra, cô tìm kiếm ngôi làng gần nhất, thấy đồng bằng Tura có hai ngôi làng lớn nhưng nếu đến đó phải mất ít nhất mười ngày đường và cô không nghĩ anh có thể chịu được đến khi đó. Có một ngôi làng nhỏ ở gần cô, chúng nhỏ đến lỗi cô nghi ngờ ở đó có bác sĩ nhưng nó lại là cơ hội duy nhất của cô.

Cô cắt ít sợi dây leo và vài cành lá lớn, cô chế thành một chiếc xe kéo nhỏ không bánh, nhẹ nhàng đặt anh lên xe kéo, kéo anh về phía trước, ngôi làng nhỏ gần nhất cũng mất ít nhất ba ngày đường, cô hi vọng đến nơi anh vẫn còn sống, không chết vì mất máu. Kéo anh đi từ sáng đến tối, mà đêm xuống cô dừng lại và thay băng cho anh, anh đã ngất được hai ngày rồi mà không có dấu hiệu tỉnh lại, dù cô cố đến thế nào nhưng máu của anh vẫn tiếp tục chảy,vết cắt xung anh người anh bắt đầu tím dần có dấu hiệu của hoại tử, cô cảm thấy mình thật vô dụng, anh ấy cần một vị bác sĩ chứ không phải cô. Nếu không phải sự ích kỉ của cô thì anh ấy đã không lao vào vườn hoa nguy hiểm này, và giờ anh ấy nằm đây, hấp hối. Vườn hoa này quá rộng lớn, kéo anh đi hai ngày hai đêm rồi cô vẫn không thoát ra khỏi nó được, sáng đến thì tràn ngập hoa, tối đến lại thu mình thành những thân cây khô không lá, nhìn xung quanh thật khó để phân biệt được cô đã ra khỏi vườn hoa hay chưa. Thấy hơi thở anh nặng trĩu khiến cô lo lắng, cô phải đẩy nhanh tiến độ, thế là cô kéo theo anh đi qua màn đêm.

Thức trắng đêm để kéo Zero đi, xung quanh cô bắt đầu hiện ra sương mù, tuy mệt mỏi nhưng cô vẫn phải cố bước tiếp, Zero có thể chết bất cứ lúc nào. Đột nhiên có một chiếc hồ lớn suất hiện trước mặt cô “Hồ sao?” thấy kỳ lạ cô tự hỏi. Trong khu vườn này có nhiều hồ đến vậy sao? Thấy có gì đó không ổn, cô liền chạy tới kiểm tra khu vực quanh hồ, trước mặt cô là một gốc cây ướt đậm máu.

“Không thể nào, không, không có chuyện đó đâu.” Tuyệt vọng cô nói.

Đó là gốc cây tối hôm trước cô để Zero tựa người vào, đó là vết máu của anh ấy. Vậy là suốt hai ngày trời cô đã đi một vòng tròn, cô vẫn chưa thể thoát ra khỏi khu vườn. Mắt cô tràn đầy nước mắt, tuyệt vọng cô quay ra nhìn Zero.

“Em xin lỗi anh, em thật vô dụng mà.” Sily nhìn anh khóc thành tiếng.

Thức trắng hai đêm để kéo anh đi, cơ thể cô kiệt sức, nắm tay anh vừa khóc cô vừa xin lỗi. Rồi quỵ xuống, cô nằm ngất bên cạnh anh vì quá mệt mỏi. Hai con người, nằm giữa màn đêm ở một khu vườn tăm tối, nếu có bọn quái săn đêm tới, số phận của họ đã được xác định.

Màn sương mù bắt đầu tan ra, trên giữa mặt hồ suất hiện một ngôi nhà nhỏ với một biển hiệu phía trước căn nhà ghi : Hiệu thuốc BAHAGI . Từ căn nhà có một người đàn ông mở cánh của hiện ra, ông ta mặc một bộ áo trắng dài đến chân, trên mặt đeo một cặp kính to tròn với mái tóc trắng vuốt ngược ra đằng sau, nhìn vào hai con người đang nằm gục dưới đất ông nói.

“Chuẩn bị đi nhóc, hôm nay chúng ta có khách hàng đầu tiên trong ngày đó.” Vui vẻ ông nói.

“V-vâng.” Một cậu nhóc tay sách một chiếc valy đứng bên cạnh ông nói, cậu mặc một chiếc quần bò màu xanh với áo phông trắng, trên mặt cậu được quấn chặt băng gạt để lộ một vết sẹo chải dài qua mắt.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.